Sáng sớm thứ bảy, Kiều Nhạc Kiều nhận được tin nhắn giọng nói của quý bà Nhạc: Hôm nay về nhà con không cần mua gì về đâu, ở nhà cái gì cũng có, vác cái thân về là được rồi. Con xem đoạn video mà thím hai đăng chưa? Em họ Tiểu Văn được bạn trai cầu hôn rồi, nhẫn cầu hôn cũng phải nặng đến ba lượng đấy, hôm nay thím hai chắc chắn sẽ khoe khoang một phen, con cứ chặn họng lại cho mẹ, đừng để thím ấy có cơ hội nói khoác. Con gái ngoan à, về sớm nhé, mẹ yêu con lắm đó.
Kiều Nhạc Kiều trả lời lại một chữ "Được". Qúy bà Kiều là người sến súa nhất nhà, trước mặt người ngoài lúc nào cũng gọi cô là "bảo bối nhà tôi", sau này cô cũng áp dụng loại lời sến sẩm này đối với Giang Diệu, trái một câu, phải một câu gọi anh là bảo bối, Giang Diệu hồi mới bắt đầu nghe thấy còn dùng loại ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía cô, về sau cũng quen dần, chỉ cầu cô sau này ở bên ngoài thì đừng gọi anh một cách buồn nôn như vậy.
Trước khi về nhà, Kiều Nhạc Kiều đi đến Dung Bảo Trai mua cho bà nội hai cuộn giấy Tuyên thành, một muội than nhựa thông, một thỏi mực khói dầu, hai năm trước bà cụ bắt đầu mê tranh quốc họa, mỗi tuần đều đi đến lớp học vẽ mà phường tổ chức, tháng trước tham gia thi trong xóm mà cũng giành được giải thưởng, được một miếng xà bông thơm, một cái khăn mặt, một cái nhiệt kế điện tử, bà cụ đặc biệt dành một phần ba giải thưởng của mình - chiếc khăn mặt tặng cho Tiểu Kiều, để cô mang về lau mặt.
Vừa đến nhà, ba Kiều lập tức đi lấy bộ trà cụ bằng đất sét màu tím ra pha trà cho cô, còn quý bà Nhạc thì ngồi bên cạnh gọt táo. Bà nội đi công viên đá cầu rồi, vẫn chưa về.
Tiểu Kiều lấy từ trong hộp ra một chai Phi Thiên Mao Đài 53 độ đưa cho ba: "Cho ba này, nhưng mà trước khi lái xe nhất định không được uống đâu đấy."
Lão Kiều hí hửng nhận lấy: "Lại làm con tiêu pha tốn kém rồi."
"Mẹ, đây là màu son thịnh hành gần đây nhất, rất hợp với da mẹ, lát nữa mẹ thử xem thế nào." Tiểu Kiều lấy hai cây son từ trong túi xách đưa cho bà Nhạc.
"Kiều Kiều à, nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng tốn tiền mua đồ cho ba mẹ nữa." Xong xuôi bà còn nhắc lại chủ đề cũ, "Gần đây có chàng trai nào theo đuổi con không, để mẹ làm quân sư cho."
Tiểu Kiều uống một ngụm nước, mở to mắt nhìn bà Nhạc, "Mẹ, thực ra con là một người theo chủ nghĩa độc thân. Con chuẩn bị sau này sống bầu bạn với hai người rồi, ba mẹ không ghét bỏ con đấy chứ."
Ba Kiều lập tức phủ nhận, sao có thể ghét được kia chứ?
Qúy bà Nhạc trừng mắt lườm Lão Kiều, tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Ba mẹ già rồi, lại không thể ở cùng con suốt đời được. Con trẻ như vậy mà không thấy..."
Ba Kiều không đợi bà nói xong đã xen vào: "Con nó không muốn yêu đương thì không cần, Kiều Kiều nhà chúng ta còn nhỏ..."
"Nhỏ gì mà nhỏ! Lúc tôi bằng tuổi nó bây giờ, thì nó cũng đã một tuổi rồi." Bà Nhạc nhắm chuẩn cơn tức sang lão Kiều, "Ông cái người này vĩnh viễn ích kỷ như vậy, ông sợ con gái mình có gia đình rồi thì sẽ quên mất lão già như ông chứ gì, lúc nào cũng muốn con gái ở nhà. Hai vợ chồng chú hai tuy rằng không giàu có gì, nhưng vẫn luôn đáp ứng đầy đủ cho con cái, đưa con gái xuất ngoại du học thì không nói, còn mua nhà mua xe cho con bé nữa. Ông nhìn lại ông xem, ông đã mua được cái sất gì cho con gái cưng chưa?"
"Không ai nấu ăn ngon bằng ba con cả. Ba, không phải hôm nay ba nói sẽ làm cá rô chiên xù cho con sao? Con đói rồi, ba nhanh đi nấu đi."
Lão Kiều nhìn nhìn con gái, quyết định nuốt cơn giận vào, ở yên cho xong chuyện.
Thấy bà Nhạc còn muốn mắng nữa, Tiểu Kiều cầm điện thoại lên, "Mẹ, chúng ta vào phòng ngủ thử son đi. Con thấy mẹ đánh lên nhất định sẽ rất đẹp."
Nhà chú hai gần đến giờ cơm mới tới, xách thêm một thùng sữa bò và một rổ hoa quả.
Mỗi lần chú thím hai đến, quý bà Nhạc và lão Kiều đều phải tỉ mỉ quét dọn nhà cửa một phen, lấy lá trà và điểm tâm ngon nhất ra, bữa ăn phải tám món canh tám món nóng, có mặn có chay, chỉ sợ người khác sẽ coi thường. Ngược lại, chú thím hai lại thong dong hơn nhiều, lúc thì cầm sữa, mà sữa thì thường xuyên quá hạn; có lúc lại mang giỏ hoa quả, quả nào quả nấy đều héo queo sắp thối đến nơi.
Người càng giàu thì càng suồng sã, mà người nghèo thì lại sợ người ta xem thường, lần nào cũng phải mang thứ tốt nhất trong nhà ra đưa cho người ta.
Bà Nhạc rất hiếu thắng, chuyện gì cũng không được thua kém ai. Bà không bao giờ nhịn được việc so sánh với thím hai, nhưng ngoại trừ ngoại hình và vóc dáng là đẹp hơn một chút, những thứ khác thật sự chẳng đáng nói đến. Người ta là Phó phòng tín dụng chi nhánh, còn bà là giáo viên thủ công tại trường tiểu học ngay đầu ngõ; chồng người ta còn mở công ty, tuy rằng công ty cũng chẳng có mấy người, nhưng khi báo tên ra thì dù gì cũng vẻ vang hơn so với tài xế lái taxi nhiều; người ta có ba căn nhà, bà có một căn, còn là nhà ở tái định cư; người ta ra ngoài có Audi, còn bà ra ngoài không phải ngồi tàu điện công cộng thì là ngồi trên xe taxi của lão chồng. Tóm lại, so sánh với thím hai, trừ bỏ vẻ ngoài ra thì còn lại quý bà Nhạc đều thua xa tám con phố.
Người phụ nữ nào đã thích so sánh thì cuối cùng chắc chắn sẽ so bì con cái với nhau, bà Nhạc tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, chồng là bạn tốt của người khác, còn con cái là sức mạnh của mình. Ở trong mắt bà, con gái bảo bối nhà mình không hề thua kém ai, khi còn bé thì suốt ngày có mặt trên báo chí, tivi, cho dù sau này giọng nói có thay đổi đi chăng nữa, nhưng quan tâm đến ngày dài tháng rộng làm gì, miễn là từng đạt được là được; lên đại học thì cũng coi như có chút bản lĩnh, tuy rằng thành tích học tập không tốt lắm, nhưng đuôi phượng ít nhiều vẫn đẹp hơn đầu gà; ở cái thời đại truyền thông phát triển này, các đài phát thanh càng ngày càng mất dần địa vị, nhưng suy cho cùng vẫn được coi là người của công chúng. Hiện giờ tự dựa vào sức mình mua được nhà được xe, thực sự là không thể nào hoàn hảo hơn. Luận ngoại hình, chiều cao, học vấn hay tất cả mọi thứ, con mình đều không kém con nhà chú thím hai, thậm chí còn mạnh hơn nữa kìa.
Nhưng trong mắt thím hai thì lại không phải như vậy. Bà không biết ai cho chị dâu cái tự tin đó, rõ ràng là bùn loãng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ rất lợi hại, coi bản thân mình như một nhân vật nổi tiếng. Con gái chị ấy tuy rằng cũng được, nhưng đứng trước mặt con gái mình thì chỉ có nước bị đè bẹp, suốt ngày tự hào cái gì không biết! Nói về ngoại hình, khuôn mặt tròn của Tiểu Kiều làm sao cũng chẳng thể so được với mặt hạt dưa của con gái; nói về chiều cao, Tiểu Kiều quá cao, chiều cao 165cm của con mình mới là tiêu chuẩn; nói về học vấn, Tiểu Kiều chỉ tốt nghiệp đại học, còn con nhà mình lại là thạc sĩ; nói về công việc, Tiểu Kiều làm ở đài phát thanh, bây giờ chỉ cần có điện thoại thì ai cũng có thể làm người dẫn chương trình được, mà con gái mình lại làm việc ở ngân hàng đầu tư, bao nhiêu người muốn chen chân vào cũng chẳng chen nổi. Quan trọng nhất là con gái mình sắp kết hôn rồi, mà Kiều Nhạc Kiều năm nay đã hai mươi sáu, đến một người bạn trai cũng chẳng có.
Trong lúc ăn cơm, thím hai tỏ ra rất khiêm tốn: "Điều kiện nhà trai cũng không phải quá tốt, chỉ là có hai căn nhà gần trường học ở đường Vành đai hai, cứ nhất quyết đòi sang tên cho Tiểu Văn nhà chúng em. Em cũng biết phải làm sao, nhà em cũng không phải không có chỗ ở, em coi trọng nhất là đằng trai người ta, trước kia chúng nó là bạn học với nhau, hiện giờ lại là đồng nghiệp, biết gốc biết rễ, chúng em cũng yên tâm. Hôn nhân, thứ chính ấy là môn đăng hộ đối. Gả thấp đương nhiên không tốt, nhưng cao quá cũng chẳng đáng tin." Nói xong thím hai liền nhìn sang Kiều Nhạc Kiều, "Kiều Kiều, giờ cháu vẫn chưa có bạn trai sao?"
Kiều Nhạc Kiều thành thật đáp lại: "Cháu vẫn chưa."
Thím hai cười cười: "Chi nhánh thím có một chàng trai mới tới, các phương diện mặt nào cũng tốt, vấn đề hộ khẩu cũng đã giải quyết xong xuôi, chỉ là còn chưa có nhà. Cậu ta không có yêu cầu gì về tướng mạo hay chiều cao của bên nữ cả, chỉ muốn tìm một cô gái đáng tin cậy ở vùng này. Nếu như Tiểu Kiều đã không có bạn trai, thì thím có thể giới thiệu cho hai đứa làm quen."
Còn chưa đợi Tiểu Kiều kịp trả lời, quý bà Nhạc đã lên tiếng trước: "Dù gì thì Tiểu Văn nhà thím vẫn chưa kết hôn, hiện giờ muốn đổi người cũng hãy còn kịp đấy! Nếu tất cả mọi thứ đều tốt như vậy, vậy thì cứ giữ lại làm con rể thím đi, nhà chúng tôi hưởng không nổi!"
"Chị dâu, em cũng là có ý tốt, sao chị lại không biết tốt xấu như thế?"
"Thím có lòng tốt sao? Thế nãy giờ thím cố ý nhấn mạnh không quan tâm đến chiều cao, ngoại hình là có ý gì! Con gái tôi trắng trẻo xinh đẹp, sao đến bên miệng thím thì lại đổi trắng thay đen rồi. Thím nói hôn nhân quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, các người thì môn đăng hộ đối với hai căn nhà gần trường học, còn chúng tôi thì môn đăng hộ đối với không có nhà đúng không. Thằng bé không có nhà cũng không sao, nhưng nó muốn lấy một người vợ sống ở đây, ai không có mắt nhìn thì cũng biết là nó muốn tới chiếm nhà. Bảo bối nhà chúng tôi, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn ngoan ngoãn lễ phép cũng đủ cả, không cần phải dựa vào căn nhà mới gả được cho người ta."
Nhắc đến căn nhà như chọc vào nỗi đau của thím hai, lúc đầu thím ấy có thể cưới được chú hai thật sự là vì thím có một căn nhà.
"Dù thế nào đi nữa, một cô gái mà có nhà thì ai ai cũng thích, còn tốt hơn là đi toan tính nhà của người khác. Chị nói xem có đúng không, chị dâu!"
Dựa vào trực giác của Kiều Nhạc Kiều, còn tiếp tục nữa thì lật tung bàn lên mất, vì ngăn cho câu chuyện tiếp diễn, cô nhanh chóng dùng đũa gắp cho thím hai một miếng cá: "Thím nếm thử món cá này xem sao?"
"Kiều Kiều, cháu nói xem mẹ cháu..."
Cô đá đá chân quý bà Nhạc dưới gầm bàn, ý bảo bà đừng nói nữa, lại múc thêm một bát canh: "Thím hai, thím ăn thử canh giò heo nấu măng ba cháu làm đi, cháu thấy nhiệt độ vừa tới rồi đó."
"Chị dâu, chị..."
Kiều Nhạc Kiều kịp thời chuyển chủ đề: "Bao giờ thì bàn chuyện hôn lễ của Tiểu Văn vậy? Cháu nhất định sẽ đi một phong bì thật dày."
Thím hai cười suốt từ khi ấy, cuối cùng cũng đợi được có người hỏi thăm đến, bèn bắt đầu sống động kể lại. Tiểu Văn hiện giờ đang đi du lịch châu Âu, còn không hề biết tới phần kế hoạch này của mẹ mình.
Ăn cơm xong, Kiều Nhạc Kiều thu dọn bát đũa rồi cùng mọi người đến phòng khách trò chuyện. Ánh mặt trời chiếu đến, chiếc nhẫn trên tay thím hai không ngừng lóe sáng lên, cô làm như vô tình hỏi: "Thím hai, kim cương moissanite trên tay thím mua ở đâu thế? nếu như không phải mặt trời chiếu tới, thì thật sự không phân biệt được nó với kim cương tự nhiên đấy. Ánh sáng khúc xạ lại, viên kim cương nhân tạo này quả thật sáng hơn kim cương tự nhiên rất rất nhiều."
"Ồ, chiếc nhẫn này ấy, không cẩn thận là rơi ngay. Kim cương thật thì thím cũng có vài chiếc, nhưng là chỉ đeo ở trong nhà thôi, ra ngoài vẫn nên đeo những loại như này, lỡ rơi mất thì cũng không tiếc. Thím cũng chẳng phải ham của rẻ gì đâu."
Đợi thím hai đi rồi, bà Nhạc trịnh trọng khen ngợi Tiểu Kiều: "Con có nhìn thấy dáng vẻ của thím hai không, trước khi con nói toạc ra chuyện cái nhẫn thì thím ấy chỉ sợ mẹ không nhìn thấy nó, lâu lâu lại lắc lắc vài cái, sau khi con nói chưa được bao lâu thì thím ấy tháo luôn nó xuống. Đúng là con gái của ta, mẹ còn đang nói sao con lại sợ như vậy, gắp cá múc canh cho người ta, thì ra là còn có hậu chiêu cả."
"Lần sau mẹ nói chuyện cũng chú ý cách nói một chút đi, vừa vào câu đầu mà đã đăm đăm nói như thế, vậy thì từ có lý cũng biến thành vô lý. Mẹ không vui thì trực tiếp từ chối là được, tội gì phải tức giận như pháo nổ thế không biết." Cô có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, thế mà còn chê cô hèn nhát.
"Mẹ không phải là vì con sao? Thím ta ở đấy nói bóng nói gió như chỉ sợ không ai nghe thấy. Nếu như con gái thím ấy đã tìm được người có hai căn nhà, thì con chắc chắn không được kém hơn. Thà thiếu thốn chứ không cẩu thả, chúng ta thà rằng độc thân cũng không được chín bỏ làm mười."