Lạc Anh sau khi nôn mửa một trận dài thì mệt mỏi vô cùng, cố gắng lết tấm thâm này vào bên trong giường nằm, loạng choạng đứng dậy, bám trụ vào cái gì có thể bám được để làm trụ đỡ, mãi mới có thể đi vào được.

Đói, mệt, đau đầu khiến Lạc Anh từ từ thiếp dần đi, đầu óc choáng váng, không có một tinh thần nào để tỉnh táo nữa, Lạc Anh dần dần chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Đám ma lai thấy vậy liền nhanh chóng lấy đi đĩa thịt sống rồi nấu nó lên theo lời của Phó Đình Tôn. Bọn chúng tuy có hình dáng đáng sợ nhưng bọn chúng rất hiền, khi nghe thấy có phu nhân của chủ nhân xuống dưới đây.

Bọn chúng rất hồi hộp để xem mặt phu nhân như thế nào nhưng ai ngờ lại làm phu nhân sợ hãi.

Vì vậy bọn chúng không dám đến gần nữa sợ phu nhân lại sợ hãi lần nữa, muốn đổi hình dạng lắm nhưng không thể vì đây là hình dạng gốc của bọn chúng rồi, muốn thay đổi cũng khó.

Nhìn phu nhân như vậy, bọn chúng thương lắm, sau khi nấu ăn xong, cố gắng nhờ mấy con quỷ cắt ra cho rồi nhẹ nhàng đưa vào trong phòng Lạc Anh, trước khi đi không quên viết mẩu giấy nhỏ nhỏ bằng máu của mình để xin lỗi. Tuy hơi ghê nhưng cũng chả còn cách nào khác

- “Ra thôi không phu nhân lại hoảng sợ”

- “Mong phu nhân sẽ thích món đó...Ta sợ phu nhân lại không ăn được”

- “Chúng ta làm theo lời của lão gia rồi mà, chắc chắn phu nhân sẽ ăn được. Lão gia bảo nấu ít nước cho phu nhân uống nữa”

- “Vậy chúng ta đi nấu đi!”

- “Ừm!!”

Đám ma lai ấy lại tiếp tục đi nấu ăn, mong để cho Lạc Anh vui lên phần nào. Còn Lạc Anh vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, trong giấc mơ ấy, Lạc Anh thấy Phó Đình Tôn đang đi với một người con gái khác, dùng những ánh mắt, những hành động dịu dành mà trước kia chỉ dành cho Lạc Anh.

Điều này khiến tim Lạc Anh đau nhói liên hồi, muốn chạy thật nhanh tới chỗ đó mà hỏi rõ chân tướng nhưng dường như có một cái thứ gì đó với hình ngăn cách hai người.

Lạc Anh sợ hãi gọi lớn tên Phó Đình Tôn nhưng chỉ thấy Phó Đình Tôn quay lại rồi cười một cách khinh bỉ, người con gái lạ bên cạnh đột nhiên kéo Phó Đình Tôn xuống hôn lên môi. Cả thế giới của Lạc Anh dường như sụp đổ, đau đớn hét lớn lên

- “AAAAA!!”

- “Hah...Ha...”

- *Hoá ra chỉ là mơ. Thật tệ...*

- “Mùi gì vậy nhỉ?”

Lạc Anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng, ngửi thấy mùi gì thơm thơm, quay qua thì thấy một bàn đồ ăn được đặt sẵn trên bàn rồi.

Đi ra thì thấy một tờ giấy nhỏ có ghi dòng chữ màu đỏ, trên đấy viết rằng chúc Lạc Anh ăn ngon, bọn chúng không cố tình làm cho Lạc Anh hoảng sợ, bọn chúng rất xin lỗi.

Đọc xong Lạc Anh bất giác mỉm cười, cảm giác có lỗi nên đã ngồi xuống bàn, ăn một cách ngon miệng. Nghĩ lại tuy bọn họ đáng sợ thật, Lạc Anh tưởng rằng bọn họ sẽ kiểu đáng sợ như trong lời kể nhưng ai ngờ bọn họ cũng không tồi đâu ha.

Được ăn nên tâm trạng cũng đỡ hơn hẳn, lâu rồi Lạc Anh chưa được ăn thịt, cảm giác ngọt ngọt ở trong miệng khiến Lạc Anh thoả mãn vô cùng.

Bên cạnh còn có trà nóng để uống nữa chứ, nhưng màu lại đỏ đỏ giống màu máu vậy, Lạc Anh thử uống một vào thì lại rất ngon.

Ăn uống xong thì tự động dọn dẹp lại, định kiếm chỗ rửa bát nhưng từ đâu ra phát ra những giọng nói ngăn Lạc Anh lại, mà xung quanh lại chẳng có ai cả

- “Phu nhân đừng làm như vậy. Đám nô tài sẽ bị phạt đó ạ”

- “Đúng vậy, phu nhân cứ để đấy đi ạ. Tý nữa đám nô tài sẽ tự động dọn cho phu nhân”

- “Phu nhân vào nghỉ ngơi đi ạ”

Lạc Anh chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy đám ma lai đó đâu, chắc hẳn là do vừa nãy thấy Lạc Anh sợ nên không dám đến gần.

Nghĩ lại bọn chúng quan tâm đến mình như vậy mà mình lại tốt ra sợ hãi, trong lòng cảm thấy bối rối, đang phân vân có nên đối diện với bọn chúng hay không.

Dù gì sau này Lạc Anh cũng phải quen dần với hình thù quái dị đó mà thôi. Thôi thì cứ thử đi rồi biết, hít một hơi thật sau để bình tĩnh lại rồi cất tiếng nói

- “Các ngươi ra đây đi. Đừng trốn một góc như vậy nữa”

- “N-Nhưng mà...Phu nhân sợ hình dạng của đám nô tài. Thôi, hay là cứ như thế này đi ạ. Phụ nhân vào nghỉ ngơi đi”

- “Không! Ta ở đây lâu dài với các ngươi mà, nếu cứ như thế này thì bất tiện lắm.”

- “Cứ ra đi. Ta sẽ từ từ bình tĩnh lại, dù gì chúng ta vẫn phải gặp nhau suốt mà”

- “V-Vậy đám nô tài ra nhé. Phu nhân nếu sợ thì cứ đuổi đám nô tài đi là được. Không sợ mất lòng đâu”

- “Được!! Ta sẽ cố”

Đám ma lai rút ruột đó từ từ đi ra khỏi vách tường, hình dạng bọn chúng nhìn đúng là đáng sợ thật.

Nhìn tranh vẽ không sợ bằng nhưng ngoài đời, Lạc Anh nhìn thấy bọn chúng một lần nữa, tim đập nhanh kinh khủng, tay chân bắt đầu run rẩy, nhưng Lạc Anh vẫn cố gắng nhìn thẳng vào bọn chúng.

Đám ma lai cũng biết nên chỉ bay từ từ đến chỗ Lạc Anh rồi dừng lại một khoảng khá xa để Lạc Anh thích nghi dần. Lạc Anh thấy vậy cũng bắt đầu nhìn kĩ hơn, ma lai rút ruột chỉ có một cái đầu là còn nguyên, còn đâu là từ phần cổ trở xuống đều không có gì, ống khí quản nối liền với tất cả nội tạng đang bay lơ lửng giữa không trung.

Tuy ghê thật nhưng bây giờ Lạc Anh đã thấy đỡ hơn phần nào rồi, cơ thể thả lòng dần rồi bảo bọn chúng tiến lại gần hơn nữa.

Nghe lời của Lạc Anh như vậy, biết phu nhân phần nào chấp nhận mình rồi thì bọn chúng từ từ bay đến gần hơn, lúc này, Lạc Anh mới thực sự nhìn kĩ, hình như cũng không đáng sợ cho lắm.

- “P-Phu nhân có thấy sợ đám nô tài nữa không ạ?”_Đám ma lai rút ruột vẫn sợ Lạc Anh chưa thích nghi được với bọn chúng nên đã e dè hỏi

- “Không...Ta không sợ nữa”_Lạc Anh mỉm cười dịu dàng nhìn bọn chúng

- “Thật ạ?! May quá!! Tạ ơn phu nhân nhiều lắm~”

Bọn chúng thấy Lạc Anh mỉm cười với bọn chúng như vậy, lần đầu tiên trong đời bọn chúng có người lại mỉm cười với bọn chúng nên bọn chúng rất vui, vui đến nỗi bay linh tinh hết cả lên.

Lạc Anh thấy bọn chúng tuy có nhìn hơi đáng sợ nhưng tính cách lại đáng yêu phết ấy chứ, không đến nỗi.

- “Cảm ơn các ngươi đã làm đồ ăn cho ta nhé. Lần đầu tiên ta tiếp xúc với nơi này nên nhiều cái ta vẫn hơi sợ, mong các ngươi sẽ giúp đỡ ta”

- “Không sao đâu ạ. Phu nhân thấy thoải mái là được rồi, để đám nô tài báo lại với lão gia~”

Nhắc tới lão gia, Lạc Anh đến giờ vẫn chưa biết tên, chưa biết mặt người này luôn. Tiện thể đây định hỏi nhưng đám ma lai lại bối rối nhìn nhau, có vẻ như lão gia bọn chúng không cho nói thì phải, thấy con nào cũng ấp a ấp úng, không dám nói ra, nhưng vẫn cố để làm Lạc Anh không thấy buồn.

Lạc Anh nhìn cũng hiểu, hôm qua tân lang chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Anh rồi rời đi, Lạc Anh cũng đoán chắc phần nào người đó có lẽ không thích mình rồi nên cũng không làm khó bọn chúng nữa.

Dù gì cũng ở với nhau lâu dài mà, bây giờ cũng chưa cần biết vội đâu, Lạc Anh sẽ có cách làm thân được mà. Đám ma lai hình như lấy ra một cái gì đó rồi đưa cho Lạc Anh, chưa để Lạc Anh hỏi đã chạy đi mất

- “Phu nhân, là lão gia đưa cái này cho người. Phu nhân nhớ mở ra nhé. Đ-Đám nô tài đi làm việc đây!!”

- “Ơ? Chuyện gì vậy nhỉ?”

- “Đây là...”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play