Cha con Lạc Anh vẫn đang say giấc nồng trong khi đó Phó Đình Tôn đã dậy chuẩn bị bữa sáng.
Thái y cũng dặn là hồ ly sau sinh có sữa nhưng hay bị tắc nên phải hút cho nó ra và đương nhiên người làm điều này chính là Phó Đình Tôn.
Đã gần trưa nhưng hai cha con vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, con nắm tay cha, cha ôm con nằm ngủ say.
Chắc hẳn hôm qua phải mệt lắm mới ngủ ngon đến như vậy. Diêm Vương đã dậy từ sớm muốn thăm cháu nhưng vì Lạc Anh và bé con còn ngủ nên đành thôi.
Trong khi đợi Lạc Anh dậy, Phó Đình Tôn đi làm một số công việc trước rồi quay lại gian phòng của ba người, đúng lúc Lạc Anh đã tỉnh dậy.
Vừa mới dậy đã quay qua xem bé con như thế nào rồi, bảo bảo của hai người nằm gọn trong khăn nhỏ, bé bé xinh xinh nhìn rất đáng yêu luôn, hai má phúng phính nhìn là muốn cắn cho cái.
Phó Đình Tôn mang đồ ăn lại gần, ngồi xuống bên cạnh, từ từ đút cho Lạc Anh từng muỗng cháo tổ yến một do mình đích thân nấu.
Sau khi ăn xong còn ăn thêm bát tổ yến với đông trùng hạ thảo để bồi bổ sức khoẻ sau sinh.
- “Ngon không em?”
- “Dạ có ạ. Chàng ăn gì chưa?”
- “Ta ăn rồi. Thái y bảo là tý nữa bảo bảo dậy phải cho bảo bảo uống sữa của em. Nhưng hồ ly nam sau khi sinh sẽ có sữa nhưng thường bị tắc sữa nên bắt buộc phải để một người hút cho”
- “H-Hả?! Hút sữa ư? Làm thế nào?”
- “Đương nhiên là ta hút rồi. Phu nhân à, không phải lo đâu, chỉ có hơi đau một chút thôi nhưng về sau sẽ đỡ mệt cho em với tốt cho con nữa”
- “L-Là ngày nào cũng phải làm như vậy ư?”
- “Không, chỉ vài ngày đầu thôi. Nào, ta làm nhé. Không thằng bé dậy mất”
- “V-Vâng”
Phó Đình Tôn vén y phục của Lạc Anh lên, đúng là đã có sữa rồi vì nhìn ngực của Lạc Anh đang căng trướng lên, to hơn lúc đầu.
Bé con bắt đầu rục rịch dậy, thấy cựa quậy, mặt bắt đầu nhăn nhăn sắp khóc tới nơi rồi.
Phó Đình Tôn thấy vậy nhanh chóng hành động, cúi xuống ngậm lấy một bên ngực đang căng trướng, bên kia nhẹ nhàng xoa bóp cho nó mềm ra một chút.
Vì sữa đang tắc nên khá đau, Phó Đình Tôn chỉ mới hút nhẹ thôi mà Lạc Anh đã kêu đau rồi, bảo Phó Đình Tôn nhẹ lại nhưng sữa vẫn chưa ra nên Phó Đình Tôn cứ tiếp tục hút, giả vờ không nghe thấy gì.
Lạc Anh bị ăn đau, không chịu nổi, cố gắng đẩy Phó Đình Tôn ra nhưng vừa mới sinh xong thể lực vẫn còn yếu.
Bé con đã tỉnh dậy, đói bụng khóc lớn lên, đồng thời Phó Đình Tôn cũng hút được ra sữa một bên.
Dòng sữa ấm nóng tràn vào khoang miệng của Phó Đình Tôn, ngọt ngọt thanh thanh, chỉ uống một lần là nghiện.
Cảm giác này thật thích a~
Phó Đình Tôn nguyện hút sữa cả đời cũng được. Một bên đã được thông sữa, Lạc Anh vội vàng bế bé con lên rồi để cho con uống sữa, cái miệng bé bé xinh xinh vừa chạm tới da thịt của Lạc Anh là bắt đầu mở miệng đi tìm nguồn sữa nhưng mãi không tìm thấy khiến bé con khó chịu lại khóc lớn hơn.
- “OE OE OE!!”
- “Đây đây, của con đây. Chắc con đói rồi nhỉ~”
Lạc Anh bế bé con lên cao, cho bé con ti sữa, Phó Đình Tôn vớ lấy cái gối đặt xuống làm điểm tựa cho Lạc Anh và bé con.
Khi được uống sữa rồi thì im thin thít, cái miệng hút lấy hút để nguồn sữa ngon ngọt xuống cho mình.
Phó Đình Tôn thấy con uống sữa một cách ngon lành thì cũng không hiểu sao lại thèm theo, lợi dụng cơ hội ngực bên kia còn tắc nên đã cúi xuống ngậm lấy. Lạc Anh bị hành động của Phó Đình Tôn làm cho bất ngờ, con đang uống sữa mà tại sao lại có thể ngang nhiên làm như vậy được chứ
- “Phó Đình Tôn! Chàng làm cái gì vậy? Mau bỏ ra…Ư…Phó Đình Tôn!”
- “Ta đang hút sữa giúp em nốt bên kia mà. Không thì bị tắc sữa sẽ đau lắm đấy”
- “Chàng đừng có lợi dụng chuyện này mà làm như thế. A…Đau…Mau đi ra cho con ăn nhanh lên”
- “Không muốn. Con được uống tại sao ta không được uống chứ? Sữa của em là sữa của ta, mà sữa của con cũng là sữa của ta”
- “Chàng…Nói năng vớ vẩn!!”_Lạc Anh bắt đầu cọc lên, cốc một phát vào đầu Phó Đình Tôn
- “Ai da!! Sao em đánh ta?”
- “Chàng lớn rồi đấy, giành sữa với con làm gì. Hút nhanh nhanh lên rồi đi ra cho con uống”
- “Vâng, ta biết rồi thưa phu nhân”
Phó Đình Tôn ngậm ngùi trườn xuống ôm lấy eo Lạc Anh, nhìn bé con ăn sữa một cách đày thoả mãn.
Rõ ràng là thằng bé hành Lạc Anh lên xuống như vậy mà Lạc Anh lại thiên vị hơn cả Phó Đình Tôn.
Công bằng ở đâu?
Bé con ăn sữa xong thì Lạc Anh bế bé lên, vỗ vỗ nhẹ ở lưng cho bé ợ ra, động tác rất chi là thuần thục khiến cho Phó Đình Tôn bất ngờ.
Hỏi thì mới biết là Lạc Anh đã từng đi trông trẻ con với mẫu thân khi mẫu thân đi thăm nhà bạn bị ốm nên Lạc Anh cũng có đôi chút hiểu biết về việc này. Bé con sau khi đã ợ xong thì thoải mái lại nằm ngủ tiếp, miệng nhỏ cứ chóp chép đầy mùi sữa.
- “Ừm, ngoan thật. À, em định đặt tên con là gì vậy? Theo họ ta hay họ em?”
- “Tên bảo bảo ư? Em định đặt là Phó Cửu Phong, có được không? Theo họ ngài cho ngầu~”
- “Trời ạ. Nếu em thích thì lấy luôn, tên hay lắm. Bé con chắc hẳn rất thích”
- “Em muốn gọi tên ở nhà cho con nữa. Em muốn gọi con là Hồng Ngọc đi”
- “Hồng Ngọc? Nhưng thằng bé là nam nhân mà? Sao gọi tên là Hồng Ngọc?”
- “Hồng Ngọc là tín vật định tình của chàng và em, em muốn đặt tên con để mãi mãi nhớ đến kỉ niệm này. Hoặc có thể gọi tên là Hạt Dẻ - nghe dễ thương ghê~”
- “Hoá ra là vậy. Tuỳ em thôi, ta thích cái tên Hồng Ngọc hơn”
- “Cửu Phong à, Cửu Phong ơi, con có thích cái tên này không?”
- “E…E…”
Bé con dường như hiểu được lời nói của Lạc Anh,đang ngủ bỗng tỉnh dậy rồi mỉm cười thật tươi khiến cho cả Lạc Anh và Phó Đình Tôn bất ngờ.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười vui vẻ, nhìn dáng vẻ ấy của con khiến cả hai người hạnh phúc không thôi…
🌷Lời nhắn: Mai bão 8 chap nhaaaaaaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT