Lạc Anh mở cái hộp nhỏ nhỏ mà đám ma lai kia dúi vào tay mình thì bất ngờ vô cùng, vì đó là đá hồng ngọc – một trong những loại đá quý nhất, đá có độ tinh khiết rất cao, ngoài ra nó còn biểu tượng cho sự quyền lực, tự do, hạnh phúc và vui vẻ, đặc biệt nó còn tượng trưng cho một tình yêu cháy bỏng.

Lạc Anh không hiểu tân lang đó có ý gì nhưng cái vòng tay này rất giống với lời hứa mà Phó Đình Tôn đã hứa sẽ tặng cho Lạc Anh sau khi thắng trận coi như là một món quà ăn mừng và đồng thời nếu thắng trận sẽ cùng Lạc Anh bỏ trốn và hai người sẽ trở thành phu thê.

Nhưng điều đó không thành hiện thực, lời hứa này chỉ có hai người biết nhưng tại sao lại có thể trùng hợp đến như vậy chứ?

Có lẽ nào người tân lang kia đó chính là Phó Đình Tôn?

Nét mặt Lạc Anh thoáng chốc hiện lên vẻ mặt vui vẻ nhưng lại trở về trạng thái ban đầu, cảm giác tủi thân, buồn bã...

Làm sao Lạc Anh có thể gặp Phó Đình Tôn được chứ, không thể nào có chuyện đó xảy ra đâu vì Phó Đình Tôn vừa mới mất, không thể xuống đây nhanh đến như vậy được.

Nắm chặt lấy vòng tay hồng ngọc ấy, nước mắt không kìm được lại rơi, Lạc Anh nhớ về kỉ niệm trước kia của hai người

- “Hức Hức...Phó Đình Tôn...Em nhớ chàng...Chàng có thể quay lại với em được không?”

- “Em thực sự rất nhớ chàng...”

Lạc Anh đau nhưng có người còn đau hơn, nhớ thính giác vượt trội nên Phó Đình Tôn nghe thấy hết Lạc Anh nói gì, Lạc Anh đau một, Phó Đình Tôn đau mười, nhìn người thương khóc vì mình, lồng ngực Phó Đình Tôn quặt thắt lại.

Phó Đình Tôn muốn từ từ bù đắp tất cả lại cho Lạc Anh, khi nào thích hợp, Phó Đình Tôn sẽ xuất hiện, giờ chưa phải là thời điểm thích hợp, Lạc Anh đã khiến Phó Đình Tôn rơi vào trạng thái rối bời về cả cảm xúc lẫn tinh thân.

Vì vậy, Phó Đình Tôn đợi mọi chuyện ổn định rồi mới có thể đến bên cạnh Lạc Anh.

- *Xin lỗi em, ta cũng có nỗi khổ riêng của ta. Nhưng em yên tâm, ta sẽ bù đắp cho em những điều gì em thiếu sót lúc còn ở trên trần thế...*

- “Tiểu Phúc, vào đây ta bảo”

- “Dạ, có nô tài ạ”

- “Ngươi đi bảo đám ma lai kia chuẩn bị thêm y phục mới cho phu nhân đi, nhớ là nấu chín đồ ăn cho phu nhân rồi hẵng đưa lên nhé. Còn nữa, mua cho phu nhân ít trang sức với cả hỏi phu nhân có thích nuôi động vật không. Nếu có thì mua cho phu nhân những gì phu nhân muốn”

- “Nô tài đã rõ! Nô tài đi thực hiện ngay đây ạ”

Tiểu Phúc – một con ma đói với thân hình gầy gò đến đáng sợ, hai gò má hóp lại, cả người trơ xương ra, nhìn bẩn bẩn xấu xấu nhưng nó lại chính là người hầu cận trung thành của Phó Đình Tôn.

Những con ma đói hay những vong hồn phiêu dạt không nơi nương tựa, không người thờ cúng hoặc chết vì đói, khát, bệnh tật.

Tuy nhìn bần bần như vậy nhưng lại rất dỗi trung thành với chủ nhân, nó là một trong số con ma được tín nhiệm nhất trong cái phủ này nên có bao nhiêu công việc gì quan trọng, Phó Đình Tôn đều giao cho nó làm hết, nó cũng biết rằng Lạc Anh không phải là nữ nhân, chuyện hại cả dòng tộc Lạc gia cũng do một tay nó làm theo lệnh của Phó Đình Tôn giao cho.

Tiểu Phúc đi tìm đám ma lai kia bắt đầu giao việc, bọn chúng thấy vậy liền vui vẻ, thích thú để đi sắm đồ cho phu nhân nhà bọn chúng.

Sau khi giao việc xong, Tiểu Phúc đi đến chỗ của Lạc Anh nhưng không dám vào trong, chỉ dám đứng bên ngoài nóng vọng vào hỏi

- “Phu nhân, nô tài là Tiểu Phúc, hầu cận của lão gia. Lão gia hỏi phu nhân có thích nuôi thú cưng trong nhà hay không ạ?”

Lạc Anh đang buồn, nghe thấy vậy thì nhanh chóng lau nước mắt kia đi, ngẩng đầu lên nhưng chẳng thấy ai cả, chắc hẳn là đang nghĩ cho mình vì mình chưa thích nghi được thì sẽ hoảng sợ đây mà.

Nhưng Lạc Anh vừa nghe thấy cái gì cơ?

Lão gia bọn chúng hỏi Lạc Anh có muốn nuôi thú cưng không á?

Điều này chính là điều mà Lạc Anh muốn từ lúc còn sống trên trần thế rồi.

Nhưng tại sao lão gia lại hỏi như vậy?

Chuyện này cũng chỉ có hai người biết thôi mà, mối nghi ngờ ngày càng lớn về việc chủ nhân của phủ này chính là Phó Đình Tôn.

Nhưng vẫn chưa chắc chắn, Lạc Anh muốn dò thêm thông tin nhiều hơn

- “Nuôi thú cưng ư? Lão gia ngươi bảo như vậy?”

- “Vâng, đúng như vậy ạ. Lão gia bảo lão gia muốn phu nhân có ai đó để bầu bạn, với cả sợ chưa thích nghi được với nơi này. Phu nhân thích gì lão gia mua nấy, không phải ngại đâu ạ”

- “Ngươi là hầu cận của ngài ấy sao? Thế ngươi là loại ma gì?”

- “Dạ là ma đói ạ. Nô tài bẩn với xấu xí lắm, không cần lộ mặt cũng được. Phu nhân thích nuôi chó con ba đầu không ạ? Con đó là nô tài nghĩ phu nhân dễ tiếp nhận nhất vì bản tính của chúng rất hiền với chủ nhân nhưng khi gặp nguy hiểm, bọn chúng sẵn sàng bảo vệ chủ nhân”

- “V-Vậy thì nhờ ngươi nhé. Và cho ta gửi lời tạ ơn đến lão gia các ngươi”

- “Vâng, không có gì đâu ạ.”

- “Cho ta hỏi...Ơ? Đi rồi sao?”

Lạc Anh chưa kịp hỏi gì thì Tiểu Phúc đã đi rồi nên cũng không khai thác được thông tin gì nhưng qua chuyện này, Lạc Anh cũng một phần nào đoán được nhờ nhờ người đó là ai, không chắc nhưng vẫn có hy vọng.

Kèm thêm cả việc được nuôi thú cưng nữa, tâm trạng Lạc Anh vui vẻ lên hẳn, bất giác nở nụ cười. Phó Đình Tôn ở phía xa nhìn Lạc Anh tinh thần đã phấn chấn lên phần nào, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Hai người tuy xa mà gần tuy gần mà xa...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play