...Cốc Cốc Cốc...
Lạc Anh bị tiếng gõ cửa làm cho thức dậy, thấy trên đầu mình vẫn còn chiếc khăn voan đỏ, có vẻ như là tân lang hôm qua đã thực sự không về.
Bụng cũng đói meo, cộng thêm hôm qua ngủ ngồi nên bây giờ rất mệt mỏi, thực sự muốn ăn cái gì đó.
Hơn một ngày không ăn uống gì nên đầu của Lạc Anh cảm thấy choáng váng, định đứng lên nhưng lại ngã khụy xuống.
Tiếng động lớn khiến người ở bên ngoài hoảng hốt chạy vào, Lạc Anh ngước lên thì chỉ thấy một cái đầu đang bay lơ lửng giữa không trung, nhìn kĩ hơn thì phần dưới hình như có gì đó đang treo lủng lẳng.
Đó chính là phần nội tạng bên trong, và chính xác đây là một con ma lai rút ruột đang đứng trước mắt mình.
Tim Lạc Anh thắt lại rồi hoảng sợ hét lớn, nhanh chóng lấy cái chăn trùm kín người lại, sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy. Nhưng con ma lai rút ruột đó không hề có ý định xấu, nó biết mình đã khiến Lạc Anh hoảng sợ nên đã đưa chút đồ ăn vào rồi rời đi, vẻ mặt có hiện lên nét buồn.
Lạc Anh nằm một lúc, không thấy động tĩnh gì nữa liền rón rén mở chăn ra, thấy con ma lai đó đi rồi nhưng trên bàn lại xuất hiện một ít đồ ăn, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi nhưng hình dáng nó quá ghê khiến Lạc Anh sởn hết cả da gà.
Ngồi dậy rồi đi đến bàn ăn, nhưng trên bàn đó chính là những miếng thịt sống còn nguyên, máu tươi vẫn chảy ra, điều này khiến Lạc Anh nhớ đến cảnh lúc mình bị khâu miệng lại, múi máu cũng y hệt.
Cảm giác buồn nôn trực trào, Lạc Anh phải chạy ra bên ngoài nôn mửa, toàn thân một lần nữa run rẩy không ngừng, sắc mặt trắng bệch.
- “ỌE!!”
- “Hah Ha...Ọe!!”
Tất cả những con ma ở trong phủ đó đều bị cảnh này làm cho hoảng sợ, vì phu nhân của bọn họ sợ hãi đến mức nôn mửa như thế, nhưng bọn họ không biết làm cách nào nữa.
Nếu phu nhân đã sợ hình dạng của bọn họ thì làm sao bọn họ phục vụ được, tất cả đều tóm tém núp lại một góc, không dám đứng ra. Lão gia đã nói là mang đồ ăn cho phu nhân nhưng phu nhân lại như vậy, bọn họ cũng bối rối lắm chứ, bây giờ không thể lại gần được.
Hết cách, bọn họ chỉ còn cách báo lại với lão gia bọn họ mà thôi. Phó Đình Tôn sau khi nghe đám gia nô mình một bộ dạng bối rối kể lại, trong lồng ngực đau nhói nhưng nhất quyết không ra gặp.
Chỉ nói với đám ma lai rút ruột đó rằng hãy nấu chính những miếng thịt đó lên rồi chỉ chúng cách nấu.
Tại sao đám ma lai rút ruột lại đưa thịt sống cho Lạc Anh?
Vì bọn chúng là ma, đâu phải người mà cần ăn sống chứ?
Phó Đình Tôn thấy bọn chúng thực sự thương Lạc Anh, Phó Đình Tôn cũng vậy, dường như Phó Đình Tôn vẫn còn khúc mắc gì đó không muốn gặp mặt Lạc Anh nên đành nhờ mấy đám ma lai này.
- “N-Nhưng...Lão gia à, phu nhân lại sợ hình dạng này thì...thì làm sao bọn nô tài có thể đến gần phu nhân được?”
- “Chậc, khó nhỉ...Các ngươi đứng từ xa báo cho phu nhân rồi đợi phu nhân quay mặt đi rồi đem vào”
- “Lão gia...Ở đây, lão gia là bình thường nhất rồi, giống hình dạng con người nhất rồi. Tại sao lão gia không đưa cho phu nhân, phu nhân cũng ngồi đợi cả đêm đó ạ”
- “Chuyện của ta, cần các ngươi xen vào sao?”_Phó Đình Tôn nghiêm giọng, nhìn đám ma lai đó khi nhắc về vấn đề này
- “D-Dạ không ạ!! Đám nô tài nhiều chuyện...Nô tài đi nấu ăn cho phu nhân đây ạ!!”
Đám ma lai đó hoảng sợ chạy hết đi nấu ăn cho Lạc Anh, khi chỉ còn Phó Đình Tôn thì Phó Đình Tôn đứng dậy, hướng thẳng về phía căn phòng tân hôn kia, nhìn từ phía cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy hết khung cảnh ở đấy vì thư phòng của Phó Đình Tôn nằm ở chỗ cao nhất, bao quát được toàn bộ.
Nhìn thấy Lạc Anh vẫn đang mệt mỏi, nôn mửa ra, Phó Đình Tôn xót xa thôi rồi, sắc mặt trắng bệch, tái mét, cả người nhũn ra, chỉ có thể gục ở bên chỗ cái cột lớn làm trụ, cứ cách một lúc lại buồn nôn, thực sự nhìn rất thương.
Thật ra Phó Đình Tôn biết gia tộc Lạc gia đã lừa dối mình, thay thế bằng Lạc Anh nhưng vì Phó Đình Tôn là người âm, không thể can thiệp vào cuộc sống của người sống.
Nhưng Phó Đình Tôn lại có thể lợi dụng được chuyện lừa dối người đã khuất để có thể trả thù thay cho Lạc Anh. Phó Đình Tôn sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
- *Vì mình mà em ấy phải chịu khổ rồi. Sau này ở đây mình nhất định sẽ đối tốt với em ấy...Mình sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi nữa*
Phó Đình Tôn hiện tại là một tướng quân cho quân của Diêm Vương, Diêm Vương có giới thiệu cho mấy con quỷ nhưng Phó Đình Tôn thẳng thừng từ chối, không muốn bất cứ cái gì, Phó Đình Tôn chỉ muốn ở một mình cho đến khi thông báo có người sẽ xuống dưới bầu bạn bằng cách tổ chức lễ minh hôn.
Phó Đình Tôn dù không muốn, có khi còn phản đối kịch liệt nhưng ở dưới này thì làm sao mà có thể làm gì được, Phó Đình Tôn tự nhủ rằng nếu người đó xuống đây thì ít nhất sẽ đối xử với người ta thật tốt.
Vì mình mà chết oan như vậy, Phó Đình Tôn sẽ chấp nhận bù đắp cho người đó. Nhưng không ngờ được rằng người sẽ trở thành thê tử của mình sẽ là Lạc Anh, Phó Đình Tôn đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều, có nên ra mặt luôn hay không hay là cứ để như vậy, Phó Đình Tôn giận lắm chứ, giận vì tại sao Lạc Anh lại không chạy đi, tại sao không thoát khỏi chốn địa ngục đấy từ sớm mà phải chết thảm dưới tay người Lạc gia.
Phó Đình Tôn nói mình không nhớ, không đau lòng thì đó là nói dối, đau lắm chứ, nhớ lắm chứ nhưng Phó Đình Tôn chỉ muốn người mình yêu hạnh phúc ở trên kia, chứ không phải chết thảm như vậy.
Vừa hận lại vừa thương cứ giằng xé trong lòng Phó Đình Tôn, cảm xúc lẫn lộn không xác định được mình nên làm gì mới đúng. Vì thế, tạm thời Phó Đình Tôn không muốn gặp mặt Lạc Anh, khi nào thích hợp thì Phó Đình Tôn tự mình ra...