Trên đường trở về, Hạnh Sí im lặng không nói lời nào.

“Cậu sao đấy?” Nhạc Anh tới đón hỏi.

Hạnh Sí trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Anh: “Lục Chấp Duệ bị đâm hỏng đầu rồi ạ?” 

Nhạc Anh bị lời nói của Hạnh Sí dọa sợ: “Cậu đang nói bậy cái gì vậy hả?”

Hạnh Sí nhìn bình giữ nhiệt đặt bên cạnh, không nói lời nào.

Lục Chấp Duệ hôm nay và ngày thường không có gì khác nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ. Dù sao cậu cũng quen với việc bị Lục Chấp Duệ lạnh nhạt và cái tính tình bất thường của hắn rồi. Nhưng hôm nay lại cảm thấy hắn rất khó đối phó, điều này khiến cậu sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Hay là vì bát canh hôm nay không phải do cậu hầm nên Lục Chấp Duệ mới phá lệ uống hết một chén?

Nghĩ như vậy, Hạnh Sí hơi tức giận.

Năm đó vì Lục Chấp Duệ nên cậu mới học nấu cơm, cậu thực sự rất nghiêm túc học, chỉ một bữa ăn nhẹ thôi cũng phải làm đi làm lại ba, bốn lần mới chọn ra được một món ưng ý nhất đưa cho Lục Chấp Duệ ăn. Kết quả thì sao, Lục Chấp Duệ chỉ ăn hai miếng đã để xuống, chưa từng ăn nhiều hơn.

Thế sao hôm nay hắn lại ăn nhiều như vậy? Còn hỏi cậu hầm món này kiểu gì nữa chứ? Cái tên này hẳn là thích ăn cơm mua ngoài hàng!

“Cậu bị làm sao?” Nhạc Anh truy vấn hỏi.

Hạnh Sí hung dữ nhìn chằm chằm cái bình giữ nhiệt kia.

“Không có gì.” Cậu nói: “Em phát hiện hình như anh ấy rất thích ăn móng giò heo.”

Nhạc Anh thực sự không thể hiểu được những lời cậu vừa nói.

“Gì vậy chứ…” Cô nhìn Hạnh Sí một cái rồi xoay người đi.

Đúng lúc này, di động của Nhạc Anh vang lên.

Hạnh Sí ngồi ghế sau chán nản nghịch điện thoại, nghe thấy giọng nói của Nhạc Anh càng lúc càng vui vẻ. Cô liên tục nói vài câu vất vả quá với người ở đầu dây bên kia rồi mới cảm thấy hài lòng mà cúp máy.

Hạnh Sí nhướn mi nhìn về phía cô, vừa lúc Nhạc Anh xoay người lại nói với cậu: “Đừng có mà ngẩn người ra nữa. Có chuyện tốt này!” 

“Giải thưởng Kim Tượng đề cử em là Nam diễn viên xuất sắc nhất à?” Hạnh Sí cười một tiếng.

“Ui dời, chương trình truyền hình thực tế ‘Vai chính cầm chắc kịch bản’ của truyền hình vệ tinh Tấn Giang!” Nhạc Anh nói: “Giành được rồi!”

Hạnh Sí ngạc nhiên mở to mắt. 

Vì Nhạc Anh lúc nào cũng lải nhải bên tai cậu về chương trình truyền hình thực tế này nên cậu cũng biết một chút. Truyền hình vệ tinh Tấn Giang từ trước đến nay luôn nổi tiếng với những trò mánh khóe. Lần này, họ lên kế hoạch cho một chương trình truyền hình thực tế với chủ đề du hành thời gian. Chương trình tạp kỹ này dự tính có năm thành viên cố định, suất diễn trong show đã bị các ngôi sao trong giới tranh giành ác liệt từ lâu rồi. 

Xét cho cùng, truyền hình vệ tinh Tấn Giang nổi tiếng với rating cao, lượng truy cập tốt và nền tảng mạng ổn định. Mỗi khi sản xuất một chương trình mới, nó đều có thể ngồi chễm chệ trên hot search. Cơ hội tốt như vậy ai lại không muốn?

Hạnh Sí đương nhiên cũng muốn nhưng trong lòng cậu hiểu rõ.

Tên của chương trình truyền hình thực tế này là “Vai chính cầm chắc kịch bản”, còn là chủ đề diễn xuất giết chết kịch bản. Những ngôi sao tham gia ít nhất cũng phải có kỹ năng diễn xuất vượt qua cửa ải, chỉ số thông minh ưu việt, ngoài những cái đó ra còn phải có cảm giác ống kính. Chỉ thế mới có thể mang lại hiệu quả cho chương trình.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Mà những cái này bản thân Hạnh Sí đều không có.

“Mắt của đạo diễn có vấn đề gì à?” Cậu thực sự không hiểu: “Sao lại coi trọng em được vậy?”

Nhạc Anh liếc xéo cậu.

“Sao đạo diễn có thể nhìn trúng cậu được?” Cô nói: “Đó là do tổng giám đốc Lục sắp xếp đấy.”

Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Hạnh Sí tựa lưng vào ghế.

Bản thân Lục Chấp Duệ tất nhiên sẽ không quan tâm đến mấy việc vặt vãnh này, chuyện sắp xếp tài nguyên cho cậu tất cả đều do Quý Lam làm. Thỉnh thoảng, Quý Lam sẽ dành thời gian chọn ra những tài nguyên có chất lượng tốt rồi đưa cho công ty của Hạnh Sí chọn. Nhưng công ty của cậu rất nhỏ, cả công ty hầu như đều dựa vào một mình Hạnh Sí kiếm tiền. Cho nên lần nào tài nguyên đến cũng giả vờ từ chối, sau đó lại nhanh tay nhận hết đống đó vào.

“Còn một cái nữa.” Nhạc Anh nói tiếp: “Bộ phim mới của đạo diễn Khương là ‘Trường Kiều Nguyệt’, cậu được giao vai nam phụ số hai. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho cậu đi gặp mặt đạo diễn.”

“Đạo diễn Khương á?” Giọng nói của Hạnh Sí mất hết hứng thú: “Có thể từ chối được không, em cảm thấy cơ hội này nên nhường cho người khác.”

“Người khác thì cầu không được, cậu nói không cần là không cần à? Nghĩ cái gì vậy hả?” Nhạc Anh lại bắt đầu giáo huấn cậu.

“Nhưng đó là đạo diễn Khương đấy!” Hạnh Sí nói: “Đạo diễn Khương nghiêm khắc như vậy, hơn nữa lại vô cùng chán ghét quy tắc ngầm nhét người vào đoàn làm phim, chính chị cũng biết rõ mà. Hơn nữa, danh tiếng của ông ấy tốt như vậy, để em diễn vai chính không phải là đang đập nát danh tiếng của người ta à? Đây đối với cả em và ông ấy đều không phải là chuyện tốt.”

Sau khi nghe được những lời này, Nhạc Anh lâm vào trầm mặc.

Cô biết, mặc dù những lời Hạnh Sí vừa nói có vẻ như rất ngu ngốc nhưng đấy lại là sự thật. Mấy năm nay tốc độ phát triển của Hạnh Sí hơi nhanh. Công ty lại không có năng lực sắp xếp cho cậu một môi trường học tập chuyên nghiệp. Hơn nữa họ cũng không quan tâm đến năng lực nghiệp vụ của cậu, chỉ mù quáng thay cậu ký hợp đồng. Họ muốn cậu càng lúc càng nổi nhưng càng nổi càng đen. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhạc Anh biết chuyện này đối với Hạnh Sí càng để lâu càng không ổn. Nó giống như một lầu các nếu không dựa vào cây đại thụ mà Lục Chấp Duệ dựng lên thì một ngày nào đó Lục Chấp Duệ vứt bỏ Hạnh Sí, đó chính là thời điểm Hạnh Sí ngã đau.

Nhưng người luôn bàn bạc với tổng giám đốc của họ là Quý Lam, cô cũng chỉ là người đại diện của Hạnh Sí, những việc kiểu này muốn xen vào cũng xen không nổi.

“Đây là do tổng giám đốc Lục sắp xếp, chuyện này đã được quyết định rồi.” Một lát sau, cô thở dài nói.

Điều này đồng nghĩa với việc không có cơ hội.

Vốn dĩ Hạnh Sí đã chẳng có hi vọng gì, giờ cậu chỉ đành nhận mệnh thở dài.

“Vậy chị đưa kịch bản cho em đi, em xem qua.” Cậu nói.

Nhạc Anh không nói chuyện.

“Không có kịch bản à?” Hạnh Sí ngạc nhiên nhìn chằm chằm Nhạc Anh.

Nhạc Anh khó xử nhìn cậu một cái.

“Tổng giám đốc Vương là người như nào không phải cậu không biết, ông ta làm gì nghĩ được đến chuyện này?”

Tổng giám đốc Vương Tồn Châu của công ty họ là một nhà giàu mới nổi bắt đầu từ việc phá vỡ và di dời, chạy theo mốt mở một công ty nhỏ. Vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc nó có thể kiếm được tiền, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà Hạnh Sí lại leo được lên người Lục Chấp Duệ, tiếp đó cậu đã trở thành cây hái ra tiền của bọn họ.

Hạnh Sí thất vọng thở dài, nằm xuống ghế giả chết.

“Nhưng mà bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết.” Nhạc Anh đành phải nghĩ cách cho cậu: “Cậu về nhà đọc trước tiểu thuyết đi, xem xem nhân vật mình diễn là kiểu nhân vật gì.”

Hạnh Sí nửa chết nửa sống mà ừ một tiếng.

Nhạc Anh không nói gì nữa, cậu nằm một lúc rồi mở mắt ra nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ.

Trung tâm Hải Thành từ trước đến nay vẫn luôn nhộn nhịp phồn hoa, những tòa nhà cao tầng san sát đèn sáng rực rỡ. Ở giữa trung tâm còn có thể nhìn thấy áp phích khổng lồ của cậu được kết nối với ánh đèn sáng khắp bầu trời.

Đó là đỉnh cao mà không ai khác dám nghĩ tới và cũng là nơi có nhiều ngôi sao sáng nhất.

Nhưng chỉ những người đứng đó mới biết rằng đằng sau họ là những ánh sáng vừa chạm vào đã vỡ, dưới chân họ là vực thẳm lạnh giá.

Người đứng ở đó đã không còn đường lui.

——

Sau khi Hạnh Sí về đến nhà, cậu nhanh chóng mở nguyên tác của ‘Trường Kiều Nguyệt’ ra.

Trước khi đọc sách, cậu vẫn không quên hầm một nồi canh gà. Cậu không dám kêu đồ ăn ngoài nữa, hầm móng heo lại sợ Lục Chấp Duệ nếm ra mùi vị khác biệt nên đành phải đổi món khác.

Chăm sóc Lục Chấp Duệ còn mệt mỏi hơn đi công tác nhiều.

Lục Chấp Duệ không cần cậu chăm sóc, nhưng cậu phải diễn thành bộ dáng rất muốn chăm sóc hắn, chủ động ở lại bệnh viện với Lục Chấp Duệ cả ngày. Lúc Lục Chấp Duệ xử lý công tác cậu không được nói tiếng nào. Khi Lục Chấp Duệ dừng lại thì cậu phải đưa cho hắn miếng táo đã gọt sẵn. Khi Lục Chấp Duệ ăn cơm, cậu còn phải vắt óc tìm đề tài trò chuyện với hắn.

Sau cả một ngày, thể xác và tinh thần của cậu đều kiệt quệ, khi về nhà cậu còn phải hầm canh để mai đưa hắn uống.

Nhà tư bản 996 cũng không ép người như vậy, cho nên Hạnh Sí rất là tiêu cực động tác làm việc rất chậm. Cậu bỏ gà vào nồi hầm rồi đi vào phòng khách đọc tiểu thuyết.

Nguyên tác của bộ tiểu thuyết này có thể coi là văn nữ chủ, bối cảnh cổ trang, kể về một trưởng công chúa từng bước bước lên ngôi vị hoàng đế. Nam chính của bộ tiểu thuyết này là một hoàng tử không được nuông chiều của nước địch, giờ đang bị giam cầm trong cung điện của quốc gia nữ chính với tư cách là một con tin, nam phụ là...

Ánh mắt Hạnh Sí đờ ra. 

Là một vị thiếu tướng bất khả chiến bại, cao tám thước, anh vũ thiện chiến nhưng lại cực kỳ ít nói, là một người rắn rỏi không thích nói đùa.

Hạnh Sí ngẩng đầu, trên cửa sổ lớn sát đất vừa vặn phản chiếu hình ảnh của cậu.

Cậu liếc mắt một cái với đôi mắt cún con ngoan ngoãn dịu dàng trong hình ảnh phản chiếu.

Cậu không cần nghĩ cũng biết, sau khi kịch bản đến tay, tổng giám đốc công ty cậu chắc chắn không hề xem qua mà chỉ biết giành vai. Nam phụ thứ nhất có người cướp thì còn nam phụ số hai, độ hot và thù lao phim mới là điều tổng giám đốc quan tâm nhất, ai thèm để ý hình tượng hay khí chất của cậu có phù với vai diễn này không.

Kiểu này thì cậu diễn thế nào? Cậu có thể tưởng tượng ra được sau khi bộ phim này công chiếu, hot search sẽ mắng cậu như thế nào khi dám phá nguyên tác.

Cậu tiếp tục xem tiếp với vẻ sống không còn gì luyến tiếc. 

Bỏ qua việc muốn cậu diễn một vai tướng quân không phù hợp với hình tượng thì nguyên tác đích thật là một quyển sách cực hay. Nữ chính cẩn thận từng bước đánh một canh bạc với đám hoàng tử, nam chính tâm tư kín đáo, nằm gai nếm mật. Vì có duyên phận nên hai người mới quen biết nhau, sau đó từng bước nâng đỡ lẫn nhau từ từ đáy vực lên đến đỉnh cao quyền lực.

Hạnh Sí không nhịn được, ngược lại bắt đầu theo dõi cốt truyện.

Thời gian từ từ trôi qua, mãi cho đến khi mùi canh gà thơm phức bay ra khỏi phòng bếp thì Hạnh Sí mới buông sách trong tay xuống, vào phòng bếp tắt lửa.

Canh gà hầm không được chuyên tâm nhưng nguyên liệu cho vào rất đầy đủ, vừa mở nắp là có thể ngửi thấy mùi thơm nóng hổi. Hạnh Sí múc một ít ra cẩn thận nếm một ngụm, rất ngon, cũng rất thơm.

Cậu không khỏi lẩm bẩm: “Tay nghề của mình tốt vậy sao?”

Cậu rót canh gà ra rồi chuẩn bị cho vào ngăn mát tủ lạnh, sáng mai sẽ lấy đi hâm nóng. Cậu rót canh xong, vừa mới xoay người đã thấy nhóc Duệ vừa rồi còn đang ngủ say không biết đã tỉnh từ khi nào đang đứng ở cửa bếp nhìn cậu.

“Mèo nhỏ tham lam, ngửi thấy mùi thơm là tỉnh đúng không?” Hạnh Sí cười nói.

Nhóc Duệ không hề bị lay động, vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, cái đuôi lớn lông xù quấn quanh một vòng, vừa vặn đè lên móng vuốt của nó.

“Tới đây nếm thử tay nghề của anh trai đi.” Hạnh Sí nói xong thì đi qua lấy chén của nhóc Duệ, gắp ra mấy miếng thịt gà hầm mềm mại rồi đặt xuống trước mặt nhóc Duệ.

Nhóc Duệ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, giống như là không tin mấy miếng thịt này là do Hạnh Sí hầm ra.

“Có chuyện gì vậy?” Hạnh Sí nhìn không hiểu ánh mắt của nó.

Chỉ thấy nhóc Duệ cúi đầu xuống một cách dè dặt và lúng túng, cẩn thận ngửi ngửi miếng thịt.

“Sợ cái gì, sợ anh hạ độc nhóc à?” Hạnh Sí ngồi xổm cười nói: “Mau nếm thử xem.”

Động tác của nhóc Duệ dừng lại, giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng mũi của nó lại không nghe lời, nhúc nhích rồi lại ngửi thêm hai phát. 

“Ngon lắm, anh nếm thử rồi.” Hạnh Sí dịu dàng nói.

“Nhưng tiếc là nồi gà hầm ngon như vậy lại phải mang đến cho Lục Chấp Duệ ăn.”

Động tác ngửi ngửi của nhóc Duệ dừng tại chỗ.

Một giây sau, hình như hắn bị mạo phạm gì đó, chỉ thấy hắn nhấc móng vuốt đẩy bát mèo về phía trước, sau đó xoay người sải bước bỏ đi.

Bóng lưng kia quyết tuyệt và cao ngạo, lửa giận ẩn mình trong từng bước chân nặng nề của hắn.

Dù sao hắn cũng là con cá sấu khổng lồ trong giới kinh doanh, khi ở cùng với cậu hắn đã dùng hết tất cả sự kiên nhẫn, bao dung cho một người dám làm loạn trên đầu hắn nhiều lần.

Dưới sự bình tĩnh và nhẫn nại là sự bực bội và lửa giận cuồn cuộn.

Giọng nói của Hạnh Sí vang lên sau lưng hắn.

“Này! Mèo con không được phép kén ăn! Quay lại đây!” 

Tác giả có lời muốn nói: 

Lục Chấp Duệ cho rằng BGM của chính mình là: Loạn thế siêu sao.

BGM trên thực tế: Hello my name is Suzie, thats Suzie with a Z ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play