Đương nhiên mèo con không để ý đến cậu.
Hắn cũng không phải là con mèo nhỏ ngu xuẩn vẫy tay thì tới xua tay thì đi, hắn là Lục Chấp Duệ bị nhốt trong cơ thể này, làm sao có thể để Hạnh Sí sai bảo được?
Sau khi Lục Chấp Duệ đi ngủ hắn lại tỉnh dậy trong cơ thể con mèo này, chuyện này đã không còn là chuyện ngoài ý muốn nữa rồi. Tuy nhiên, khi nghe thấy Hạnh Sí lại nói xấu mình, Lục Chấp Duệ vẫn thấy hơi khó chịu.
Hắn mới ở nhà Hạnh Sí được ba đêm nhưng lần nào hắn cũng nghe thấy cậu mắng mình bằng một câu khác nhau.
Đây mà là trùng hợp ngẫu nhiên được à? Rõ ràng là ngày nào Hạnh Sí cũng mắng hắn nên hình thành thói quen từ lâu rồi.
Điều càng làm Lục Chấp Duệ bực bội là hắn muốn đi xa một chút nhắm mắt làm ngơ nhưng Hạnh Sí cứ mặt dày đi theo.
“Này! Mèo con không được phép kén ăn! Quay lại đây!” Thậm chí cậu còn đứng đằng sau trách hắn nữa.
Kén ăn? Lục Chấp Duệ phẫn nộ.
Nếu hắn kén ăn thì trước kia cũng không thèm ăn đồ Hạnh Sí nấu nhiều lần như vậy. Thế mà cậu dám mắng hắn kén ăn? Chẳng lẽ người này không hề phát hiện lời mình nói có bao nhiêu vô lễ hả?
Lục Chấp Duệ sải bước đi xa, nhưng hắn đi tới đâu thì Hạnh Sí lại đi đến đó.
Bây giờ hắn đang làm một con mèo, còn là một con mèo ăn nhờ ở đậu, vốn dĩ ngay cả chỗ trốn cũng không có chứ đừng nói đến danh dự. Lục Chấp Duệ cùng đường, sau khi đi dạo một vòng trong phòng khách, cuối cùng hắn vẫn bị Hạnh Sí đuổi kịp.
“Được rồi! Nhanh lên, cho anh ôm cái nào.” Giọng nói Hạnh Sí vang lên phía sau Lục Chấp Duệ.
Hắn cắn chặt răng, lúc Hạnh Sí sắp ôm hắn, hắn liền cúi người chui xuống sofa.
Đời hắn chưa bao giờ làm một kẻ hèn nhát như này.
May mắn không gian dưới sofa rất lớn, hắn lựa một chỗ sâu nhất rồi ngồi xuống. Vừa nhìn ra đã thấy Hạnh Sí đang tỏ vẻ nôn nóng, uất ức nằm sấp trên thảm bên ngoài sofa.
“Sao thế nhóc Duệ?” Có thể là hành vi của Lục Chấp Duệ khi là một con mèo mà nói quá khác thường, Hạnh Sí dần thấy lo lắng: “Nhóc thấy chỗ nào khó chịu à?”
Còn có thể ở chỗ nào nữa.
Lục Chấp Duệ ngồi ở chỗ sâu trong sofa lạnh lùng nhìn Hạnh Sí, cảm thấy quyết định sáng nay của mình quá vội vàng.
Một người trong ngoài khác nhau như vậy, thế mà hắn lại định tiếp tục giữ cậu ở bên? Cho dù không phải là tai họa ngầm thì cũng là một chuyện làm hắn thấy rất khó chịu.
... Tuy nhiên, trong ba đêm này, ngày nào hắn cũng bị biến thành mèo.
Không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, cũng không thể nào để sau khi hắn đuổi Hạnh Sí đi lại làm mèo đối mặt với cậu sớm chiều mỗi ngày đâu nhỉ? Đây vốn là chuyện lạ lùng, hắn không thể nói cho người khác biết và cũng chẳng ai có thể giúp hắn giải quyết.
Lục Chấp Duệ vô thức nhíu mày suy nghĩ.
Đúng lúc này, chuông cửa nhà Hạnh Sí vang lên.
Lục Chấp Duệ ngẩng đầu nhìn lên, Hạnh Sí đang đứng dậy khỏi thảm trải sàn rồi chạy ra mở cửa. Cửa cách phòng khách rất xa nên Lục Chấp Duệ phải thò đầu ra từ dưới sofa thì mới có thể thấy người đứng ngoài cửa.
Người đến mặc âu phục đi giày da, cao ráo đoan trang, người này là một trong những trợ lý của hắn.
“Cậu Hạnh, ngại quá, trễ vậy rồi mà vẫn làm phiền cậu.” Trợ lý cười nói: “Chị Quý Lam bảo tôi đưa đồ cho cậu.”
Hạnh Sí đứng ở cửa rõ ràng phát ra âm thanh bất ngờ.
“Chị Quý Lam bảo đưa? Cái gì vậy?”
Giọng nói của trợ lý mang theo ý cười khéo léo: “Đây là quà tổng giám đốc Lục mang về cho cậu từ Berlin. Tổng giám đốc Lục vừa hay thấy có một buổi đấu giá toàn hàng tốt ở Đức, ngài ấy nhớ ra cậu cũng thích nên đã đi đấu giá hai món châu báu, hôm nay chúng vừa được đưa tới. Những chiếc nhẫn hồng ngọc trong này là bộ sưu tập cuối cùng trong buổi đấu giá, tổng giám đốc Lục đã đặc biệt tham gia buổi đấu giá để mua cho ngài cái này đấy. Tổng giám đốc Lục phải ra giá cao mới mua được chúng.”
Lục Chấp Duệ núp dưới sofa cười lạnh một tiếng.
Cấp dưới của hắn đúng là biết cách dỗ dành cho Hạnh Sí vui mà. Lịch trình của hắn ở Đức đã kín lịch, hắn làm gì có thời gian mà đi đấu giá? Hắn toàn kêu Quý Lam đi mấy cái sự kiện kiểu này rồi bảo cô ấy chọn hai món đắt tiền mà mua.
Nhưng Hạnh Sí lại thích những thứ này. Nghĩ đến mỗi lần tặng quà cho Hạnh Sí, cậu liền không giấu được vẻ vui mừng và ánh mắt sáng lấp lánh là Lục Chấp Duệ lại vô thức nhếch môi cười.
Bên kia, trong giọng nói của Hạnh Sí có thêm vài phần chờ mong và thẹn thùng.
“Tổng giám đốc Lục nhọc lòng quá rồi, ngài ấy bận rộn như vậy mà còn phải lãng phí thời gian cho tôi.”
“Tổng giám đốc Lục đi đâu cũng lo lắng cho cậu.” Trợ lý cười rồi đưa cái hộp trong tay cho Hạnh Sí.
Hạnh Sí nhận lấy hộp.
“Vào uống chút trà nhé?” Cậu hỏi.
Trợ lý xua tay: “Không được rồi, tổng giám đốc Lục có mấy văn kiện cần tôi đưa đến công ty, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Hạnh Sí cũng không ép người ta ở lại mà tiễn anh ta ra cửa.
Ánh mắt Lục Chấp Duệ vô tình nhìn cậu.
Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, cho dù món quà trong tay Hạnh Sí không phải do hắn tự tay chọn, hắn cũng không hiểu tại sao lại muốn nhìn thấy dáng vẻ Hạnh Sí lúc nhận quà.
Cái kiểu này tuy rằng vì vật chất, nhưng lại thuần khiết, dường như cũng rất hấp dẫn.
Hắn nhìn Hạnh Sí ôm hộp quay về phòng khách rồi tiện tay đặt cái hộp kia lên bàn, ngay cả mở cũng không chịu mở ra. Vẻ bất ngờ và ngượng ngùng hoàn toàn biến mất, thậm chí cậu còn không thèm liếc mắt nhìn cái hộp một cái. Tiếp đó, cậu lại nằm sấp trên thảm một lần nữa.
“Nhóc Duệ vẫn chưa chịu ra à?” Dáng vẻ lúc cậu dỗ mèo cực kỳ nghiêm túc, giống như chưa từng nhận được món quà quý giá kia.
“Nhanh lên nhanh lên, nếu không ra thì thịt gà sẽ nguội mất!” Cậu nói.
Nhưng Lục Chấp Duệ vẫn ngồi yên tại chỗ, hắn ngước mắt lên không nhìn Hạnh Sí mà nhìn chằm chằm cái hộp đang bị ghẻ lạnh và bị quăng sang một bên kia.
Hộp quà làm từ tơ tằm và tơ lụa tỏa sáng dưới ánh đèn, bên trong là những chiếc nhẫn đá quý mà các thành viên hoàng gia Đức đã sử dụng trong thế kỷ 19.
Nhìn bộ dáng này của Hạnh Sí, hẳn không thích chút nào.
Lục Chấp Duệ nhìn về phía Hạnh Sí. Gương mặt kia là gương mặt hắn cực kỳ quen thuộc, nhưng người này lại làm hắn càng ngày càng không nhìn thấu nội tâm.
Hắn khịt mũi khinh bỉ chính mình, cho nên nhất định cái biểu hiện đó là vì tiền. Nhưng ngay cả khi thấy tiền cậu cũng không thích thú như những gì cậu biểu hiện, thế tại sao cậu vẫn ở lại bên cạnh hắn?
Ngày hôm sau, khi Hạnh Sí đưa canh gà đến phòng bệnh của Lục Chấp Duệ, tâm trạng Lục Chấp Duệ rõ ràng là không tốt lắm.
Hạnh Sí mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, cậu vừa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu cụp mắt gọt táo, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Chấp Duệ.
(*眼观四路耳听八方: miêu tả một người nhanh trí, linh hoạt, có thể quan sát, phân tích sự việc từ nhiều góc độ.)
Nhưng Lục Chấp Duệ luôn là một tên mặt liệt thâm tàng bất lộ, cho dù cậu ở bên Lục Chấp Duệ lâu rồi vẫn không nhìn thấu được hắn.
Có lẽ là do bận bịu quá... Hạnh Sí nghĩ thầm.
Cả buổi sáng Lục Chấp Duệ đều xử lý văn kiện đến không ngẩng đầu lên. Bình thường lúc Lục Chấp Duệ bận rộn cũng sẽ như vậy, nhưng hôm nay tài liệu chất trong phòng bệnh đâu có nhiều lắm đâu.
Hạnh Sí không nghĩ ra, cũng không đoán được suy nghĩ của Lục Chấp Duệ. Mỗi lần đến lúc này đều là thời điểm hành hạ cậu nhất.
Cậu đành phải từ từ cắt quả táo đã gọt thành từng miếng nhỏ. Nhưng đợi đến khi đĩa táo sắp đầy, Lục Chấp Duệ vẫn không để ý tới cậu. Cậu đành lén ăn một miếng táo đã gọt xong, sau đó lại gọt thêm một quả táo nữa, tự tìm việc cho mình làm.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hạnh Sí không để ý nên đã gọt đến quả táo thứ ba.
Mắt thấy đĩa táo bên tay lại sắp đầy, Hạnh Sí nhìn thoáng qua Lục Chấp Duệ, thấy hắn vẫn lạnh lùng cụp mắt, trong tay cầm văn kiện, không hề có ý định sẽ quan tâm tới mình; cậu bèn lén gọt thêm một quả táo lớn nữa, sau đó nhét nó vào miệng mình.
Mới nhét được một nửa, bên tai Hạnh Sí bỗng truyền đến giọng nói của Lục Chấp Duệ.
“Cậu đang gọt cho ai ăn đấy?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Câu hỏi này quá đột ngột nên khiến Hạnh Sí giật nảy mình. Nhưng miếng táo trong miệng cậu quá lớn nên cậu nuốt thì không được mà nhổ ra thì không tiện.
Một tay cậu cầm dao, một tay cầm táo, cậu bị hỏi thì sững sờ tại chỗ, miệng còn đang cố gắng nhai nuốt. Sau đó, cậu cố gắng nuốt miếng táo xuống.
Lục Chấp Duệ nhìn cậu, lông mày nhíu càng ngày càng chặt.
Hạnh Sí nghĩ thầm, xong đời rồi.
Quả là vậy, Lục Chấp Duệ đặt tài liệu trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cậu rồi nói.
“Đi ra ngoài đi.” Hắn nói.
“Dạ?” Quả táo trong miệng Hạnh Sí còn chưa nuốt xuống làm cậu nói không nên lời.
“Đi ra ngoài.” Lục Chấp Duệ lặp lại một lần nữa: “Cậu không có việc gì làm à?” Đúng là mấy ngày nay quản lý của cậu không sắp xếp công việc cho cậu. Lúc này Hạnh Sí đã căng thẳng đến mức não hơi ngừng hoạt động, chỉ biết ngoan ngoãn lắc đầu.
Lục Chấp Duệ giơ tay bóp mạnh ấn đường rồi day day mấy cái.
“Mấy ngày tới cậu đừng qua đây nữa.” Hắn nói.
Đây là…?
Mặc dù lúc trước Lục Chấp Duệ không để ý tới cậu, nhưng khi cậu nỗ lực, hắn vẫn nhận lấy toàn bộ. Cho dù thỉnh thoảng cậu phạm chút sai lầm nhỏ thì cũng chưa từng có chuyện hắn đuổi cậu đi.
Hạnh Sí hoàn toàn không hiểu. Cậu sững sờ đứng lên, ngạc nhiên nhìn Lục Chấp Duệ.
“Không hiểu à?” Lục Chấp Duệ hỏi.
Hạnh Sí vất vả nuốt quả táo xuống, nghe nói như vậy bèn gật gật đầu, ngay sau đó mới kịp phản ứng thế là lại vội vàng lắc đầu.
Bảo cậu cút thì cậu cứ cút thôi, chắc là hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Lục kém quá.
Sau khi Hạnh Sí rời đi, Lục Chấp Duệ đặt tài liệu trong tay xuống, mày hắn vẫn nhíu chặt.
Công việc đã được sắp xếp xong, những văn kiện quan trọng đưa đến chỗ hắn đều được hắn lật xem hai lần.
Chuyện hắn bực bội không phải không có nguyên nhân, cũng có thể nói là chỉ do Hạnh Sí thôi.
Cậu vừa ngoan lại hiểu chuyện, ở bên hắn gần ba năm rồi, bình thường cậu như không khí, vừa ôn hòa vừa không có tính xâm lược. Lục Chấp Duệ đã quen với cậu nên cũng cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện vì sao Hạnh Sí lại ở bên hắn.
Nhưng chỉ mới ba ngày thôi mà hắn bỗng thấy được bộ mặt của Hạnh Sí khi không ở trước mặt hắn. Đến lúc này thì hắn mới phát hiện mặc dù Hạnh Sí ở bên cạnh hắn nhưng cậu không hề thích hắn, cũng không thích tiền của hắn.
Không hiểu được khiến Lục Chấp Duệ cảm thấy phiền.
Từ trước đến nay hắn luôn rất tự tin. Trong tay hắn có nhiều thứ mà vô số người mơ ước, nhưng hắn lại phát hiện không có thứ nào là thứ Hạnh Sí muốn.
Ngược lại, đây là một chuyện rất làm tổn thương lòng tự trọng.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Lục Chấp Duệ ngước mắt lên liền thấy Quý Lam đi vào.
“Tổng giám đốc Lục, cậu Hạnh về rồi ạ.” Cô ấy nói.
Lục Chấp Duệ ừ một tiếng.
Quý Lam thấy hắn không phân phó làm gì khác bèn hiểu chuyện gật đầu với hắn rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Lục Chấp Duệ bỗng nhiên mở miệng.
“Quý Lam.” Hắn nói.
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục?” Quý Lam dừng lại ngay lập tức.
Chỉ thấy Lục Chấp Duệ ngồi trên giường bệnh im lặng một lát, hắn không được tự nhiên tìm từ hỏi: “Nếu như cô... rất ghét một người thì sao cô vẫn ở lại bên cạnh anh ta?”
Quý Lam không hiểu vì sao hắn lại hỏi cái này nhưng vẫn trả lời: “Vậy nhất định là do tôi muốn thứ gì đó của anh ta?”
“Nếu như cũng không có thì sao?” Lục Chấp Duệ tiếp tục hỏi.
Quý Lam dừng một chút, nói.
“Thế thì chắc là do tôi thích anh ấy rồi.” Cô ấy nói: “Cho dù ngoài miệng nói ghét, nhưng chắc chắn là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chấp Duệ: Quy tắc đầu tiên của tổng tài bá đạo là đủ tự tin.