Buổi tối bảy giờ, trời vẫn chưa tối hẳn, Hải Thành tràn ngập trong ánh đèn rực rỡ.
Hôm nay Hạnh Sí không có nhiều việc lắm, thế nên cậu đã làm xong mọi thứ rồi quay trở về nhà từ rất sớm rồi. Cậu chơi game một lúc, chơi đến có chút mê mang ngơ ngác; khi đặt điều khiển xuống thì đã qua thời gian ăn cơm chiều rồi.
Đậu mé, téo tẹo nữa là quên bố nó rồi.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, quen cửa quen nẻo mà bấm vào hộp trò chuyện có tên là “áo cơm cha mẹ”, ngón tay nhanh chóng bấm nhẹ lên màn hình.
[Hạnh Sí: Ngài Lục, ngài vẫn còn đang bận ạ? Cơm chiều ngài phải nhớ ăn đúng giờ đấy nhé.]
[Hạnh Sí: Buổi tối hôm nay tôi tự mình hầm canh, uống vào thấy cũng không tồi, đợi bao giờ ngài trở về tôi sẽ làm cho ngài uống.]
[Hạnh Sí: À đúng rồi, ngài về nước vào hôm nào thế ạ? Tôi muốn đi đến sân bay để đón ngài.]
[Hạnh Sí: Hơi nhớ ngài rồi.]
Nhắn liên tiếp mấy tin liền như là cậu căn bản không cần phải suy nghĩ gì cả, chúng cứ thế mà nhanh chóng bật ra rồi gửi đi thôi.
Gửi xong một tin cuối cùng, trông cậu giống như là vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn đã tắt WeChat đi, sau đó bấm gọi một phần cơm hộp.
Buổi tối ngày hôm nay cậu không có thông báo công việc gì, Lục Chấp Duệ lại đang ở nước ngoài, người quản lý của cậu chắc chắn trăm phần trăm sẽ không tới tìm cậu, đây là thời cơ thích hợp nhất để cậu âm thầm giải thoát cho cái dạ dày của mình.
Nghĩ như vậy cậu bèn đi mở một lon Coca ướp lạnh - thứ mà người quản lý của cậu nghiêm cấm không cho cậu uống.
Tuy nhiên, vừa mới uống được hai ngụm Coca thì người quản lý của cậu đã gọi điện thoại tới đây.
“Cậu mau đến bệnh viện nhân dân Hải Thành đi.” Âm thanh bên phía Nhạc Anh rất ồn ào: “Tổng giám đốc Lục bị tai nạn xe cộ rồi.”
Hạnh Sí suýt nữa làm đổ lon Coca đang cầm trên tay.
“Cậu đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu.” Nhạc Anh nói: “Trợ lý nói chỉ là va chạm nhỏ thôi, không có nguy hiểm gì, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn rồi.”
“À…” Hạnh Sí ngồi trở lại sô pha: “Không phải bây giờ anh ta đang ở nước ngoài ạ?”
Nhạc Anh ở đầu bên kia điện thoại chẹp một tiếng nghe cực kỳ rõ ràng.
“Hôm nay máy bay của tổng giám đốc Lục sẽ quay về Hải Thành, cậu không biết à?”
Hạnh Sí xấu hổ mà cười gượng hai tiếng: “Em chỉ biết là anh ta sẽ về nước trong khoảng hai ngày này thôi.”
Nói đến đoạn này, cậu vội vàng bổ sung thêm: “Anh ta không có chịu nghe điện thoại của em, mỗi lần em nhắn tin, anh ta cũng chỉ đáp lại bằng một hai chữ, không nói gì cho em biết.”
Giọng điệu nghe như công nhân trốn tránh trách nhiệm của cậu khiến Nhạc Anh có hơi cạn lời. Cô cũng không thèm dây dưa thêm với cậu nữa, nói: “Thế thì cậu qua đây nhanh chút đi. Bây giờ tổng giám đốc Lục vẫn còn đang hôn mê, cậu qua xem rồi ngồi ở đó một lát là được.”
“Hôn mê? Bị như thế rồi mà chị còn bảo là không nghiêm trọng á?”
“Người ta nói là bị đập trúng đầu nhưng cũng không có bị thương, bác sĩ nói nguyên nhân hôn mê còn là do anh ấy đã làm việc quá sức.” Nhạc Anh nói: “Cậu đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, chị bảo tài xế qua ngay bây giờ đấy.”
“Đừng nóng vội mà chị Nhạc!” Hạnh Sí vội vã ngắt lời cô.
Công ty của cậu ở ngay gần bến Thượng Hải, thời gian đi xe từ đó đến chỗ ở của cậu chưa đầy mười phút. Bữa tối ngày hôm nay của cậu là gà rán, đó là món ăn đứng đầu danh sách thực phẩm bị cấm do quản lý của cậu đưa ra; nếu như bây giờ để cho lái xe chạy qua đây thì cậu chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Làm sao thế?” Nhạc Anh ở đầu bên kia điện thoại hỏi cậu.
Hạnh Sí nhanh nhẹn tìm cớ chống chế: “Tổng giám đốc Lục bị thương, dù sao thì em cũng không thể đi qua đó mà trong tay không có gì đúng không chị? Em đi làm ít đồ ăn lót dạ cho anh ta đã, chị bảo với tài xế là đợi thêm hai tiếng nữa rồi hẵng qua đây nhớ.”
“Nhưng mà…”
“Dù sao thì bây giờ tổng giám đốc Lục vẫn chưa có tỉnh lại, em qua bên đó ngồi cũng không giúp được gì.” Hạnh Sí nói với vẻ dỗ dành.
Nhạc Anh nghe thì thấy cũng có chỗ hợp lý: “Vậy thì để chị bảo tài xế qua đó trễ chút, động tác của cậu cũng nhanh lên đấy nhé.”
Đầy miệng Hạnh Sí đều là lời đồng ý rồi cúp điện thoại. Vẫn còn thời gian hai tiếng nữa, bây giờ cậu đi điều chỉnh nguyên liệu rồi nướng ít bánh quy vậy, mặc dù thời gian cũng không được nhiều nhặn gì cho lắm nhưng vẫn đủ để cậu ăn nốt chỗ gà rán còn lại.
——
Đầu Lục Chấp Duệ đau như muốn nứt ra.
Berlin và Hải Thành chênh nhau sáu tiếng đồng hồ, hắn không ngủ được mấy khi ngồi trên máy bay nên bây giờ có hơi cảm thấy khó chịu.
Tài xế lái xe rất ổn định. Lục Chấp Duệ lấy điện thoại di động ra, mới vừa khởi động máy thì đã thấy hiện lên một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Hắn xem từng cái một, về cơ bản thì đều là do cấp dưới công ty gửi tới.
Hắn chưa bao giờ có thói quen trả lời tin nhắn; sau khi xem qua từng cái thì chuyển ngay những tin cần xử lý cho trợ lý trưởng Quý Lam, để cô ấy đi bàn bạc.
Tin nhắn cuối cùng được chuyển đến từ Đức.
Người gửi tin là người phụ trách của công ty năng lượng mới - người khiến hắn chuẩn bị một chuyến công tác đặc biệt để đi nói chuyện hợp tác lần này; người đó gửi một bức ảnh được chụp vào cái hôm bọn họ cùng nhau ký kết hợp đồng, chúc bọn họ hợp tác vui vẻ.
Lục Chấp Duệ dùng phương pháp cắt để cắt phần văn bản nước ngoài, hiếm khi thấy hắn nhắn lại một câu.
[Hợp tác vui vẻ.]
Đúng lúc này, mấy cái tin nhắn cũng nhanh chóng xuất hiện WeChat.
Lục Chấp Duệ đưa mắt nhìn thoáng qua, là Hạnh Sí.
Hắn thậm chí còn không có click mở khung chat, chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua trên bong bóng chat, sau đó đưa tay gạt bong bóng chat đi.
Mấy ngày nay hắn không ở trong nước, cũng không có thời gian chăm sóc cậu. Ngày hôm qua, lúc Quý Lam gọi điện tới báo cáo còn nói với hắn, hai ngày nay cảm xúc của Hạnh Sí có chút suy sụp, đã hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa thể ăn uống ngon miệng.
Lục Chấp Duệ cong cong khóe miệng.
Có mỗi một chiêu nhỏ này mà chơi đi chơi lại cũng không thấy chán. Làm gì có chuyện cảm xúc của cậu suy sụp chứ? Chỉ là mấy ngày không gặp hắn nên hơi ồn ào nóng nảy tí thôi ấy mà.
Đứa bé này dịu dàng lại ngoan ngoãn như vậy, cho dù có cáu kỉnh thì cũng chẳng làm được gì nên chuyện. Lục Chấp Duệ hoàn toàn không để ở trong lòng, hắn vứt điện thoại sang bên cạnh rồi gác tay lên trán, nhắm mắt lại.
Bây giờ hắn thấy rất mệt mỏi, tất cả các bữa tiệc xã giao đều đã bị hoãn lại, hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà để đánh một giấc thật ngon thôi.
Đợi tới ngày mai thì bảo Quý Lam sắp xếp cho hắn một buổi ăn tối vậy. Lục Chấp Duệ nghĩ thầm như thế đấy.
Nếu không thì lại có một bé trai nào đó lén lút khóc nhè mất.
Đúng lúc này, xe đột nhiên phanh gấp một cái.
Lục Chấp Duệ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang lao qua từ bên cạnh. Cách một lớp kính cửa sổ xe, trên ghế lái của chiếc xe mui trần là một cậu ấm đang say bí tỉ, gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn thẳng, nhưng cậu ta lại dẫm nhầm chân phanh thành chân ga.
Trong nháy mắt, tiếng va chạm cực lớn vang lên. Lục Chấp Duệ ngồi ở hàng ghế phía sau không có thắt dây an toàn, xe bị đâm khiến cho hắn đột nhiên lao người về phía trước, đập đầu vào cửa sổ xe ở bên cạnh.
Trước mắt chỉ còn lại một màu đen sì, hắn mất đi ý thức.
——
Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Lục Chấp Duệ mới từ từ quay trở lại; hắn khó khăn mở mắt ra, nhưng trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Rất sáng, khác hẳn với ánh đèn lồng vào màn đêm ở bên ngoài cửa kính xe. Trong không gian chỉ toàn là ánh sáng lóa mắt, một căn phòng khách xa lạ xuất hiện trước mắt hắn.
Rất lớn, cực kỳ lớn.
Cả căn nhà như được phóng đại lên gấp nhiều lần, cao đến kinh người, ngay cả chiếc ghế ở bên cạnh cũng khiến hắn phải ngước mắt nhìn lên thì mới nhìn tới được. Dưới thân hắn rất mềm mại, như thể hắn đang nằm trên một chiếc giường không có giá đỡ, ở đằng xa là một cái cửa sổ sát đất vô cùng to lớn, cảnh đêm của bến Thượng Hải ở bên ngoài đang tỏa sáng rực rỡ.
… Đây là nơi nào?
Đúng lúc này, một mùi dầu chiên xộc vào mũi, ngay sau đó là tiếng bật nắp lon đồ uống vang lên ở phía sau hắn.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy có một hộp giấy nằm trên bàn cà phê, bên trong là món gà rán được bọc trong nước sốt trong suốt như pha lê, đang bốc khói nghi ngút.
Phía sau bàn cà phê là Hạnh Sí - tình nhân được hắn bao dưỡng suốt ba năm nay, cậu đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên tấm thảm len rộng, một tay cầm đồ uống, một tay cầm điều khiển TV.
Hắn nhìn chằm chằm về phía Hạnh Sí, mà Hạnh Sí cũng phát hiện ra hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng Hạnh Sí lại nhếch miệng lên, nở nụ cười với hắn.
“Nhóc Duệ, nhóc tỉnh rồi đấy à?” Hạnh Sí nói.
——
Hạnh Sí mới vừa ngồi xuống bàn cà phê thì đã thấy mèo nhà mình tỉnh rồi.
Vào khoảng thời gian trước, cậu đã nhặt được con mèo này ở trước cổng công ty; hôm đó trời tình cờ đổ cơn mưa, bé mèo con hơi lớn này co rúm run rẩy trong góc. Cậu không đành lòng, cho nên cậu đã lén lút bế mèo về nhà; vì chuyện này mà Nhạc Anh đã lên lớp dạy dỗ cậu không ngừng.
Vì Lục Chấp Duệ không thích mèo, hắn rất hay để ý mấy cái chi tiết nhỏ, còn có thói ở sạch, thế nên hắn chán ghét tất cả những con vật có khả năng làm rụng lông.
Hắn vô lý thật sự luôn đấy? Cứ như là chính hắn cũng không có rụng tóc vậy. Vì lý do này nên Hạnh Sí trả thù bằng cách đặt tên cho con mèo là nhóc Duệ.
Tuy nhiên, xét thấy từ trước tới nay Lục Chấp Duệ đều không hề tới nhà của Hạnh Sí, thế nên cuối cùng thì Nhạc Anh đồng ý cho cậu nuôi nấng con mèo này.
Đây là một con mèo nhỏ có bộ lông dài màu cam, sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì trông nó như một con sư tử con. Tính tình của nó rất tốt, cũng không hề sợ người lạ, mới ở nhà Hạnh Sí không được bao lâu đã trở nên vô cùng thân thuộc với cậu.
“Nhóc Duệ, nhóc tỉnh rồi đấy à?” Hạnh Sí cười cong mắt, giơ tay về phía bé mèo mà vẫy vẫy.
Tuy nhiên, hình như con mèo này vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhìn thấy sự chào đón của cậu mà vẫn chẳng hề động đậy.
Chỉ thấy nó chậm rãi đứng dậy từ trong ổ mèo, hai chân trước hơi hơi tách ra, đứng trong tư thế cực kỳ đoan trang, ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo một cảm giác vô cùng cao quý, yên lặng nhìn cậu.
Hạnh Sí lấy điều khiển từ xa gãi gãi gáy.
Ảo giác à? Sao cậu lại cảm thấy ánh mắt con mèo kia nhìn mình có chút lạnh lùng, thậm chí còn giống như đang nhíu mày thế nhỉ?
Cười chết mất thôi, bé mèo đào đâu ra lông mày được chứ? Hạnh Sí bị ý nghĩ của chính mình làm cho bật cười, cậu vừa cầm lấy một miếng gà rán vừa vẫy vẫy nó về phía bé mèo: “Nhóc Duệ, xem đây là cái gì này?”
Không biết sao nhưng mà hình như là lông mày của bé mèo càng nhíu lại chặt hơn.
Nó thậm chí còn lùi về phía sau hai bước, ánh mắt rất nghiêm túc, như là đang đánh giá cậu với vẻ không mấy vui lòng.
Dòng máu của con mèo con này thuần đến không thể thuần hơn, mỗi lần nhìn thấy cậu ăn cái gì đó là đôi mắt mèo lại sáng lên ánh sáng xanh, vừa thấy không được ăn là đã vội vàng nhảy lên bàn tới đoạt đồ ăn của cậu, hôm nay thay đổi tính tình rồi hả?
Hạnh Sí bắt đầu cảm thấy hứng thú, đặt lon Coca xuống rồi đi qua đó.
Bé mèo kia như là đã nhận ra điều gì đó, nhảy dựng lên muốn tránh. Nhưng không đợi nó kịp né tránh thì đã tự giẫm phải đuôi khiến cho thân hình lảo đà lảo đảo, sau đó Hạnh Sí bế hẳn vào trong vòng tay.
“Bạn nhỏ A Duệ, sao hôm nay lại giả bộ trầm lắng thế?” Cậu ôm con mèo vào lòng mà xoa loạn.
Con mèo con kia vẫn không hề nhúc nhích.
“Đừng có giả vờ sâu sắc nữa, trông cứ như Lục Chấp Duệ ấy.” Hạnh Sí nói: “Trông khó chịu lắm.”
Bé mèo như là bị từ nào đó kích thích, đột nhiên giãy giụa ở trong lồng ngực cậu. Hạnh Sí sợ làm nó đau nên vội vàng khom lưng thả nó xuống đất.
Khi con mèo đáp xuống đất, nó bị trượt chân một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Ngay sau đó, nó bước nhanh về phía trước vài bước.
Vài bước đi này của nó trông vô cùng kỳ quái, bước thì lớn bước thì lại rất nặng nề, nhưng vấn đề là tứ chi lại không phối hợp với nhau, thế nên bước đi trông cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Sau khi bước được vài bước thì nó dừng lại, uyển chuyển nhẹ nhàng mà quay người nghiêm chỉnh đứng yên trên mặt đất.
Đoan chính, trang nghiêm, mang theo một loại nghiêm nghị và cao ngạo bất khả xâm phạm.
Nhưng khi những thứ này xuất hiện ở trên một con mèo con thì bé mèo với bộ dáng nghiêm trang trông lại càng đáng yêu. Hạnh Sí ngẩn người, sau đó lại bật cười thành tiếng; cậu tiến lên hai bước, muốn ôm con mèo này thêm một lần nữa.
Nhưng con mèo lại cảnh giác lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, sau đó mở miệng.
“Meo ——”
Đó rõ ràng là một lời cảnh cáo cực kỳ xa cách, nhưng khi tiếng meo phát ra khỏi miệng mèo thì lại là một tiếng mèo kêu mềm mại và ngọt ngào, thậm chí còn mang theo một ít âm điệu, nghe như là đang làm nũng.
“Rồi rồi rồi.” Giọng nói của Hạnh Sí cũng dịu xuống, cười dỗ dành nó, cứ như là cậu thật sự có thể nghe hiểu được tiếng meo meo đó có nghĩa là gì: “Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, cục cưng của chúng ta mới không giống Lục Chấp Duệ đâu, đúng không?”
Một tia sáng bạc nhàn nhạt lóe lên, đó là do bé mèo này đang nghiến răng nghiến lợi nên đã không cẩn thận mà để lộ ra nửa cái răng nanh bén nhọn.
Hạnh Sí hồn nhiên không phát hiện ra, cười càng thêm vui vẻ.
——
Đợi tới khi Hạnh Sí ăn xong gà rán thì cũng là lúc tài xế gọi điện thoại tới, nói mình chuẩn bị xuất phát. Hạnh Sí thu xếp xong các hộp đóng gói mang đi, bánh quy trong phòng bếp cũng đã được nướng xong.
Bánh quy là loại bánh quy mặn việt quất được làm từ sữa, cậu làm món này cho Lục Chấp Duệ vì món này là món cậu làm tốt nhất, cũng tiện lợi và gọn gàng nhất.
Sau khi chạy trốn khỏi vòng tay của Hạnh Sí từ lúc nãy thì con mèo kia cứ đứng bất động ở đó, chẳng biết nó đang nghĩ gì; Hạnh Sí chỉ cho là nó đang buồn ngủ nên cũng không đi bắt nạt nó nữa, bỏ qua nó rồi đi vào phòng bếp.
Mở lò nướng ra, một mùi thơm của bánh quy ngay tức khắc ập vào mặt. Hạnh Sí đeo găng tay, cầm lấy khay nướng rồi để nó lên trên bàn.
Độ nóng vẫn không được khống chế quá tốt, một nửa số bánh quy trên khay nướng đã có dấu hiệu cháy khét, chỉ còn lại phần giữa là còn nguyên vẹn. Hạnh Sí thở dài đầy thất vọng, lấy bánh quy ra khỏi khay nướng rồi cầm một cái lên cắn một miếng.
Vẫn rất thơm, chỉ là không đủ ngọt.
Đó là bởi vì Lục Chấp Duệ không thích ăn đồ ngọt. Mỗi lần Hạnh Sí làm đồ ăn vặt cho hắn, đường chỉ có thể cho vào một phần ba đến một nửa; cho dù đã làm như vậy nhưng mỗi lần Lục Chấp Duệ cũng chỉ vui lòng ăn một đến hai miếng.
Hạnh Sí lấy ra một cái bình thủy tinh tinh xảo, vừa gắp những chiếc bánh quy đã nướng tốt ra ăn luôn vừa gắp những miếng bánh quy bị cháy xém kia bỏ vào bình. Mãi cho đến khi bình thủy tinh gần đầy thì cậu mới nhặt ra mấy miếng tốt hơn một chút, bỏ vào bình.
Làm xong tất cả những việc này, cậu đậy nắp bình lại với vẻ vừa lòng; sau đó nhặt hai chiếc bánh quy còn nguyên vẹn còn lại lên.
Cậu mới vừa quay người lại thì đã thấy nhóc Duệ theo vào đây không biết từ lúc nào, bây giờ nó đang đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn cậu.
Một tay Hạnh Sí cầm bánh quy được nướng tốt, một tay cầm bình đựng chỗ bánh quy bị nướng khét, bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ, như là đã bị bé mèo phát hiện ra gì đó vậy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Chắc chắn là chột dạ, chứ không thì sao cậu lại cảm thấy ánh mắt của con mèo con này tràn đầy sự dò xét?
Cậu bước tới rồi ngồi xổm xuống, bỏ một cái bánh quy vào trong miệng, sau đó đặt một cái xuống trước mặt nhóc Duệ.
“Ăn đi, nếm thử xem tay nghề của anh trai cưng thế nào.” Cậu cười nói.
Chỉ là nhóc Duệ luôn tham ăn lại không thèm để mắt tới bánh quy trong tay cậu, chỉ thấy nó quay đầu sang, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Hạnh Sí.
Hạnh Sí đương nhiên là nhìn không hiểu mớ cảm xúc phức tạp trong ánh mắt mèo con. Cậu thấy nhóc Duệ nhìn cái bình như hổ rình mồi nên cứ cho là nó đang đứng núi này trông núi nọ, thế nên cậu đã vội vàng ôm bình vào trong ngực, sau đó đưa tay sờ sờ đầu mèo con.
“Nhóc Duệ ngoan, bên trong bình là mấy cái bị nướng hỏng rồi, không thể ăn được đâu.” Hạnh Sí cười nói.
“Đây là đồ để cho Lục Chấp Duệ ăn đấy.”