Hạnh Sí ngồi trên xe, ngáp một cái rõ to.

Nhạc Anh ngồi ở hàng ghế trước liếc cậu một cái, hỏi: “Hôm qua ngủ không ngon giấc à?”

Hạnh Sí chỉ vào bình giữ nhiệt đặt bên cạnh, nói: “Chị nói xem?”

Cái bình giữ nhiệt kia Nhạc Anh đã kiểm tra qua. Tuy rằng không phải canh gà nhưng móng giò lợn hầm với nước canh trắng nõn, mềm, ngon, vừa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi hương thơm phức, cũng coi như vừa đủ tiêu chuẩn.

Nhạc Anh gật đầu hài lòng: “Cậu tranh thủ chợp mắt một lúc đi, đợi lát nữa tới gặp tổng giám đốc Lục thì đừng ngáp ngắn ngáp dài như vậy nữa.”

Hạnh Sí đau đầu hoa mắt chóng mặt, cũng chẳng thèm diễn nữa, ừ vài tiếng cho có lệ rồi dựa đầu vào ghế ngủ mất.

Nhạc Anh nhìn cậu, không nhịn được lầm bẩm hai câu: “Muốn cậu mang ít đồ ăn tới cho tổng giám đốc Lục mà lần nào chị cũng phải thúc giục cậu vài lần, nào có ai yêu đương như cậu không?”

“Chị Nhạc.” Hạnh Sí cắt ngang lời cô.

Giọng nói của cậu khàn khàn do buồn ngủ, cũng làm cho giọng điệu cười cợt trở nên lạnh lùng hơn. Nhạc Anh lập tức định thần lại, vội vàng ngậm miệng.

Cô đột nhiên quên mất. Hơn một năm trước, từ khi Hạnh Sí biết được ở Cảng Thành có một vị họ Tạ lớn lên giống mình hai ba phần thì mối quan hệ giữa cậu và Lục Chấp Duệ đã trở thành đề tài cấm.

“Được rồi, em chợp mắt một chút, khi nào gần đến nơi thì đánh thức em dậy nhé.” Hạnh Sí ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Nhạc Anh qua gương chiếu hậu. Cậu cười uể oải và dịu giọng lại.

Nhạc Anh cảm giác được cậu đang cố mỉm cười: “Chị không nói nữa, cậu mau ngủ đi.”

Hạnh Sí ừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, không hề nhìn ánh mắt càng áy náy của Nhạc Anh.

Cậu có thể làm được gì đây? Chuyện cũng đã qua bao lâu rồi, không phải chỉ là làm thế thân cho đại lão thôi sao, dù nói như thế nào thì cậu cũng coi như là nửa diễn viên, loại tình tiết này cậu vô cùng quen thuộc.

Hơn nữa cậu cũng chẳng có thời gian vì mấy chuyện này là phải phiền lòng. Đêm qua cậu bất cẩn ngủ quên, suýt chút nữa làm cháy nồi. May mắn thay nhóc Duệ thông minh biết đánh thức cậu, cứu sống cậu một mạng.

Nhưng dù vậy vẫn không thể thoát khỏi cảm giác binh hoang mã loạn, lăn lộn cả đêm không ngủ được. Loại chuyện như mở bếp nấu cơm, suýt chút nữa đốt cháy mình không thể để Nhạc Anh biết được. Khi cậu dọn dẹp hết cái phòng bếp hỗn độn, rửa sạch nồi niêu xoong chảo thì trời cũng sắp sáng.

Lúc này mà hầm canh lại từ đầu chắc chắn sẽ không kịp nữa rồi.

Trước khi đi ngủ, Hạnh Sí đành nhắm một con mắt mở một con mắt nhìn thoáng qua nồi canh hầm đặt bên cạnh.

Dù sao Lục Chấp Duệ cũng không biết thưởng thức, chắc sẽ không nếm ra mùi vị canh bán bên ngoài trong đó đâu nhỉ?

——

Lúc Quý Lam báo rằng cậu Hạnh đang ở dưới lầu thì cũng là lúc Lục Chấp Duệ vừa kết thúc cuộc họp sáng nay. Hắn yên lặng khép máy tính lại, cầm lấy văn kiện được Quý Lam đặt ở mép giường rồi bình tĩnh nói: “Đưa cậu ấy lên đây.”

Quý Lam đáp lại rồi đi ra ngoài.

Lục Chấp Duệ cúi đầu, ánh mắt tuy dừng lại trên văn kiện nhưng tâm tư đã bay đến nơi xa.

Khóe miệng hắn mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc trước hắn không hề chú ý đến những chi tiết nhỏ này. Mỗi lần Hạnh Sí tới tìm hắn đều rất đúng lúc, không hề làm phiền hắn khi hắn đang bận rộn. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy Hạnh Sí là con người hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, giữa cậu lại bên cạnh sẽ không có chút phiền phức nào. Hiện tại mới biết, hóa ra là do cậu đã tính toán từ trước.

Hắn luôn cho rằng đối phương là đồ chơi mình nắm trong lòng bàn tay, ai ngờ lại là thợ săn ngụy trang thành con mồi.

Lục Chấp Duệ gắt gao nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, mãi cho tới khi Hạnh Sí bước vào cửa thì chỉ mới đọc đến câu thứ hai.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Chấp Duệ ngẩng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Hạnh Sí đang đi vào.

Là Quý Lam mở cửa cho cậu. Một tay cậu xách theo một cái bình giữ nhiệt, đầu tiên là vừa lễ phép vừa ngượng ngùng gật đầu với Quý Lam, khẽ mỉm cười rồi vươn tay, đỡ lấy cửa phòng bệnh có chút nặng nề.

Quý Lam từ trước đến nay rất ít khi nói cười cũng đáp lại Hạnh Sí một nụ cười, sau đó thức thời đi ra ngoài.

Hạnh Sí bước vào.

Nếu không phải trên cánh tay cậu còn lưu lại vết thương ngày hôm qua của mình vì đánh thức cậu mà cào mạnh thì Lục Chấp Duệ sẽ cho rằng Hạnh Sí này và Hạnh Sí buổi tối hôm qua là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt cún con trong veo, ướt át nhìn hắn, vừa nhìn thấy hắn đã lóe lên một tia vui mừng.

“Tổng giám đốc Lục, ngài tỉnh rồi sao?” Hạnh Sí tiến lên trước, đứng bên mép giường hắn: “Ngài còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Vừa rồi khi tới nơi, tôi nghe chị Quý Lam nói ngài đang khôi phục rất tốt, bác sĩ cũng nói ngài nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi!”

Nói tới đây, dường như cậu mới hậu tri hậu giác nhìn thấy tài liệu trên tay Lục Chấp Duệ.

Hạnh Sí cười ngượng ngùng, lúng túng.

“A, có phải do tôi đến sớm quá quấy rầy ngài không?”

Lục Chấp Duệ không dao động.

Sớm sao? Dựa theo thời gian cậu ra ngoài, hẳn là đã chờ gần một tiếng đồng hồ ở dưới tầng, đợi đến khi hắn họp xong, mới "vừa lúc" chạy tới bệnh viện.

Lục Chấp Duệ nhấc mí mắt lên, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên văn kiện, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Hắn dự định để Hạnh Sí đợi một lúc, sau đó mới nói cho cậu biết, bảo cậu từ lần sau không cần phải đến nữa.

Hạnh Sí nhất định sẽ gây náo loạn, sau đó hắn sẽ đưa ra một mức phí chia tay. Năm ngàn vạn chắc là vừa đủ, đưa nhiều chắc chắn Hạnh Sí sẽ lén mắng hắn coi tiền như rác. Nhưng nếu cậu không biết đủ mà dám đòi nhiều hơn, vậy thì đừng trách hắn không khách khí…

“Tổng giám đốc Lục, ngài vẫn đang nằm viện, dù vội cũng phải chú ý thân thể mình nữa.”

Đúng lúc này, Hạnh Sí lên tiếng.

Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng mềm mại như gió xuân, không phô trương, không áp đảo lại vô cùng hấp dẫn. Lục Chấp Duệ vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Hạnh Sí ngồi bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn, trong mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng như thật.

Lửa giận trong lòng Lục Chấp Duệ bùng cháy.

Tôi cố tình bỏ mặc cậu, cậu lại nghĩ tôi rất bận? Sao, cậu không biết cách nhìn sắc mặt của người khác à?

Lục Chấp Duệ đánh một quyền vào bông, quai hàm hơi thu lại, hai hàm răng cắn chặt đã tê rần. Nhưng hình như Hạnh Sí vẫn chưa phát hiện được, ngược lại trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, cậu đã kịp thời đặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường của Lục Chấp Duệ.

“Ngài ăn cơm chưa? Tôi có mang canh đến cho ngài nè.”

Cuộc nói chuyện lần này lại mang theo chút giấu diếm, sao không nói thẳng ra đây chính là canh móng heo hầm?

Lục Chấp Duệ ngẩng đầu nhìn về phía Hạnh Sí.

Lúc trước hắn chưa từng nghĩ Hạnh Sí theo hướng khác, chỉ cảm thấy cậu là một tờ giấy trắng. Hiện tại sau khi biết sự thật, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu trong lòng đứa trẻ này đang suy nghĩ chuyện gì.

Đôi mắt tràn đầy chờ mong kia thật sự là đang chờ mong hắn nếm thử bát canh kia ư? Chẳng qua là chờ mong hắn nói bản thân đã ăn rồi, sau đó giả vờ thất vọng nhưng lại rất hiểu chuyện, hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng về nhà.

Ngay cả những nhân viên lấy tiền làm việc trong công ty cũng không dám lừa gạt hắn như vậy. Lục Chấp Duệ tức giận trong lòng, lại tức đến bật cười.

Bây giờ hắn muốn xem xem Hạnh Sí còn có thể diễn ra cái gì nữa.

“Chưa ăn.” Hắn đặt văn kiện xuống, nói.

Rõ ràng là Hạnh Sí đã sững sờ trong giây lát. Lục Chấp Duệ nắm bắt chính xác biểu cảm của cậu, khóe môi khẽ cong lên, lửa giận hừng hực trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống một chút.

Tuy nhiên, Hạnh Sí phản ứng cũng khá nhanh. Cậu nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc vừa rồi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: “Được! Vậy ngài nếm thử canh tôi nấu xem có hợp khẩu vị không.”

Nói xong, cậu đứng lên múc một ít canh ra bát cho Lục Chấp Duệ.

Canh cậu hầm sao? Sáng nay Lục Chấp Duệ đã tận mắt chứng kiến cậu đổ canh mua ở ngoài về vào bình giữ nhiệt.

Lục Chấp Duệ ngồi đó không hề tỏ ra có ý định giúp đỡ, lạnh lùng nhìn cậu làm công việc của mình, biết rõ còn hỏi: “Cánh tay cậu bị sao vậy?”

Hạnh Sí nâng cánh tay lên, nhìn dấu vết trên cánh tay.

Dấu vết rất nhạt, chỉ còn lại một chút vết đỏ, là đêm qua khi nhóc Duệ đánh thức cậu nên cào cậu. Con mèo nhỏ này thật sự là vừa thông minh vừa nhân tính, dù cào cho cậu tỉnh lại nhưng lại cẩn thận không cào rách da cậu, như đang đau lòng cho cậu vậy

Hạnh Sí vội vàng nói: “A, không biết là bị va vào đâu nữa.”

Lục Chấp Duệ ừ một tiếng, không tiếp lời.

Một lúc sau, Hạnh Sí bưng một bát canh đặt vào trong tay Lục Chấp Duệ. Canh của cậu rất có kỹ xảo, mấy miếng rau nổi trong nước canh trắng như tuyết, một cái móng heo ngâm trong nước canh đặc sệt, hơi nóng từ từ bay lên, còn rất đẹp mắt.

Lần đầu tiên Lục Chấp Duệ phát hiện, để đối phó với mình Hạnh Sí đúng là phí  nhiều tâm tư.

Nhưng vậy thì có ích lợi gì? Cậu mang tâm tư bất chính, còn bị chính mình phát hiện. Người như vậy Lục Chấp Duệ tuyệt đối sẽ không giữ lại bên cạnh mình.

Hắn cầm lấy cái thìa, uống một ngụm canh.

Canh móng giò này là do Hạnh Sí vắt hết óc chọn ở rất nhiều cửa hàng mới dám mang đến, cậu chọn một cửa hàng giá cả đắt tiền, nhưng có nhiều bài đánh giá nói hương vị rất tầm thường, không khác canh nhà nấu là mấy. Lục Chấp Duệ nếm thử một ngụm, cảm thấy bình luận kia nói rất đúng. Canh uống trong miệng tẻ nhạt vô vị, không nếm được mùi thơm gì. ( truyện trên app T𝕪T )

Theo thói quen bình thường của Lục Chấp Duệ, lúc này hắn đã đặt lại bát canh xuống bàn, sẽ không động vào lần nữa.

Nhưng Lục Chấp Duệ lại uống ngụm thứ hai dưới ánh mắt mong đợi của Hạnh Sí.

“Cũng không tệ lắm.” Hắn nói. “Hầm như thế nào?”

Hắn giương mắt nhìn về phía Hạnh Sí, quả nhiên có thể nhìn thấy cảm xúc đang rất ngạc nhiên như đang nói “Vị giác của anh ấy có vấn đề à.” trong đôi mắt cậu.

Bực bội trong lòng tiêu tán đi vài phần, thậm chí còn có một chút hứng thú.

Lục Chấp Duệ buông thìa, dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn về phía Hạnh Sí, chờ nghe cậu bịa chuyện.

Quả nhiên, Hạnh Sí cười cười, ý đồ giả bộ ngượng ngùng để che dấu sự bối rối và xấu hổ: “Tôi học theo trên mạng... Nếu ngài thích, ngày mai tôi lại nấu tiếp cho ngài.”

Lại tiếp tục đặt cho tôi một phần canh bán bên ngoài nữa?

Hạnh Sí đã giở hết mánh khóe ra để lừa lọc hắn. Càng như vậy thì Lục Chấp Duệ càng không buông tha cậu, mặt không chút thay đổi tiếp tục chất vấn: “Ồ, nguyên liệu làm món này gồm những gì vậy?”

Câu hỏi này thực sự làm khó Hạnh Sí.

Hôm qua chính mắt Lục Chấp Duệ nhìn cậu chiếu theo công thức nấu ăn trên mạng, tìm được một số nguyên liệu nấu giống công thức, còn những nguyên liệu không tìm được thì bỏ qua, chẳng thèm động chút đầu óc nào. Hắn cũng không tin Hạnh Sí có thể nghĩ ra lý do gì nữa.

Quả nhiên, Hạnh Sí nghẹn lời một chút, sau đó bày ra bộ dáng thản nhiên, ánh mắt vội vàng liếc qua bát canh trong tay Lục Chấp Duệ.

“Cũng không có gì... Chỉ là lấy chân giò lợn hầm với đậu tương, nấm hương, chà là đỏ, kỷ tử. Trên mạng nói hầm canh như này rất bổ máu đấy ạ.”

Lục Chấp Duệ nhìn cậu vất vả đọc tất cả nguyên liệu nấu ăn trong bát canh.

Điều này rõ ràng vượt ra ngoài phạm vi diễn xuất của Hạnh Sí, khiến cậu diễn cảnh này rất vất vả. Lục Chấp Duệ liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt góc áo của cậu, cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Mà hắn lại chẳng có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Lục Chấp Duệ à một tiếng, cầm thìa lên khuấy canh trong chén, múc lên một miếng nấm hương.

“Đây là nấm?” Hắn hỏi.

Hạnh Sí choáng váng.

“A, là tôi nhớ lầm…”

Giọng nói của cậu nhỏ dần, dáng vẻ giả bộ dịu dàng nhu nhược lúc đầu bây giờ đã trở thành thật sự.

Lục Chấp Duệ không biểu cảm bỏ nấm hương vào trong miệng.

Hắn đổi ý rồi.

Hắn không thiếu chút tiền hay chút tài nguyên nuôi Hạnh Sí, hắn muốn tiếp tục nuôi cậu xem cậu diễn như thế nào. Hắn muốn nhìn xem Hạnh Sí còn có đại chiêu gì nữa.

Tác giả có lời muốn nói: 

Hạnh Sí: (thở dài) Đừng nhìn, ngài thực sự sẽ bị tôi chọc tức chết đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play