Lục Chấp Duệ mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Thuốc giảm đau của hắn có thành phần an thần nhất định, uống xong đến một lúc sau sẽ có cảm giác buồn ngủ. Nhưng hắn vừa nhắm mắt ngủ thì đầu óc lại trở nên tỉnh táo ngay lập tức, ngay cả cơn buồn ngủ vừa rồi do thuốc gây ra cũng biến mất.
Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy không gian phòng khách quen thuộc. Trước mắt hắn là một không gian sáng ngời, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt Hạnh Sí.
Đồng tử Lục Chấp Duệ đột nhiên co rụt lại.
Tại sao hắn lại mơ cùng một giấc mơ?
Lần này, Lục Chấp Duệ bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước, hắn cau mày lạnh lùng nhìn xung quanh. Hắn chưa bao giờ đến nhà của Hạnh Sí, nhưng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ thì đây hẳn là căn hộ mà hắn đã tặng cho Hạnh Sí.
Giấc mơ này quá chân thật.
Cơ thể này của hắn quá mềm mại và tóc cũng rất dày, chỉ cần hơi cụp mắt xuống là có thể nhìn thấy lớp lông dày trên cổ hắn.
Lục Chấp Duệ ghét nhất là động vật có lông.
Khi còn nhỏ, vì sức khỏe của hắn không được tốt nên hắn rất dễ bị dị ứng. Bất kỳ con mèo hay con chó nào rụng lông đều có thể khiến hắn mắc bệnh nặng. Vì vậy đến tận thời điểm hiện tại, khi nhìn thấy lông của những con vật này, hắn vẫn luôn cảm thấy không sạch sẽ.
Nhưng bây giờ những sợi lông này lại đang mọc trên cơ thể hắn.
Khi hắn còn mơ màng, Hạnh Sí đang ôm hắn đã bắt đầu mở miệng nói chuyện.
“Cứ cho cái tên móng heo lớn Lục Chấp Duệ ăn canh móng heo hầm là được rồi.”
Lục Chấp Duệ không vui nhíu mày.
Hai lần liên tục, chỉ cần Hạnh Sí ở trong mộng mở miệng nhắc tới hắn thì sẽ chẳng có một câu lời hay ý đẹp gì về hắn cả, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng hâm mộ hắn ngày thường. Chẳng lẽ khoảng thời gian này vì hắn quá bận rộn, không để ý đến cậu nên mới khiến hắn mơ thấy những thứ khó hiểu như này?
Lục Chấp Duệ cảm thấy hơi khó hiểu.
Lúc này, hắn cụp mắt xuống thì chợt nhìn thấy trên cổ tay Hạnh Sí có một dấu tay nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Nó có màu đỏ nhạt với một vết bầm mờ ở giữa, mờ mờ phác họa hình dáng ngón tay.
Dấu vết kia là do chính hắn dùng sức nắm chặt gây ra.
——
Hạnh Sí vừa quay đầu lại thì đã thấy mèo con trong ngực đang chăm chú nhìn vào cổ tay mình.
Cậu nhìn theo hướng nhìn của mèo con liền phát hiện nó đang nhìn dấu vết do Lục Chấp Duệ gây ra. Lục Chấp Duệ đúng là đã cố gắng kiềm chế sức lực vết thư nên ơng mới không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng vì làn da của Hạnh Sí rất trắng nên dưới ánh đèn trong phòng, vết thương vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Hạnh Sí mỉm cười, lắc lắc cổ tay rồi nhẹ nhàng xoa đầu mèo con.
“Nhìn gì thế hả? Đây là do tên khốn nạn Lục Chấp Duệ dùng sức nắm chặt gây ra đấy. Nhóc nói xem hắn có kỳ quái không cơ chứ, nói trở mặt là trở mặt được luôn, vốn dĩ chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì nữa.”
Hạnh Sí phun một tràng với nhóc Duệ. Dù sao thì trong nhà cũng chẳng có ai nên cậu đã quen lầm bà lầm bầm với mèo rồi.
Nhưng lần nào nhóc Duệ cũng ngó lơ cậu. Một con mèo nhỏ thì có thể nghe hiểu được gì chứ? Cậu ngồi nói chuyện, nhóc Duệ ngồi bên cạnh chơi đùa, không phải liếm lông thì cũng là gặm sô pha.
Nhưng lần này mèo con hơi nhúc nhích lỗ tai, sau đó nó từ từ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía cậu.
Đồng tử mèo con co lại thành một đường thẳng đứng, không biết chuyện gì xảy ra nhưng không hiểu sao trên khuôn mặt vô cảm của nó lại có vẻ nghiêm túc và không vui. Hạnh Sí cảm thấy nhất định là do hôm nay cơn giận vô cớ của Lục Chấp Duệ có tác dụng chậm quá lớn nên mới khiến cho cậu cảm thấy đôi mắt của con mèo nhỏ này lạnh như băng. ( truyện trên app T𝕪T )
Để đền bù cho bản thân, Hạnh Sí bế nhóc Duệ lên rồi hôn mạnh vào mặt nó mấy cái.
“Nhóc đang đau lòng cho anh trai đúng không? Không sao đâu, hắn là Lục Chấp Duệ mà, anh trai không cảm thấy thiệt thòi gì cả.”
Mèo con đang nhìn chằm chằm vào cậu cũng từ từ chớp mắt một cái, sau đó nó hơi nghiêng đầu, sự lạnh lùng đang ngưng tụ trong mắt cũng tiêu tán vài phần.
Sau đó lại nghe thấy Hạnh Sí cười.
“Những gì hắn cho anh thực sự rất nhiều, một chút việc nhỏ như này thì tính là gì chứ?”
Khuôn mặt mèo con cứng đờ, nó lẳng lặng nhìn cậu như đang cố gắng nhìn thấu điều gì đó từ khuôn mặt cậu.
Tất nhiên là Hạnh Sí không nghĩ nhiều như vậy. Cậu xoa đầu mèo con, ôm nó trở lại ghế sofa rồi xoay người vào phòng bếp.
Trên mạng nói canh móng giò hầm đậu tây phải hầm khoảng ba đến bốn tiếng, nhưng Hạnh Sí chẳng muốn dậy sớm như vậy. Nhưng cậu đã đồng ý với Nhạc Anh rồi, nếu ngày mai không nấu canh thì Nhạc Anh nhất định sẽ lại trừng phạt cậu.
Cậu vừa đi, nhóc Duệ cũng đi theo cậu vào phòng bếp, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cậu. Hạnh Sí đã quen với sự dính người của mèo con nên không để ý nhiều đến nó. Cậu đi đến tủ lạnh lấy ra hai cái móng heo rồi dựa theo hướng dẫn trên mạng bắt đầu xử lý qua.
Trong nhà cậu có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều là do Nhạc Anh gọi người mua cho cậu. Cậu lấy nguyên liệu muốn dùng rồi rửa sạch với nước theo hướng dẫn trên mạng, sau đó bỏ qua hướng dẫn nói phải hầm với lửa lớn trong bao lâu, lửa nhỏ trong bao lâu, trực tiếp tống hết đống nguyên liệu vào trong nồi. Tiếp đó, cậu mở lửa rồi bước ra khỏi phòng bếp.
Dù sao chỉ cần hầm chín là được, Lục Chấp Duệ đâu có thích ăn cơm cậu làm.
Thái độ của cậu rất tùy tiện, hầu như chuyện gì cũng viết hết lên mặt mình. Cậu cũng chẳng hề hay biết màn nấu nướng vừa rồi của mình đã bị nhóc Duệ nhìn thấy hết.
Cậu đi rửa tay rồi bế mèo con lên, quay về phòng khách.
Nhóc Duệ nằm trong lòng cậu nhỏ giọng meo một tiếng, tiếng hơi thấp khiến cho tiếng meo nghe hơi khàn.
Hạnh Sí không nghe ra mèo con đang thấy không vui, cậu ôm nó rồi ngồi xuống sô pha, mở TV lên.
“Nhóc buồn ngủ à?” Cậu hỏi nhóc Duệ.
Nhóc Duệ không lên tiếng, chỉ yên lặng nhảy ra khỏi ngực cậu, nghiêm túc ngồi xuống góc sô pha.
Nó ngồi rất ngay ngắn, ưỡn ngực ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Hạnh Sí trong im lặng, ánh mắt mang theo chút phút tạp và phân tích. Hành Sí hoàn toàn chẳng cảm thấy gì, cậu cầm điều khiển lên rồi mở bộ phim hôm qua còn chưa xem xong.
Bộ phim đó dài ba tiếng, lần trước Hành Sí còn chưa xem được một nửa đã ngủ quên mất. Cậu tua nhanh đến đoạn phim trước khi ngủ thiếp đi rồi ngồi dựa vào ghế sô pha.
Bộ phim này xem trong vòng hai tiếng, vừa đủ thời gian hầm một nồi móng heo.
——
Lục Chấp Duệ thấy Hạnh Sí mở phim, xem chưa được bao lâu thì cậu đã nghiêng ngả ngủ thiếp đi trên sô pha.
Hắn thực sự không hiểu, nếu cậu mệt như thế thì sao còn phải hầm canh muộn như vậy. Nhưng điều khiến hắn thấy nghi hoặc hơn là… Trên thế giới này, liệu còn ai biến thành động vật như thế này nữa không.
Lần đầu tiên thì hắn còn cảm thấy đó là một giấc mơ... Nhưng lần này hắn rất tỉnh táo.
Giấc mơ sẽ không khớp với thực tế, càng không rõ ràng liền mạch như bây giờ. Sau khi hôn mê, hắn đã biến thành một con mèo. Còn lần này hắn chỉ ngủ thiếp đi nhưng hắn lại nhập vào cơ thể của mèo một lần nữa.
Đây là một điều hơi khó hiểu... nhưng nó đã cho hắn thấy một vài thứ khá thú vị.
Nghĩ tới đây, Lục Chấp Duệ nhìn về phía Hạnh Sí, cằm hơi nâng lên, ánh mắt lạnh như băng.
Hắn không ngờ ngay cả những đối thủ cạnh tranh lão luyện dày dặn kinh nghiệm trên thương trường cũng không thể lừa được hắn, nhưng người bên gối của hắn lại có thể lừa hắn gần ba năm.
Trong ba năm nay, hắn chưa bao giờ hoài nghi tình yêu mà Hạnh Sí dành cho hắn, nhưng lại chẳng thể nghĩ rằng tất cả là do chính mình “cho quá nhiều”?
Trước mặt hắn thì cậu giả vờ tràn đầy yêu thương, nhưng trong lòng cậu lại rất ghét hắn. Thật sự là quá vất vả cho cậu rồi, kỹ năng diễn xuất như vậy quá phù hợp để trà trộn vào làng giải trí.
Lông mày Lục Chấp Duệ nhíu chặt. Nhưng cơ thể mèo con làm gì có lông mày? Hắn lẳng lặng nhìn Hạnh Sí, nhìn càng lâu thì tần suất đuôi vỗ lên sô pha lại càng nhanh.
Được, được lắm.
Ngày thường thì là bộ dáng trìu mến đáng yêu, Lục Chấp Duệ càng nhìn càng bực. Quả thế, người càng xuất chúng thì tâm càng đen tối, khuôn mặt ngây thơ này ẩn chứa tất cả sự thờ ơ với ham muốn vật chất.
Lục Chấp Duệ lạnh lùng nhếch môi.
Người tính kế hắn đương nhiên là không xứng ở lại bên cạnh hắn. Lúc trước chẳng qua là hắn nể tình Hạnh Sí quá yêu hắn nên mới hào phóng với cậu. Nhưng hiện tại ngay cả chút tình yêu rẻ tiền này cũng là giả, vậy thì Hạnh Sí ở chỗ hắn cũng chẳng là cái gì cả.
Lục Chấp Duệ đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Hạnh Sí.
Hắn sẽ cho Hạnh Sí biết, người không đặt mình ở đúng vị trí của mình, thậm chí còn dám lừa gạt hắn thì sẽ không có kết quả tốt.
Mèo con nghiêm túc đứng trước mặt Hạnh Sí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Đúng lúc này, Hạnh Sí đang ngủ hình như thấy không thoải mái. Cậu xoay người, kéo gối ôm bên cạnh qua rồi gác chân lên.
Có vẻ cuối cùng thì cậu cũng thấy thỏa mãn. Cậu dụi mặt vào gối rồi phát ra một tiếng ngâm nga vô cùng yếu ớt.
Lục Chấp Duệ lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, sau đó lạnh nhạt quay đầu đi.
Bỏ đi, cũng không cần khiến cậu phải thân bại danh liệt.
——
Lục Chấp Duệ đương nhiên là sẽ không thừa nhận mình đã mềm lòng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng chờ ban đêm trôi qua, chờ mình tỉnh lại.
Hắn nhớ mình đã xem bộ phim đang chiếu trên TV khi còn là thiếu niên. Hắn rất hiếm khi lãng phí thời gian vào những thứ này. Nhưng ý tưởng và cốt truyện của bộ phim này quá xuất sắc, đó là điều mà hắn vẫn còn nhớ cho tới tận bây giờ.
Hắn xem nốt bộ phim với tâm trạng chán ngán.
Đúng lúc này, một mùi cháy khét thoang thoảng bay ra từ nhà bếp. Khứu giác của mèo cực kỳ nhạy cảm, Lục Chấp Duệ đã cảm nhận được ngay khi nó bay đến.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạnh Sí, chỉ thấy cậu vẫn đang ngủ say sưa, hồn nhiên không biết gì. Lục Chấp Duệ xoay người nhảy xuống sô pha, vừa đi tới cửa phòng bếp đã nhìn thấy ánh lửa trên bếp.
Lửa cháy rất mạnh, mùi thức ăn cháy bốc ra từ nồi. Cái xoong được đậy đã có khói bốc ra ngoài từ khe hở của nồi.
Nếu để yên thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.
Lục Chấp Duệ bị sặc hắt hơi một cái, quay đầu lại chỉ thấy Hạnh Sí vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh trong bếp.
Lục Chấp Duệ cắn chặt răng.
Mở lửa lớn như vậy mà vẫn có thể yên tâm đi ngủ, tại sao lại có người bất cẩn đến vậy? Người này thật sự rất thú vị, làm chuyện gì cũng mơ mơ màng màng, hình như chỉ khôn khéo với mỗi mình Lục Chấp Duệ hắn thôi.
Hắn nhìn nồi rồi lại nhìn Hạnh Sí, cố nén cáu kỉnh, hung dữ sải bước từ phòng bếp về phòng khách, lạnh lùng nói với Hạnh Sí.
“Còn ngủ hả? Muốn sống thì mau dậy đi.”
Hắn đè nén cảm xúc khó chịu và bực bội của mình, lạnh lùng mà xa cách mở miệng, giống như muốn biểu đạt rõ ràng rằng hắn làm như vậy không phải vì lo lắng cho Hạnh Sí, mà đơn giản là vì hắn không muốn chết cùng cậu.
Thế nhưng, thanh âm lạnh lùng khi mở miệng lại thay đổi hương vị.
“Meo ——”
Âm thanh nhỏ nhẹ, mềm mại và dễ thương.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Chấp Duệ: Đừng chạm vào điểm mấu chốt của tôi. (lạnh nhạt)
Hạnh Sí: Mèo con cấm tỏ ra dễ thương!
Lục Chấp Duệ: ?