Hạnh Sí đã quen với việc nói dối trước mặt Lục Chấp Duệ từ lâu rồi. Dù sao thì mối quan hệ giữa cậu và Lục Chấp Duệ cũng chỉ là mối quan hệ bao nuôi và được bao nuôi. Cậu cầm tiền làm việc, những lời nói dối nhỏ nhặt này không hề gây hại đến đại thể, giả làm con thỏ trắng nhỏ mà Lục Chấp Duệ thích cũng chẳng gây hại cho ai.

Cậu luôn diễn rất thành công, cho tới nay, cậu chưa bao giờ bị Lục Chấp Duệ chất vấn như thế này.

Cậu nuốt nước miếng, nhất thời không biết Lục Chấp Duệ lấy câu hỏi này từ đâu.

“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Lục Chấp Duệ nói.

Vẻ mặt nghiêm túc của hắn còn đáng sợ hơn khuôn mặt lạnh lùng thường ngày rất nhiều. Hạnh Sí cố rút tay ra hai lần nhưng vẫn không rút được, cậu vừa ngước mắt lên liền đối diện với đôi mắt lạnh đến mức khiến cho người ta hoảng hốt của Lục Chấp Duệ.

Lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống, không nhìn ra chút tình cảm dư thừa nào.

“Tôi... Tôi không làm gì cả.” Không hiểu sao tim cậu đập hơi nhanh, giọng nói cũng không tự chủ được mà trở nên run rẩy: “Thì là... Đang nướng bánh quy, nhận được cuộc gọi của chị Nhạc, hơi lơ đễnh... Nên bánh mới bị cháy.”

Lục Chấp Duệ lạnh lùng nhìn cậu: “Còn gì nữa không?”

Có thể còn gì nữa đây?

Hạnh Sí vốn không hiểu rõ sự việc, cậu chỉ có thể giải thích đến đây và cậu cũng không thể nói thêm được gì khác nên cậu dứt khoát câm miệng luôn.

Ánh mắt Lục Chấp Duệ lạnh đến mức khiến cậu cảm thấy hơi đáng sợ: “Hạnh Sí, tôi đang cho cậu cơ hội, đừng giả ngu.”

Hạnh Sí nghĩ mãi không ra, cậu đang giả ngu chỗ nào?

Hạnh Sí bắt đầu động não. Trong khoảng thời gian này, một là cậu không có scandal, hai là cậu không hề bán hủ; cho dù cậu từng có mấy cái phốt nhưng Lục Chấp Duệ cũng chưa từng quan tâm đến chuyện ấy. 

Trong khoảng thời gian này, cậu vốn không mắc sai lầm nào mà?

Đầu cậu đầy dấu chấm hỏi, nhưng ánh mắt của Lục Chấp Duệ lại càng ngày càng hùng hổ hăm doạ. Cậu dần dần cảm thấy uất ức từ trong cơn hoảng loạn.

Trong sự im lặng chết chóc, đôi mắt đẫm lệ giả tạo mà cậu dụi đỏ trên đường đến đây dần trở thành thật.

“... Ngài Lục.” Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa mà nhỏ giọng hỏi: “Tôi không biết ngài đang hỏi chuyện gì?”

Chỉ thấy Lục Chấp Duệ không vui mím chặt môi, đây là điềm báo cho việc hắn đã mất hết kiên nhẫn.

Trái tim Hạnh Sí đã vọt lên tận cổ họng nhưng Lục Chấp Duệ vẫn im lặng một lúc lâu, sau đó, cuối cùng thì hắn cũng mở miệng.

“Cậu về trước đi.”

Hắn buông cổ tay của Hạnh Sí ra, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.

Tiếng đóng cửa vang lên. Quý Lam đưa Hạnh Sí ra khỏi phòng bệnh, phòng bệnh lớn như vậy giờ chỉ còn lại một mình Lục Chấp Duệ.

Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, cánh tay đặt trên đầu gối, cúi đầu thở dài một tiếng.

Chuyện quái gì đang xảy ra với hắn vậy?

Chỉ là một bình bánh quy giống hệt trong giấc mơ mà thôi, thế mà lại khơi dậy tất cả cảm xúc trong giấc mơ của hắn; thậm chí, nó còn làm cho hắn thật sự cảm thấy giấc mơ kia là thật. Thứ cảm giác chân thực này vừa lạ lùng vừa cuộn trào vô cùng mãnh liệt, tuy không thể nói rõ nhưng đúng là nó quá đỗi chân thật.

Cực kỳ vô lý, thậm chí hắn còn vì vậy mà chất vấn Hạnh Sí.

Nhìn thấy Hạnh Sí rưng rưng nước mắt, lý trí của Lục Chấp Duệ nhanh chóng quay về, sự khó chịu cũng tràn vào trong lòng hắn.

Hắn đang chất vấn Hạnh Sí về chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn Hạnh Sí nói cho hắn biết, giấc mơ mà hắn vừa mơ là thật, thằng khốn trong mơ khác cậu một trời một vực cũng là thật?

Chẳng qua là do hắn đang tức giận vô cớ, do hắn bị tai nạn rồi mơ một giấc mơ, sau đó vừa tỉnh lại liền phát điên lên mà thôi.

Hắn ngồi trên giường bệnh rơi vào trầm tư, mãi cho đến khi Quý Lam đưa Hạnh Sí xuống dưới lầu rồi quay lại phòng bệnh, nhẹ giọng nói với hắn: “Tổng giám đốc Lục, cậu Hạnh đã về rồi.”

Lục Chấp Duệ ừ một tiếng, hắn cầm văn kiện Quý Lam đặt trên đầu giường đang chờ xử lý lên. Số tài liệu này rất ít ỏi, cũng không quan trọng lắm, từ trước đến nay hắn hay có thói quen chừa đủ thời gian cho mình nghỉ ngơi, cho nên mấy công việc quan trọng hắn đều đã xử lý xong trước khi về nước. 

Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng bệnh là âm thanh loạt soạt khi hắn lật văn kiện.

Một lát sau, Lục Chấp Duệ như lơ đãng mở miệng hỏi: “Cậu ấy có nói gì với cô không?”

Quý Lam đương nhiên biết “cậu ấy” này là ai: “Vừa rồi cậu Hạnh vẫn luôn không nói gì... Nhưng trông tâm trạng của cậu ấy khá là sa sút.”

Lục Chấp Duệ nhìn tài liệu chằm chằm mà không nói năng gì.

Hắn mà còn không hiểu Hạnh Sí nữa à? Tất nhiên là cảm xúc của cậu sẽ sa sút rồi. Đứa nhỏ này luôn thích chuyện bé xé ra to, có đôi khi hắn bận quá, thấy phiền rồi lỡ nói hai câu nặng lời. Lúc đó cậu đã lén lút khóc một lát, huống chi là hôm nay.

Lục Chấp Duệ không khỏi giơ tay lên day day ấn đường.

Hắn không thích lãng phí tinh thần và thể lực vào loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, nhưng có thể là do hắn đã nuông chiều Hạnh Sí quá lâu rồi nên luôn bị mấy cái tính tình nhỏ nhặt này của cậu làm cho phiền lòng. 

“Cô qua bên truyền thông Diệu Tinh hỏi xem gần đây bên đấy có tài nguyên gì không, sau đó đưa chúng đến công ty của cậu ấy cho cậu ấy chọn.” Lục Chấp Duệ nói: “Có phải tầm hai ngày nữa, bên chỗ Thành Nam sẽ diễn ra hội bán đấu giá đúng không?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Đúng vậy, tổng giám đốc Lục.”

“Chụp hai món rồi gửi cho cậu ấy xem đi.” Lục Chấp Duệ nói.

“Vâng.”

Đúng lúc này, Lục Chấp Duệ liếc mắt nhìn qua vừa hay thấy cái bình thủy tinh đặt cạnh giường kia.

Cái bình này là kiểu dáng Hạnh Sí hay thích dùng, cái bình trong suốt, phía trên còn dán vài hình đám mây màu xanh da trời.

Lục Chấp Duệ như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường mà vươn tay mở bình thủy tinh đó ra. Quả là vậy, chỉ có mấy cái bánh ở trên cùng là ổn, còn mấy cái bánh quy ở bên dưới trông vô cùng kinh dị.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cầm một miếng lên rồi bỏ vào miệng.

Quá ngọt, nướng còn bị cháy nữa. Đúng là trong hai, ba năm nay, tay nghề của cậu chẳng có chút tiến bộ nào cả. 

Lúc Hạnh Sí ngồi lên xe, Nhạc Anh đã bị hốc mắt phiếm hồng của cậu dọa sợ.

“Sao vậy?” Nhạc Anh hỏi.

Chỉ thấy Hạnh Sí nhếch miệng cười với cô, dáng vẻ thỏ nhỏ điềm đạm đáng yêu vừa rồi ở trong phòng bệnh ngay lập tức tan thành mây khói.

“Không có gì đâu chị.” Hạnh Sí nói: “Không phải là em đi thăm người bệnh à? Kiểu gì cũng phải có thái độ đi thăm bệnh nhân chứ.”

Nhạc Anh tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cậu, thấy cậu ngồi ở ghế sau vừa xoa cổ tay vừa lẩm bẩm.

“Lực tay mạnh quá…”

Âm thanh quá nhỏ nên Nhạc Anh nghe không rõ. Nhưng nhìn biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra của Hạnh Sí thì cô nghĩ chắc cũng không có chuyện lớn gì.

“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Anh xoay người sang chỗ khác: “Chị đã nói với công ty về chuyện tạm dừng toàn bộ công việc trong hai ngày nay của cậu lại rồi, cậu chỉ cần chuyên tâm đến bệnh viện chăm tổng giám đốc Lục là được. Lên mạng học hầm canh gà rồi ngày mai hầm một chén đưa tới cho tổng giám đốc Lục đi.”

“Anh ta còn thiếu một chén canh gà của em à?” Hạnh Sí cãi lại.

Nhạc Anh nhìn qua gương chiếu hậu liếc cậu một cái.

“Anh ấy không thiếu.” Nhạc Anh nói: “Nhưng cậu có biết gần đây tình thế của Mộc Trừng tốt như nào không? Vừa ra một bài hát mới mà đã có thể liên tiếp thống trị bảng xếp hạng trong suốt một tuần. Cơ mà chương trình truyền hình thực tế mới của truyền hình vệ tinh Tấn Giang đang casting đó, cơ hội tốt như vậy, cậu không muốn tham gia cạnh tranh với cậu ta à?”

Lại lôi Mộc Trừng vào rồi.

Từ lần Mộc Trừng giẫm lên cậu để marketing là Nhạc Anh đã suốt ngày lôi Mộc Trừng vào chủ đề nói chuyện.

Nhưng Hạnh Sí thật sự chẳng thèm để trong lòng. Cái cậu Mộc Trừng này khiến cho người ta thấy rất ghét, nhưng loại người này trong giới giải trí cũng chẳng phải ít. Hơn nữa, cậu ta còn chọn ra mắt ở vị trí trung tâm, con người lại trông rất ngoan, công ty cũng biết tiếp thị; cộng thêm việc cậu ta nhỏ hơn Hạnh Sí hai, ba tuổi, như vậy là là đã có một phần nền rất tốt rồi.

Lượng fan của Hạnh Sí rất cao nhưng tin đồn về cậu lại chẳng tốt đẹp lắm. Mộc Trừng vội vàng đạp cậu một cái cũng là chuyện hết sức bình thường.

Dù vậy, cậu chẳng quan tâm không có nghĩa là cái đội ngũ gào khóc đòi ăn sau lưng cậu không quan tâm; cũng không có nghĩa là những người ghen tị với Lục Chấp Duệ đang nâng đỡ cậu, những người chờ xem cậu bị Lục Chấp Duệ vứt bỏ, giậu đổ bìm leo không quan tâm.

Cậu biết rõ cậu phải dựa vào Lục Chấp Duệ thì mới có thể đi tới ngày hôm nay, không có Lục Chấp Duệ, cậu chẳng có gì trong tay cả.

Hạnh Sí bị Nhạc Anh lải nhải dài dòng đến mức không chịu nổi, cậu vừa ừ ừ ừ đồng ý, vừa cầm điện thoại lên, nhanh chóng mở Tiểu Hồng Thư ra tìm công thức hầm canh gà; sau khi tìm được, cậu bèn quơ quơ nó ra trước mặt Nhạc Anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đừng tụng nữa chị Nhạc, em đang xem đây.” Hạnh Sí nói.

Lúc này Nhạc Anh mới ngừng lại, nhìn cậu, nói: “Cậu phải nghiêm túc mà làm.”

Hạnh Sí liên tục nói mấy chữ được, sau đó cất điện thoại đi.

Dưới ánh đèn yếu ớt của màn hình điện thoại, cậu cố tình giấu cổ tay trái vào bóng tối để Nhạc Anh không nhìn thấy dấu tay nắm thành vòng tròn đỏ ửng, hiện lên vô cùng rõ ràng do Lục Chấp Duệ để lại trên cổ tay.

Hạnh Sí rũ mắt.

Nơi ngón tay nắm chặt đã bắt đầu hơi bầm, có thể thấy được lực tay của Lục Chấp Duệ lớn đến mức nào.

Hạnh Sí thở dài.

Người nắng mưa thất thường thật sự là quá khó đối phó.

Tuy rằng Nhạc Anh dặn dò Hạnh Sí bảo cậu nghiêm túc làm, nhưng Hạnh Sí vốn chẳng thèm quan tâm mấy lời nói này của cô.

Dù sao trong chuyện nấu cơm và ăn cơm, cậu và Lục Chấp Duệ vẫn duy trì một kiểu lừa nhau ăn ý. Khi cậu đưa cơm, Lục Chấp Duệ chỉ thỉnh thoảng ăn hai miếng, sau đó đưa cho cậu chút tài nguyên hoặc món đồ xa xỉ nào đó, ý bảo mình đã nhận được rồi. Mà Hạnh Sí thì sao, cậu nghiêm túc học một khoảng thời gian, sau này mới phát hiện người ta vốn không hề ăn nên cũng bắt đầu lừa cho qua chuyện này.

Vì lẽ đó, sau khi về đến nhà cậu không thèm vào phòng bếp mà đi thẳng vào phòng khách rồi thoải mái ngồi xuống, kế đó, cậu tìm một bộ phim cũ mở lên xem.

Cũng không phải do cậu thích xem phim. Lục Chấp Duệ nhét đủ các loại tài nguyên lớn nhỏ vào trong tay công ty cậu, công ty của cậu lại là một công ty nhỏ chưa từng trải đời, thế nên lần nào họ cũng đều nhận hết tất cả.

Do đó, trừ những cuộc phỏng vấn chương trình thực tế thì hai năm nay cậu cũng phải nhận lời của rất nhiều bộ phim.

Mấy bộ phim đó đều là phim hay nhưng cậu vốn đã không biết diễn xuất, lần nào diễn cũng toàn gồng mình ráng diễn nên thành ra kết quả không bao giờ được như ý muốn.

Dù vậy, công ty của cậu lại chưa từng sắp xếp cho cậu một lớp dạy diễn xuất, họ cho rằng dù sao thì cũng có Lục Chấp Duệ ở đây, mặc kệ Hạnh Sí diễn thành cái dạng gì cũng không lo bị thiếu tài nguyên.

Cách xem phim để học hỏi này là do một nữ diễn viên trẻ trong đoàn làm phim vài tháng trước chỉ cậu. Nữ diễn viên đó cũng xuất thân từ bên ngoài*, cô ấy nói với cậu nên xem phim nhiều lên, từ đó có thể dần dần hiểu được vị trí máy quay và thủ thuật diễn xuất.

(*gốc: 野路子(thường dùng trong khẩu ngữ)cập đến những người không xuất thân từ chuyên ngành.)

Tuy rằng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng Hạnh Sí cảm thấy nhất định sẽ có ích hơn chuyện học hầm canh gà.

Cậu chọn một bộ phim được đánh giá cao trên mạng. Diễn viên đều là những bậc đàn anh đàn chị có tiếng trong giới giải trí, kỹ năng diễn xuất đương nhiên là không có gì để nói, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều chứa đầy một câu chuyện. 

Nhưng cốt truyện của bộ phim này có  hơi huyền bí quá mức. 

Lúc Hạnh Sí về nhà thì trời đã khuya, cộng thêm việc phải đối phó với Lục Chấp Duệ đã là một công việc rất đỗi mệt mỏi. Lúc cậu xem bộ phim này đã ngủ gật, nhóc Duệ cũng nhảy lên sofa, nằm xuống cạnh cậu rồi ngủ thiếp đi.

Sau đó, Hạnh Sí bị cuộc gọi của Nhạc Anh đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng bắt máy liền nghe Nhạc Anh ở bên kia hỏi: “Ngủ chưa?”

“Chuẩn bị ngủ.” Hạnh Sí nói.

“Đừng quên chuyện canh gà.” Nhạc Anh nói: “Canh gà phải hầm lâu mới bổ dưỡng, cậu nhớ để ý thời gian đấy, sáng mai dậy sớm hầm đi.”

Hạnh Sí không tình nguyện đồng ý: “Được rồi, chị Nhạc chị yên tâm đi.”

Nhạc Anh yên tâm cúp điện thoại, tiếp đó lại đến lượt Hạnh Sí bực dọc.

Cậu dựa lên sofa, vừa hay nhóc Duệ bên cạnh bị cậu đánh thức. Cậu vừa cúi đầu đã nhìn thấy đầu của một con mèo con lông xù, nhưng lại không thấy đôi mắt mèo con khác với bình thường.

Đôi mắt lạnh lẽo sắc bén còn mang theo sự ngạc nhiên nồng nặc và không dám tin.

Một tay Hạnh Sí bế nhóc Duệ lên ôm, một tay cầm điện thoại.

“Nào, cục cưng, xem công thức nấu ăn cùng anh nào.” Nói xong, cậu thuần thục mở Tiểu Hồng Thư lên xem.

“Lại còn hầm canh gà, hầm canh gà gì chứ.” Hạnh Sí ôm mèo nói.

“Cái tên móng heo lớn Lục Chấp Duệ đó, cứ hầm canh móng heo cho anh ta là được rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp Duệ: Người tình nhỏ của tôi vừa ngoan vừa nhút nhát, đó chắc chắn chỉ là mơ thôi.

Hạnh Sí: Há há... Móng heo lớn... Há há

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play