Rõ ràng là Mộc Trừng đã bị cô ấy nói cho cảm thấy xấu hổ, cậu ta cứng người lại ngay tại chỗ. 

Cậu ta biết, cho dù chỗ dựa của cậu ta có to đến đâu thì cậu ta cũng không dám có bất kì xung đột gì với Trịnh Hủ Hủ. Không giống với một Hạnh Sí có đại gia giành tài nguyên cho nhưng vốn dĩ đã chẳng được người đó để vào mắt, Trịnh Hủ Hủ chính là con gái rượu của ông trùm giới thương nghiệp; cho dù có là đại gia đứng sau lưng Mộc Trừng thì người đó cũng không dám đụng đến bố cô ấy chứ nói gì tới cậu ta. 

“Em…” Cậu ta bị nghẹn đến nỗi mắt đỏ hết lên, trưng ra dáng vẻ tủi thân vì vừa bị mắng mỏ gay gắt. 

Cậu ta cố nén nước mắt lại, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười ra vẻ kiên cường.

“Em xin lỗi, chị Hủ Hủ.” Cậu nói: “Là do em không biết thật mà…” 

Thấy không khí trên bàn có hơi trùng xuống, Hướng Ẩm Khê bèn lên tiếng trước: 

“Được rồi.” Anh ta nói: “Tôi thấy Mộng Mộng quay lại rồi đó, Hạnh Sí, cậu là người tiếp theo đúng không?” 

Hạnh Sí gật gật đầu, cầm lấy tấm thẻ màu đỏ duy nhất của mình lên rồi rời đi.

Chỉ có một tấm thẻ, manh mối có thể đổi được vô cùng hạn chế. Hạnh Sí đi theo hướng dẫn của máy tiến vào một cái lều lớn gần bãi biển rồi chờ nhân viên bên trong bày một loạt manh mối ra trước mặt cậu. 

Hạnh Sí giao ra thẻ bài duy nhất mà cậu có, sau đó, cậu rút một lá bài từ chỗ gợi ý kia. 

Trên thẻ bài manh mối kia là một đoạn kí tự. 

[Ngài C, sau khi nói chuyện với thuyền trưởng, ngài chợt nhớ mang máng về một chuyện quan trọng —— nội dung xuất hiện trên biên lai hàng hóa đang nằm trong túi của ngài dường như là ngài đang giữ nó thay thuyền trưởng. Dưới sự ủy thác của thuyền trưởng, ngài phải lấy được vật phẩm quan trọng cho thuyền trưởng trong khi đang bổ sung rượu vang đỏ vào trong khoang thuyền của thương gia giàu có —— thứ đó chính là tờ biên lai này. Đồng thời, ngài cũng nghĩ đến một chuyện quan trọng khác là ngài phải giữ bí mật chuyện này giùm thuyền trưởng.

Nhiệm vụ đi kèm với manh mối: Giữ bí mật về chuyện thuyền trưởng muốn đánh cắp biên lai hàng hóa] 

Hạnh Sí không ngờ được là manh mối duy nhất mà cậu có lại chứa đựng một sự kiện quan trọng đến vậy. 

Căn cứ vào thông tin này, cậu hoàn toàn có thể xác định được rằng cậu chính là người bên phía thuyền trưởng. Tuy nhiên, chuyện này vẫn hơi khó làm; nếu như cậu phải giữ bí mật về nó thì cậu sẽ gặp khó khăn khi muốn chứng minh cậu thuộc về trận doanh bên này. 

Dù vậy, chứng minh hay không chứng minh cũng không phải là việc gì quan trọng. Cậu cất manh mối rồi về lại chỗ bàn dài. 

Đợi tới khi cậu quay về bàn ngồi thì bầu không khí đã khôi phục lại như bình thường. Thậm chí, khi thấy cậu trở về, Mộc Trừng còn cười nói chào hỏi với cậu.

Cứ như là cậu ta không hề cảm thấy lo lắng hình ảnh xấu hổ vừa rồi của cậu ta sẽ bị lộ ra ngoài vậy. 

Đúng là cậu ta không thấy lo lắng thật.

Vì cậu ta biết rõ từ trước đến nay, truyền hình vệ tinh Tấn Giang luôn thích làm từng kỳ một; họ cũng luôn lấy cách này để làm mánh lới quảng cáo cho riêng mình. Điều này dẫn đến việc mỗi lần chương trình vừa ghi hình xong một kỳ thì trailer của chương trình đó đã được tung ra rồi. 

Mà người đứng sau lưng cậu ta cũng đã cam đoan rằng tiết mục lần này là do công ty của người đó giám sát, toàn bộ quá trình cắt nối biên tập và sản xuất hậu kỳ đều phải trải qua sự kiểm tra sàng lọc của bên phía công ty bọn họ. 

Tư liệu thực tế mà cậu ta tích lũy được trong hai ngày này đã đủ để đẩy cậu ta và Hạnh Sí lên chỗ đầu sóng ngọn gió, đủ cho cậu ta dựa vào tai tiếng của Hạnh Sí để thu thêm một làn sóng lưu lượng truy cập mới và sự yêu thích của khán giả rồi. 

——

Hôm nay Lục Chấp Duệ có hơi mất tập trung. 

Mặc dù thân thể hắn đã ngủ đủ giấc, nhưng có lẽ là do phải ở lại chờ đợi trong nhà Hạnh Sí suốt một đêm dài nên tinh thần của hắn vẫn luôn có một sự mỏi mệt khó hiểu. Suốt cả ngày hôm nay, hắn đã bị mất tập trung rất nhiều lần. Cuối cùng hắn thẳng thắn chuyển tất cả những tài liệu không mấy quan trọng qua cho phó tổng giám đốc giải quyết. 

Lục Chấp Duệ cảm thấy hắn bị như vậy chắc là do áp lực công tác quá lớn. 

Hắn tìm nguyên nhân thật sự quá mức đơn giản và thô lỗ. Dù sao thì hắn cũng đã quản lý công ty này mấy năm rồi, nhưng hắn chưa bao cảm thấy công việc là một gánh nặng.

Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ đến nguyên do khác. Trời vừa sẩm tối, Thời Miễn đã gửi đến một tin nhắn. 

[Tôi nghe nói trailer kỳ một của chương trình thực tế bên phía truyền hình vệ tinh Tấn Giang đã ra rồi đấy, cậu có muốn xem không?] 

Lục Chấp Duệ chưa kịp nói không xem thì Thời Miễn đã chia sẻ video kia cho hắn.

Bản thân Thời Miễn chưa hề xem cái video này vì đến cùng thì cũng không có người nào trong đó khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú nhưng Lục Chấp Duệ thì khác. Ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy thái độ của hắn với ngôi sao nhỏ kia là Thời Miễn đã không kìm được muốn đi kiểm tra thử Lục Chấp Duệ. 

[Bên phía Nhạc Manh gửi đến cho tôi đấy. Tôi thì làm gì có gì muốn xem đâu, thế nên tôi mới chuyển qua cho cậu xem đấy.] 

Nhạc Manh là một công ty truyền thông không lớn lắm, mới vừa đặt chân đến Hải Thành trong vài năm gần đây. Bên đó vẫn luôn muốn được hợp tác làm ăn với công ty của Thời Miễn nhưng vẫn chưa có cơ hội. Lần này, bản quyền phát sóng trên mạng của chương trình thực tế do truyền hình vệ tinh Tấn Giang sản xuất đã bị ứng dụng của công ty Thời Miễn mua lại; nghe nói về sau bên phía Nhạc Manh đã phải tốn một số tiền lớn thì mới lấy được hợp đồng sản xuất chương trình thực tế này. Cuối cùng thì họ cũng đã liên kết được với công ty của Thời Miễn. Lục Chấp Duệ cũng coi như có nghe nói qua một chút về chuyện này. 

Hắn cau mày nhìn video trên màn hình rồi để điện thoại qua chỗ khác. 

Xem cái video này ấy hả? Có cái gì đẹp, trên đời này có nhiều đài truyền hình và ứng dụng video làm chương trình thực tế như vậy, chẳng lẽ hắn phải đi xem mỗi cái một lượt à? 

Hắn nào có nhiều thời gian như vậy chứ? 

Lục Chấp Duệ mở tài liệu ra.

Năm phút sau hắn cầm lấy di động, lại mở khóa màn hình một lần nữa. 

Thanh biểu lộ tiến độ tải video xuống đang dịch lên từng chút một. 

——

Trong video là khung cảnh bãi biển trên một hòn đảo ngập tràn ánh nắng và sóng biển dập dờn, cảnh tượng vô cùng tươi đẹp. Chim hải âu bay qua camera, camera đi theo đường bay của con chim biển, lướt qua đôi cánh của nó rồi dừng lại trên hòn đảo nhỏ kia.

Hình ảnh đồ họa và ảnh chụp từ máy ảnh thay nhau xuất hiện trên màn hình. 

Đầu tiên là mây đen giăng đầy, bão tố nơi biển cả rộng lớn, một con thuyền mất khống chế lênh đênh trôi dạt trên mặt biển, sau đó, những con sóng lớn dâng lên đã làm lật thuyền. 

Tiếp đến, các vị khách quý tham gia chương trình bước lên đảo nhỏ. Bọn họ tò mò nhìn ngó khắp nơi, giọng người thuyết minh cũng theo đó vang lên.

Bọn họ đã xuyên qua thời không, biến thành những người may mắn trên con tàu kia và bị vứt lên hòn đảo này. Bọn họ phải chia thành từng nhóm nhỏ, mỗi đội phải đi tìm kiếm một chiếc thuyền cứu sinh để có thể rời khỏi nơi đây.

Tuy nhiên, trong số họ lại có những người có thân phận không rõ trà trộn vào. Họ có thể là đồng đội, cũng có thể là kẻ thù. 

Cảnh Hạnh Sí lấy được thẻ bài màu xám xuất hiện trên màn hình. 

Khóe miệng của Lục Chấp Duệ hơi nhếch lên.

Bé ngốc, cậu chẳng may mắn tí nào cả. Với cái dáng vẻ ngốc nghếch không phân biệt được ai là bạn ai là thù này của cậu, có khi cậu cũng chẳng biết chính mình là ai cũng nên. 

Máy quay lia qua khuôn mặt của từng khách mời một, lướt qua cảnh bọn họ phân tổ rồi ngồi nói chuyện với nhau, cuối cùng, nó lướt qua hình ảnh một chiếc bàn dài xuất hiện dưới màn đêm. 

Sau khi mọi người nói chuyện với nhau, có nghi ngờ, có suy đoán, không khí dần trở nên gay cấn. 

“Nhóm của Hạnh Sí và Trịnh Hủ Hủ lấy được tổng cộng chín tấm thẻ bài.” 

“Anh Hạnh Sí, anh lấy được mấy tấm thẻ bài chứa đựng manh mối về thân phận của mình thế?” 

“Một tấm.” 

Hạnh Sí ở trong màn hình hơi nhíu mày lại, vẻ mặt của cậu có vẻ không được phấn khởi cho lắm. 

Cậu trai đặt câu hỏi cho cậu ngay lập tức tỏ vẻ vô cùng đáng thương, nói: “Anh Hạnh Sí, anh đừng hiểu lầm, em không có ý nghi ngờ anh đâu.” 

Hạnh Sí lạnh mặt không nói gì. Bên cạnh có một người khác nói xen vào: “Hạnh Sí, cậu là người tiếp theo đúng không?”

Hạnh Sí yên lặng ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt vẫn rất khó nhìn. 

Ở cảnh kết video, cậu trai lúc đầu hỏi chuyện Hạnh Sí đang nói một câu với đôi mắt ướt đẫm nước mắt: “Em xin lỗi, em thật sự không biết…” 

Trailer kết thúc.

Đơn giản mà nói thì tình tiết chương trình rất chặt chẽ, có cả mâu thuẫn xung đột làm cho ai vừa nhìn thấy đều sẽ muốn đi xem thử xem tới cùng là chuyện như thế nào. Ai trong dàn khách mời cũng rất tốt, giá trị nhan sắc đều cao; đoạn cuối cùng, cho dù Mộc Trừng có khóc thì trông cũng vẫn vô cùng đẹp mắt. 

Hình ảnh ngừng lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của Mộc Trừng. 

Lục Chấp Duệ nhìn chằm chằm điện thoại di động, ánh mắt hắn dán chặt vào video như là không nhìn thấy Mộc Trừng. 

Hắn nghĩ thầm, đây là đang quay cái gì vậy?

Ở bên ngoài, Hạnh Sí nhát gan quá mức, cậu không những suốt ngày bị kẻ khác bắt nạt mà còn thích lo chuyện bao đồng; cảnh vô lý như thế mà chương trình này cũng có thể quay được hả? 

Hắn có biết đến chuyện cắt nối biên tập, chỉ cần chung một cảnh tượng và ánh sáng, nó là thứ xấu xa hay tuyệt đẹp đều phụ thuộc vào tay nghề cắt nối chỉnh sửa của biên tập chương trình. 

Sự tức giận bùng cháy từ trái tim lan đến hai mắt Lục Chấp Duệ. 

Hắn cầm lấy di động, bấm số rồi gọi điện thoại cho Thời Miễn. 

“Anh hai à, có chuyện gì thế? Tôi đang bận họp…”  ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ai là người biên tập cái video kia?” 

“Người bên Nhạc Manh làm, sao thế?” 

“Cậu gửi số điện thoại của người phụ trách bên đấy cho tôi ngay đi.” Lục Chấp Duệ nói.

“Hả?”

Anh ta còn chưa kịp hỏi tại sao thì Lục Chấp Duệ ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi. 

——

Tổng giám đốc Hồ bên phía Nhạc Manh nào dám bắt Lục Chấp Duệ tự mình gọi điện thoại cho anh ta chứ? Người được bên phía Thời Miễn phái đi vừa hỏi là anh ta đã vội vàng xin người đó số điện thoại di động của Lục Chấp Duệ để gọi rồi. 

Nếu như bây giờ Thời Miễn là ông lớn không ai dám đắc tội trong giới giải trí thì Lục Chấp Duệ chính là người mà toàn bộ giới kinh doanh ở Hải Thành đều không dám tùy tiện trêu chọc. Lãnh thổ tài chính của tập đoàn nhà họ Lục bao trùm hơn một nửa Trung Quốc, nếu như anh ta còn muốn làm ăn ở đây thì chắc chắn là anh ta không dám làm ra hành động nào đối chọi với vị tổng giám đốc Lục này. 

Tổng giám đốc Hồ vội vàng hỏi Lục Chấp Duệ xem hắn tìm anh ta vì chuyện gì, nhưng người cho anh ta số điện thoại không phải là Thời Miễn mà là trợ lý của anh ta. Trợ lý cũng không biết rõ nguyên do khiến cho tổng giám đốc Hồ chỉ có thể tự mình hỏi tổng giám đốc Lục. 

Tổng giám đốc Hồ gọi điện thoại cho Lục Chấp Duệ trước.

Điện thoại vừa vang lên vài tiếng đã được nhận. 

“Alo.”

Âm thanh thông qua điện thoại có hơi bị bóp méo nhưng giọng nói bên kia vẫn rất bình ổn là lạnh lùng. 

“Tổng giám đốc Lục! Thật sự là ngài ạ? Chào ngài, tôi là Hồ Chí Bân của công ty truyền thông Nhạc Manh.” Tổng giám đốc Hồ nói: “Vừa nãy có người bên phía tổng giám đốc Thời nói là ngài có việc tìm tôi. Ngài có chỉ thị gì xin cứ đề xuất đi ạ!” 

“Cái chương trình của bên Tấn Giang là do công ty các người làm à?” Lục Chấp Duệ hỏi anh ta. 

“Đúng vậy! Tổng giám đốc Lục cứ nói đi ạ, tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Hồ Chí Bân hỏi lại hắn. 

Cái hạng mục kia đúng là anh ta đã phải nghĩ mọi cách thì mới có được. Đây là một dự án liên quan đến truyền hình vệ tinh Tấn Giang và cả truyền thông Diêm Tinh của Thời Miễn. Có thể bám lấy hai công ty này là một sự kiện cực kỳ có lợi cho công ty bọn họ. 

Trùng hợp là đợt này anh ta mới bao nuôi một ngôi sao nhỏ, người đó vừa mới ra mắt, đang trong thời kỳ hưng thịnh. Cậu ta muốn có một suất trong chương trình này, thế nên Hồ Chí Bân bèn đồng ý nhét cậu ta vào. Về sau, khi cắt nối biên tập, anh ta cũng để cho ekip của ngôi sao nhỏ này nhúng tay vào làm. 

Chuyện này đối với Hồ Chí Bân mà nói thì chỉ là một việc nhỏ, thế nên anh ta chẳng hề để chuyện này vào lòng. 

Dù sao thì tiết mục cắt ghép thành dạng gì cũng đâu có quan trọng? Cuối cùng thì vẫn có truyền hình vệ tinh Tấn Giang đứng ở đây mà. Ngôi sao nhỏ kia muốn tham gia chương trình này chỉ đơn giản là muốn lộ diện trên màn ảnh nhiều hơn một chút mà thôi; đối với anh ta mà nói, đây là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng một câu nói. 

“Chưa đến mức giúp đỡ đâu.” Lục Chấp Duệ nói: “Tôi chỉ muốn hỏi là liệu tôi có thể xem bản quay gốc của chương trình này được không?” 

Hồ Chí Bân còn tưởng là chuyện lớn gì.

“Được chứ a! Chuyện này thì có gì khó đâu!” Anh ta nói: “Chẳng qua cũng chỉ là bản quay gốc thôi mà, ngài muốn có bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu! Chỉ là đoạn phim đó quá dài, lại có rất nhiều máy quay, quay liên tục hơn mười mấy tiếng đồng hồ! Nếu như ngài cảm thấy hứng thú với chuyện gì thì ngài có thể yêu cầu chúng tôi cắt ra cho ngài xem mà?” 

“Tôi cũng chẳng dám để cho mấy người cắt.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Chấp Duệ truyền tới. 

Hồ Chí Bân nghe đến đây thì mới cảm thấy có gì đó không đúng.

“Tổng giám đốc Lục, ý của ngài là…” 

“Tôi chẳng có ý gì cả.” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Lục Chấp Duệ vẫn vô cùng bình tĩnh. 

“Tôi không cần toàn bộ, tôi chỉ cần những cảnh của thành viên tên Hạnh Sí kia thôi.” Hắn nói.

“Cậu ấy là…” 

“Mấy người vừa mới đặt trụ sở chính ở Hải Thành nên chắc là vẫn không rõ một số việc nhỉ?” 

“Ý ngài là…” 

“Ví dụ như, cái cậu trai tên Hạnh Sí kia ấy, anh có biết cậu ấy là ai không?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play