Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình gọi điện thoại đến nhắc nhở họ một tiếng nữa sẽ bắt đầu ghi hình. Người quay phim sẽ tiến hành quay chụp từ lúc họ rời khỏi phòng, trước tiên yêu cầu họ chuẩn bị sẵn sàng.
Hạnh Sí thay trang phục mà tổ chương trình chuẩn bị cho vai diễn ngài C. Đến thời gian tổ chương trình yêu cầu, cậu vừa đẩy cửa ra ngoài đã thấy hai cái máy quay phim trước mặt.
Cậu cười chào hỏi trước máy quay phim: "Xin chào mọi người, ngài C đã xuất hiện."
Nói xong, cậu không quên quay về máy quay sửa soạn lại trang phục một chút rồi gật đầu chào.
Khi cậu đi đến bờ cát, tổ chương trình đã chỉnh xong bối cảnh hôm nay. Một cái bàn dài giống ngày hôm qua và bày biện bốn cái ghế dựa ở mỗi bên.
Lúc này đã có vài người ngồi trên ghế. Mọi người đều mặc trang phục đoàn phim chuẩn bị, ngồi ở chỗ đó nói chuyện phiếm.
Mộc Trừng còn đặc biệt vì bộ quần áo hóa trang cho thân phận thương gia mà điều chỉnh tất cả từ hình dáng lông mày đến ánh mắt, có khí phách ôn hòa xinh đẹp khác biệt, không giống thương gia mà ngược lại giống như cậu ấm nhỏ trong nhà thương gia hơn.
Hạnh Sí cũng ngồi xuống bên bàn.
"Chào mọi người." Cậu cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng anh Hạnh Sí." Mộc Trừng nghiêng đầu cười: "Hôm nay anh Hạnh Sí đẹp trai thật đấy."
Hạnh Sí cười nói: "Nếu nói đẹp trai thì phải nói đến Hủ Hủ."
Hôm nay Trịnh Hủ Hủ mặc bộ đồng phục của thuyền trưởng, đoàn phim đã đặc biệt chuẩn bị một bộ cổ phục, quần bó sát màu nâu và giày da, thoạt nhìn cực kỳ oai hùng hiên ngang.
Trịnh Hủ Hủ không nói chuyện, nhưng hếch cằm với Hạnh Sí ý nói cô ấy nghe thấy rồi.
Trong chốc lát, tất cả những người khác cũng đều chạy tới. Tám người ngồi vào chỗ của mình theo đội đã lựa chọn lúc đầu, sau đó nhân viên làm việc sau máy quay đọc nội dung hoạt động hôm nay.
"Xin chào các người du hành thời gian." Người thuyết minh nói: "Một đêm trôi qua, đồ dùng trên thuyền đã không còn nhiều nữa. Nhưng may mắn là trải qua một đêm nghỉ ngơi những người gặp tai nạn trên biển cũng đã hồi phục thể lực, tôi tin rằng thông qua những nỗ lực chung của các bạn, chúng ta nhất định có thể tìm được thuyền cứu sinh để rời khỏi đảo.
Hiện tại, có rất nhiều tài nguyên cùng với một ít tấm thẻ đặc biệt nằm rải rác xung quanh hòn đảo này. Mời các người du hành thời gian dựa theo đội của mình xuất phát tìm kiếm tài nguyên và các tấm thẻ. Tài nguyên có thể đổi lấy thức ăn và phòng ở của các bạn hôm nay, còn thẻ có thể trao đổi lấy thông tin cá nhân của một người du hành thời gian vô danh. Cuối cùng, mỗi tổ sẽ thống kê lại tổng số thẻ và tài nguyên, cứ năm phần là có thể đổi lấy một manh mối của thuyền cứu nạn."
Cho nên hoạt động hôm nay chính là tìm vật tư trong rừng. Đợi người thuyết minh đọc xong quy tắc trò chơi, người của hai đội nhanh chóng tụ tập lại.
"Phạm vi của rừng cây này rất lớn, tôi cảm thấy chúng ta nên chia ra hành động." Cố Mộng nói. "Như vậy có thể tránh được các địa điểm trùng lặp, càng có thể tiết kiệm được một chút thời gian."
Vài người gật đầu đồng ý đề nghị của cô ấy.
"Có điều tốt nhất là chia hai người một nhóm." Hướng Ấm Khê nói: "Chúng ta có hai cô gái, trên đường đi cần phải giúp đỡ nhau một chút."
Cố Mộng cười rộ lên: "Tôi không cần."
"Vậy cứ cho là tôi cần giúp đỡ đi, được không?" Hướng Ầm Khê cười hỏi.
"Thế hai chúng ta một nhóm đi!" Cố Mộng nói. "Anh Hạnh Sí cùng nhóm với chị Hủ Hủ nhé?"
Hạnh Sí không có ý kiến gật đầu, cũng nghe thấy Trịnh Hủ Hủ ừ một tiếng.
Bọn họ nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ và hướng đi rồi bắt đầu phân ra hành động.
Tuy rằng nói là tìm kiếm vật tư nhưng mà tổ chương trình cũng không thật sự yêu cầu bọn họ vừa tìm đồ mà còn vừa phải cầm tài nguyên và thức ăn.
Cho nên, vật tư tổ chương trình chuẩn bị trong rừng rậm cũng được thay thế bằng các tấm thẻ. Bọn họ chỉ cần tìm thẻ đại diện cho vật tư, rồi dùng số thẻ đó để đổi tài nguyên với tổ chương trình là được.
Hải đảo này chưa được khai phá nhiều cho nên mặt đất trong khu rừng này cũng không bằng phẳng. May thay địa hình cả hòn đảo cũng không đến nỗi nhấp nhô cũng không khó để đi lại.
Mới vừa tiến vào rừng, Hạnh Sí đã nghĩ tới một việc.
"Hủ Hủ, cô mang giày cao gót, đi đường có bất tiện không?"
Vừa hỏi xong đã thấy Trịnh Hủ Hủ mang giày năm sáu cm đi trong rừng như trên đất bằng, không có chút trở ngại nào.
"Không sao." Cô ấy nói.
"Vậy thì tốt rồi. Nếu cô đi mệt thì nói với tôi." Hạnh Sí nói.
Trịnh Hủ Hủ không trả lời, quay qua lấy thẻ tài nguyên thẻ nằm trong bụi cây bên cạnh, là nước.
Hạnh Sí gãi đầu.
Tuy rằng vị đại tiểu thư này thoạt nhìn là được nuông chiều từ bé, có điều dường như cũng không cần cậu giúp đỡ.
Hạnh Sí cũng không nói nữa, bắt đầu tìm xung quanh khu rừng. Màu sắc của thẻ tương đối dễ thấy, tuy rằng tổ chương trình giấu rất kín nhưng chỉ cần để ý tìm thì vẫn có thể phát hiện.
Hai người bọn họ tìm kiếm rất thuận lợi, qua một tiếng trong tay bọn họ đã có sáu thẻ tài nguyên.
Chỉ là không có thẻ đặc biệt.
Hạnh Sí cũng không lo lắng, dù sao thời gian tìm kiếm của bọn họ vẫn còn hơn phân nửa, chắc chắn có cơ hội tìm được thẻ đặc biệt.
Đúng lúc này, cậu thấy cách đó không xa có một vách núi đen nhỏ cao ba bốn thước, có một tấm thẻ đỏ cắm trên đó.
"Hủ Hủ, cô màu nhìn xem cái đó có phải là thẻ đặc biệt không?" Cậu nhanh chóng vỗ Trịnh Hủ Hủ ở bên cạnh.
Trịnh Hủ Hủ ngẩng đầu nhìn qua: "Chắc vậy."
Tấm thẻ ở chỗ rất cao nhưng may là vách núi kia không đến nỗi dốc, chỉ cần leo lên trên một chút là có thể với tới.
"Vậy cô ở đây đợi tôi một chút, tôi qua lấy." Hạnh Sí nói xong rồi leo lên vách núi.
Hôm nay cậu mặc âu phục, muốn leo lên thì hơi bất tiện. Hạnh Sí cởi áo khoác ra, xoắn cổ tay áo, giẫm lên tảng đá phía trước leo lên vách núi đen.
Cậu leo cẩn thận, tảng đá cũng rất chắc chắn, sau một lúc cậu đã leo tới nơi vươn tay cầm lấy tấm thẻ màu đỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu quay đầu lại, thấy Trịnh Hủ Hủ đứng ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn cậu: "Phải nó không?"
Hạnh Sí gật đầu liên tục, giơ tấm thẻ màu đỏ trong tay lên vẫy vẫy với cô ấy, sau đó ngậm tấm thẻ vào miệng rồi cẩn thận đi xuống.
Ngay khi cậu sắp chạm đất, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng hô.
Hạnh Sí vội quay đầu lại, chắc là Trịnh Hủ Hủ muốn đi qua chỗ cậu nhưng bị vấp đá dưới chân bị ngã.
Hạnh Sí nhanh chóng nhảy xuống khỏi vách đá, chạy tới trước mặt Trịnh Hủ Hủ.
“Hủ Hủ? Sao rồi?" Cậu sốt ruột hỏi han.
Trịnh Hủ Hủ lắc đầu, dùng tay ấn mắt cá chân, sắc mặt trắng bệch.
"Trật chân hả?" Hạnh Sí hỏi: "Có nghiêm trọng không, di chuyển được không?"
Trịnh Hủ Hủ lắc đầu, vươn tay muốn cởi giày ra. Nhưng mà đôi giày tổ chương trình chuẩn bị không có dây kéo, bình thường muốn mang vào hay tháo ra đã rất khó khăn, lúc này chân lại bị trật lại càng khó xử lý hơn.
"Được rồi, cô đừng cử động." Hạnh Sí nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, đi theo bọn họ chỉ có mấy nhân viên quay phim còn vác theo những máy móc lớn nhỏ. Cậu không nghĩ nhiều bèn ngồi xổm xuống rồi cõng Trịnh Hủ Hủ lên.
"Trước tiên tôi đưa cô quay về, trong trại có bác sĩ, để cho bọn họ kiểm tra vết thương của cô một chút." Hạnh Sí nói.
"Vẫn còn xa lắm." Trịnh Hủ Hủ nói: "Hay là anh để tôi xuống rồi đi kiếm vật tư trước. Đến lúc anh trở về rồi quay lại đón tôi sau."
"Ngộ nhỡ bị nứt xương thì sao? Vật tư này nọ có thể không tìm trước, chứ bị thương thì không thể kéo dài được." Hạnh Sí nói.
"Nhưng mà..."
"Không sao đâu, Hủ Hủ." Hạnh Sí nghiêng đầu về phía cô ấy cười nhẹ: "Tin tôi, tôi đi rất nhanh."
—
Thế nhưng dù Hạnh Sí có đi nhanh thì khi cõng Trịnh Hủ Hủ trở về trại thời gian cũng còn lại không đến một tiếng. Trước tiên cậu lấy thẻ tìm được giao cho Trịnh Hủ Hủ, ngay cả mồ hôi cũng kịp không lau đã vội vàng đi về hướng không có ai.
Đến khi cậu trở loại doanh trại thì đã sát giờ, sáu người khác cũng đã quay trở lại rồi. Vết thương ở chân của Trịnh Hủ Hủ đã được bác sĩ xử lý, chắc chắn không có vấn đề gì, cô ấy đang ngồi trên cạnh bàn chuẩn bị cho phần ghi hình sau đó.
"Thế nào rồi Hủ Hủ?" Hạnh Sí ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hỏi.
Trịnh Hủ Hủ lắc đầu: "Tốt hơn nhiều. Anh thì sao, tìm được mấy tấm thẻ?"
Hạnh Sí đưa ra hai tấm thẻ bình thường trong tay.
"Chỉ tìm thấy cái này." Cậu nói.
Như vậy, gộp lại bộ thẻ của cậu cùng với bộ thẻ của Trịnh Hủ Hủ thì có tổng cộng chín tấm thẻ. Hướng Ầm Khê và Cố Mộng tìm được mười lăm thẻ, ngoài ra còn một nhóm khác thêm vào, tổng cộng tìm được ba mươi sáu thẻ rồi.
Loại trừ những thẻ vật tư riêng lẻ ở ngoài thì ba người không rõ thân phận có ba đến bốn tấm thẻ đặc biệt trong tay. Bởi vì loại thẻ này không thể tặng, cho nên trong tay Hạnh Sí chỉ có một cái.
Sau khi trao đổi vật tư, hệ thống thông báo những người đã lấy được thẻ đặc biệt thì một mình đi lấy thông tin.
Người đầu tiên đi chính là Cố Mộng, bảy người còn lại ngồi trước bàn.
"Anh Hạnh Sí, anh tìm được bao nhiêu thẻ đặc biệt?" Mộc Trừng cười hì hì rồi đến gần chỗ Hạnh Sí hỏi.
"Chỉ lấy được một cái." Hạnh Sí nói.
"Ơ? Sao lại ít như vậy!" Mộc Trừng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Không để Hạnh Sí nói tiếp, Mộc Trừng tiếp tục nói: "A! Tôi biết rồi, anh Hạnh Sí, chắc chắn là lúc đầu anh có có thông tin gì không nói cho mọi người biết phải không? Anh biết anh không phải thuyền trưởng bên này, cho nên cố tình không đi tìm thẻ đỏ, phải không?"
Nói đến chỗ này, cậu ta bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
"Anh Hạnh Sí! Anh cũng thật tuyệt vời!" Hắn nói.
Hạnh Sí cạn lời nhìn cậu ta, không nói chuyện.
Cậu ta lập tức lấy tay che kín miệng.
"Ôi chao, không phải là tôi nói lộ hết rồi chứ?"
Tuy rằng là idol biết diễn xuất không nhiều, nhưng mà kĩ năng diễn xuất của Mộc Trừng không tồi. Tay cậu ta nắm thành quyền đặt ở dưới, tự nhiên đưa gương mặt ngây thơ ra trước mặt mọi người, không có tí gì là đột ngột.
"Không phải, tôi chỉ là..." Hạnh Sí cố gắng làm cho vẻ mặt của bản thân có vẻ nhẹ nhàng và kiên nhẫn giải thích.
"Được rồi anh Hạnh Sí! Chúng ta không nói việc này nữa!" Mộc Trừng nói: "Những lời này, chúng ta cần phải lén trao đổi nhỉ?"
Nói xong, cậu ta nháy mắt nhìn Hạnh Sí một cách tinh nghịch.
"Tôi..."
"Cậu có thấy phiền không?"
Trịnh Hủ Hủ ngồi bên cạnh lên tiếng.
Mộc Trừng sửng sốt, thấy Trịnh Hủ Hủ quay đầu qua, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh băng.
"Lúc nãy chân tôi bị thương, Hạnh Sí cõng tôi quay về cho nên mới trễ thời gian." Cô ấy nói: "Hiểu chưa?"
"Trời ơi!" Tựa như lúc này Mộc Trừng mới biết được, cậu ta hốt hoảng che miệng.
"Chị không sao chứ chị Hủ Hủ? Bác sĩ nói sao? Ôi, sao chân lại bị thương chứ..."
"Tôi không sao." Trịnh Hủ Hủ cũng không để cho cậu ta diễn xong.
"Chỉ cần cậu đừng ngắt lời của người khác, suy đoán lung tung, nghĩ người khác có ý xấu như vậy thì tôi sẽ không sao cả."