Lục Chấp Duệ vừa nói lời này thì Hồ Chí Bân lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
Bỗng lưng anh ta phát lạnh, không ngờ rằng người mà bản thân chọc phải lại chính là vị này. Anh ta lập tức hiểu ra lí do vì sao tổng giám đốc Lục lại tìm đến mình, suy cho cùng thì anh ta chính là người đã thẩm duyệt đoạn trailer kia.
"Thật ngại quá tổng giám đốc Lục, chuyện này tôi thực sự không biết!" Hồ Chí Bân nói: "Tôi sẽ bảo bọn họ biên tập lại từ đầu, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề như vậy thêm lần nào nữa đâu ạ!"
Lục Chấp Duệ vừa nói vừa thản nhiên lật văn kiện trong tay.
"Không cần." Hắn nói: "Không phải mấy người đã biên tập video này rất tốt sao?"
Cái cách nói chuyện kỳ lạ như vậy khiến cho Hồ Chí Bân không dám nói nữa.
"Tôi nghe nói trailer của các người còn có một bản nữa hả?" Lục Chấp Duệ hỏi.
"Đúng vậy tổng giám đốc Lục, tổng cộng có ba kỳ." Hồ Chí Bân nói.
"Vậy thì chiếu đi." Hắn nói: "Gửi theo bản mấy người đã biên tập ấy."
Hồ Chí Bân trợn tròn mắt.
"Ngài đây là nói…"
"Nhưng đoạn quay gốc như thế nào thì cứ biên tập đúng như thế." Lục Chấp Duệ nói: "Tôi sẽ xem đoạn quay gốc của mấy người, tôi cũng sẽ cho người giám sát quá trình cắt nối biên tập."
Hắn không cần nghĩ cũng biết là có người muốn đổi trắng thay đen. Còn về nguyên nhân thì cần phải tìm kiếm từ trên người đám người sẽ đạt được lợi ích kia, ví dụ như người con trai khóc lóc ỉ ôi trong đoạn trailer kia chẳng hạn.
Nếu như cậu ta đã muốn dựa vào Hạnh Sí để làm mánh lới quảng cáo thì xin cứ tự nhiên. Nhưng cứ xem thử xem sau khi độ hot tăng lên và quần chúng bắt đầu để ý đến chương trình thực tế này thì cuối cùng ai mới là người bị mắng trên hot search.
Hồ Chí Bân hiểu ý của Lục Chấp Duệ.
Trước tiên là đè xuống dục vọng muốn vươn cao rồi từ đó khơi dậy sự áy náy và lòng đồng cảm của quần chúng, cái loại hành động lợi dụng fan quen thuộc trong giới giải trí này tổng giám đốc Lục không học cũng tự biết.
Đến lúc này Hồ Chí Bân cũng không dám bảo vệ tâm tư của Mộc Trừng nữa.
"Được thôi tổng giám đốc Lục, tất cả sẽ được làm theo sự sắp xếp của ngài." Anh ta nói.
Lục Chấp Duệ nói "ừ" một tiếng.
"Phim gốc." Hắn nói: "Đừng quên gửi qua đấy."
—
Đợi đến sau khi thẻ thân phận của mỗi người đều trao đổi xong thì đã đến lúc mà mỗi tổ dùng tất cả những tấm thẻ bài tìm được để đổi lấy thông tin của thuyền cứu nạn. Trong tổ Mộc Trừng tổng cộng lấy được ba mươi sáu tấm thẻ bài trong khi trong tổ của Trịnh Hủ Hủ chỉ lấy được hai mươi chín tấm.
Nếu như vậy thì trong tay tổ của Mộc Trừng sẽ có nhiều hơn hai tấm thẻ manh mối so với tổ Trịnh Hủ Hủ. Mà điều đặc biệt đáng tiếc là phía Trịnh Hủ Hủ chỉ còn thiếu một tấm là có thể lấy thêm được một phần manh mối nữa rồi.
Mấy người đều thể hiện rõ thất vọng.
[Chúc mừng các người du hành thời gian lấy được manh mối về thuyền của các bạn. Tối mai sẽ là thời điểm thủy triều ngoài biển dâng cao, cũng là thời hạn cuối cùng của người du hành thời gian. Xin các người du hành thời gian hãy làm tốt công tác chuẩn bị, sáng sớm ngày mai các bạn sẽ bắt đầu đi tìm kiếm thuyền cứu sinh. Đội đầu tiên khởi động thuyền cứu sinh sẽ có thể đưa toàn bộ thành viên trong đội của các bạn thành công rời khỏi hòn đảo.] Người thuyết minh nói.
[Đồng thời chúng tôi cũng nhắc nhở mỗi một người du hành thời gian rằng kẻ phản bội của các bạn đã xuất hiện rồi, xin hãy cẩn thận hơn trong giai đoạn tiếp theo của trò chơi.]
Từ bây giờ về sau thì sẽ không có hoạt động được chỉ định đặc biệt trong ngày nữa. Trò chơi không còn cho bọn họ cơ hội mở cuộc họp trò chuyện công khai manh mối ở đây là vì để cho mỗi một tổ ở trong giai đoạn tiếp theo của trò chơi tự mình phát hiện ra kẻ phản bội trong đội.
Bốn người trong tổ Trịnh Hủ Hủ đang ngồi lại với nhau, trong phút chốc không có một ai nói chuyện.
"Vấn đề không lớn, ngày mai chúng ta vẫn còn có thời gian một ngày nữa." Hạnh Sí lên tiếng đầu tiên hoà giải nói: "Hôm nay là bởi vì xảy ra tình huống ngoài ý muốn thôi, cũng trách tôi không chăm sóc tốt cho Hủ Hủ."
"Không sao đâu! Chị Hủ Hủ không sao là chuyện quan trọng nhất." Cố Mộng bên cạnh cũng lên tiếng.
"Chúng ta cũng đã lấy được năm tấm thẻ manh mối về thuyền rồi." Hướng Ẩm Khê nói: "Ngày mai là ngày quan trọng nhất, không chỉ đơn giản là phải nhanh chóng tìm ra con thuyền mà còn phải tìm được cách khởi động thuyền nữa. Tổ nào thành công khởi động thuyền cứu sinh thì tổ đó mới thành công rời khỏi đảo. Hiện tại chúng ta phải xem thật kĩ mấy thông tin trong tay này đã, cũng chưa chắc chúng ta sẽ thật sự chậm hơn bọn họ."
Mọi người gật đầu.
Hướng Ẩm Khê nói rồi bày mấy tấm thẻ manh mối trong tay ra trước mắt.
"Vậy thì chúng ta đến xem cái này trước chứ nhỉ?"
Hạnh Sí lập tức bê ghế ngồi sang đó.
"Vậy tôi đưa chị Hủ Hủ đi bôi thuốc trước đã nhé?" Cố Mộng nói: "Bác sĩ đã dặn là một ngày phải thay hai lần. Đợi thay thuốc xong chúng tôi sẽ quay lại."
Hạnh Sí và Hướng Ẩm Khê gật đầu rồi quay người cùng nhau nghiên cứu năm thông tin kia.
Trong những thông tin này có phương hướng và vị trí đại khái của con thuyền, còn có một vài thông tin cơ bản về con thuyền nữa. Bọn họ phải từ trong những thông tin này tìm ra cách để rời khỏi hòn đảo.
Trong năm tấm thẻ thì có ba tấm thẻ có liên quan đến phương hướng và vị trí của con thuyền. Căn cứ theo quy trình mà tổ tiết mục phát cho bọn họ thì bọn họ thực sự có chuẩn bị một con thuyền trên hòn đảo. Một phần của cảnh quay ngày mai sẽ quay trên con thuyền đó.
"Hôm nay tôi đã đi theo hai hướng nên tôi cũng có một chút ấn tượng với địa hình của hòn đảo này." Hạnh Sí bày ba thẻ thông tin ra, nghiêm túc nói: "Trong mấy tấm thẻ thông tin này có nhắc đến phương hướng và khoảng cách. Tôi cảm thấy ngày mai chúng ta có thể đi tìm thuyền trước, dù sao thì Hủ Hủ không tiện để hành động nên càng phù hợp hơn với công việc phá giải cách sử dụng thuyền. Đợi sau khi tìm thấy thuyền thì chúng ta có thể ngay lập tức đi tìm những manh mối khác để bổ sung vào hai điều mà chúng ta còn thiếu."
Hướng Ẩm Khê gật đầu.
"Nếu như cách này có thể thực hiện thuận lợi, nói không chừng chúng ta còn có thể làm thêm chút chuyện khác nữa." Anh ta nói.
"Cái gì?"
"Nếu như có thể tìm thấy thuyền trước một bước thì chúng ta cũng có thể trao đổi thông tin với bọn họ." Hướng Ẩm Khê nói: "Trao đổi một vài thông tin về cách phá giải thuyền."
Mắt Hạnh Sí sáng lên.
"Được đấy!" Cậu nói.
Hướng Ẩm Khê ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nhìn một lúc rồi lại lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
"Sao cậu đồng ý nhanh thế?" Anh ta nói.
Hạnh Sí sững lại: "Hửm?"
"Cậu không lo lắng tôi nói ra lời này là để thử thăm dò cậu, xem xem cậu rốt cuộc có phải kẻ phản bội trong đội chúng ta không à?"
Hạnh Sí chớp chớp mắt.
Hình như có lý thật. Dù sao trong lúc trao đổi thông thì gây nhiễu loạn là một việc rất dễ dàng.
Thấy Hạnh Sí không nói chuyện, Hướng Ẩm Khê không nhịn được cười ra tiếng.
"Tôi đùa thôi." Giọng nói ấm áp của hắn vang lên: "Cậu thế này nhìn thế nào cũng không giống với người có thể làm kẻ phản bội."
Đây rõ ràng là nói Hạnh Sí là kẻ ngốc lại diễn xuất tệ.
Hạnh Sí gãi gãi đầu.
"Nhưng mà, tôi cảm thấy cậu phải cẩn thận với Mộng Mộng một chút." Hướng Ẩm Khê nói.
"Vì sao?"
Hướng Ẩm Khê lắc lắc đầu.
"Dù sao thì vốn dĩ ban đầu chúng ta có thể có thêm hai người cùng nghiên cứu biện pháp đối phó nhưng cô ấy lại dẫn Hủ Hủ đi mất." Hướng Ẩm Khê nói: "Cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Nói không chừng lúc chúng ta chọn đội đều tâm linh tương thông*, không có kẻ phản bội nào ở đây cả."
(*心有灵犀: Có cùng một ý tưởng, suy nghĩ)
"Ban nãy hệ thống đã nói là kẻ phản bội xuất hiện rồi mà?"
"Đó là quy trình thôi. Bọn họ cũng không thể đặc biệt nói với chúng ta là không có kẻ phản bội đâu nhỉ?"
"Cũng phải…"
"Tóm lại là phe của tôi và Hủ Hủ là phe người tốt, còn về phe của cậu thì tôi cũng không hỏi nữa." Hướng Ẩm Khê nói: "Trong lòng cậu tự biết rõ, cẩn thận chút là được."
—---
Người Lục Chấp Duệ cử đến để xử lý cắt ghép biên tập phim gốc không phải ai khác mà chính là Thời Miễn.
Thời Miễn khổ không nói nên lời.
Đúng là nguồn tài nguyên là do anh ta cho Hạnh Sí nhưng cũng chỉ là một tình nhân nhỏ bé của Lục Chấp Duệ mà thôi, sẽ không phải cái gì anh ta cũng đều phải nhọc lòng thay Lục Chấp Duệ chứ? Cho dù phải nhọc lòng thì cũng nên là bản thân Lục Chấp Duệ mới đúng, chứ liên quan quái gì đến anh ta?
Anh ta đã cử một vài biên tập viên có kinh nghiệm trong công ty đi, không bao lâu thì đã hoàn thành sơ lược được gửi cho Thời Miễn.
Video hoàn thành chỉ có một nửa phần đầu của kì một. Thời Miễn kéo thanh tốc độ nhanh gấp đôi đẩy nhanh tiến độ rồi xem sơ qua một lượt, cũng có một chút kinh ngạc.
Người dưới quyền anh ta ai mà không phải là người dày dặn kinh nghiệm lăn lộn từ trong giới giải trí đi lên cơ chứ? Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người có tấm lòng son* như Hạnh Sí.
(*Gốc là 赤子之心: ví với tấm lòng trong trắng thuần khiết.)
Người như thế này trong giới giải trí chẳng khác nào một kẻ ngoại tộc. Suy cho cùng thì những người đã vào đây ai mà không muốn được nổi tiếng, trở thành tâm điểm chú ý đâu? Nhưng nhìn đi nhìn lại Hạnh Sí lại trông có vẻ không muốn như vậy, thật sự không biết được Lục Chấp Duệ nâng cậu lên vị trí cao như thế là có ý đồ gì.
Thời Miễn xem sơ qua xong, xác thực không có vấn đề gì nữa thì gửi video qua cho Lục Chấp Duệ.
Để cho hắn tự xem, ngôi sao nhỏ kia không biết làm cách nào mà khiến hắn mê mẩn đến vậy, quay một chương trình thực tế mà giống như cừu non rơi vào trong miệng cọp vậy.
Đoạn video gửi được một nửa thì Thời Miễn nhớ ra một chuyện khác.
Anh ta nở nụ cười xấu xa, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lục Chấp Duệ.
[Thời Miễn: Đúng rồi, kỳ thứ hai của chương trình muốn mời thêm ba vị khách mời là doanh nhân. Mời cả chỗ tôi nữa nên mấy ngày tới tôi phải đi ghi hình chương trình rồi.]
Lục Chấp Duệ phản hồi lại trong một giây.
[Lục Chấp Duệ: ?]
[Thời Miễn: Danh sách khách mời vẫn chưa được quyết định hẳn, thế nào, tổng giám đốc Lục, có cần tôi thay cậu mở đường để cậu lộ mặt không?]
[Thời Miễn: Bọn họ muốn quay ở Cảng Thành. Đến đi tổng giám đốc Lục, về thăm lại chốn cũ một chút.]
Biểu cảm của Lục Chấp Duệ ở đầu bên kia điện thoại không quá dễ coi.
Tên Thời Miễn này làm sao thế, bắt đầu lấy hắn làm niềm vui rồi à?
Bình thường hắn bận thế nào trong lòng Thời Miễn biết rõ hơn bất cứ ai. Quay một tiết mục hở một tí là mất ba bốn ngày, vậy thì phải chất đống biết bao nhiêu việc đây?
Bình thường tham gia tiết mục như vậy một là là phú nhị đại chính hiệu không có việc quan trọng nên muốn chơi bời, hai chính là kiểu doanh nghiệp chuyên về giải trí như Thời Miễn. Anh ta đi là được rồi còn kéo hắn theo làm cái gì?
Lục Chấp Duệ tắt điện thoại để sang bên cạnh.
Nhưng có một số chuyện không phải không đi nhìn nó thì nó sẽ tự chạy ra khỏi suy nghĩ. Mãi đến lúc Quý Lam gõ cửa đi vào, Lục Chấp Duệ vẫn đang ngây ra nhìn văn kiện.
"Tổng giám đốc Lục, ở đây có một hợp đồng bên đó muốn mời ngài qua đó bàn bạc chi tiết." Quý Lam nói.
"Đặt ở đó đi." Lục Chấp Duệ cầm ly cà phê trên bàn lên.
Quý Lam đặt phần văn kiện kia lên bàn Lục Chấp Duệ.
Lúc Lục Chấp Duệ uống cà phê, liếc qua nhìn một cái thì thấy đây là một hợp đồng hợp tác cải tạo khai hoang đất*.
(*Gốc là 填海造陆: lấp biển tạo lục địa)
Bên A là một công ty bất động sản có tiếng ở Cảng Thành, việc như xin văn bản phê duyệt cải tạo khai hoang đất thế này từ trước đến nay công ty bọn họ là đáng tin cậy nhất.
Nhưng tầm nhìn của Lục Chấp Duệ lại rơi trên một góc của văn kiện.
Vị trí cải tạo đất là ở Cảng Thành.
[Bọn họ muốn quay ở Cảng Thành. Đến đi tổng giám đốc Lục, về thăm lại chốn cũ một chút?]
Tin nhắn Thời Miễn vừa gửi đến xuất hiện trước mặt Lục Chấp Duệ, cũng chẳng thể xoá đi được.
"Đợi đã." Lục Chấp Duệ đặt ly cà phê xuống, gọi Quý Lam đang đi ra ngoài lại.
"Đợi chút." Hắn nói: "Phía bên bọn họ quyết định thời gian vào khi nào?"
Quý Lam nói: "Bọn họ nói xem lúc nào ngài tiện ạ."
"Ừm." Lục Chấp Duệ nói: "Đồng ý với bọn họ đi, thời gian cụ thể lát nữa tôi sẽ thông báo với cô."
"Vâng, tổng giám đốc Lục."
Quý Lam rời đi còn Lục Chấp Duệ thì cầm điện thoại lên, ấn vào khung chat với Thời Miễn.
[Bao giờ quay chương trình?]