Hạnh Sí biết màn tự giới thiệu này là để bọn họ làm quen với nhau. Vào những lúc này, đương nhiên thẳng thắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhiệm vụ nhân vật của cậu không cho phép cậu làm như vậy.
Theo thông tin mà cậu có bây giờ, cậu không chỉ lấy được chứng từ hàng hóa của thương gia mà còn có thể đi vào khoang điều khiển trung tâm của con tàu, phải là người cốt lõi trong phe phái mới có thể làm được điều đó. Nếu cậu nói hết hai điểm này, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người nghi ngờ. Trước khi cậu tìm ra danh tính của mình, tình huống bất lợi như vậy sẽ chỉ khiến cậu càng thêm rối rắm. Cho nên cậu cần phải che giấu một trong hai điểm đó.
Hạnh Sí vừa lật xem thông tin trong tay vừa suy ngẫm.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đọc xong thông tin trong tay, bắt đầu giao tiếp đầu tiên giữa tám người với tư cách là nhân vật trong trò chơi.
“Tiếp theo, yêu cầu thuyền trưởng và thương gia quyết định thành viên nào trong đội sẽ bắt đầu tự giới thiệu trước.” Người thuyết minh nói.
Mộc Trừng mỉm cười nhìn về phía Trịnh Hủ Hủ.
Có những vận động viên này ở đây, thái độ của cậu ta đã kiềm chế hơn rất nhiều. Cậu ta biết dù sao thì những người này cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không giống như vài người còn lại, có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra khi cậu ta công khai gài bẫy Hạnh Sí.
Cậu ta cười hỏi: “Chị Hủ Hủ, hay là mấy chị giới thiệu trước nhé?”
Trịnh Hủ Hủ nhìn về phía cậu ta, lại nghe thấy cậu ta nói tiếp: “Dù sao vừa rồi anh Hạnh Sí cũng cho chúng ta ăn bữa tối ngon như thế. Em muốn biết, rốt cuộc anh Hạnh Sí có phải là người của chúng ta hay không?”
Lời nói của cậu ta rất khéo léo, mũi nhọn lại chỉ thẳng vào Hạnh Sí. Cậu vốn dĩ đang không rõ phe nào, vừa rồi Hạnh Sí hào phóng nấu ăn cho tám người, hóa ra sự hào phóng vừa rồi lại trở thành lý do Mộc Trừng tấn công Hạnh Sí vì không rõ cậu theo phe nào.
Hạnh Sí rũ mắt giả vờ đang đọc thông tin, dứt khoát làm đà điểu, mà Trịnh Hủ Hủ lại lười nói chuyện với Mộc Trừng. Cô ấy liếc cậu ta, sau đó cầm thông tin trong tay mình.
“Xin chào mọi người, tôi là thuyền trưởng của con tàu này.” Cô ấy nói: “Tôi kinh nghiệm phong phú, đã đi tàu ra biển hơn hai mươi năm. Lần này là lần đầu tiên tôi gặp nạn trên biển. Con tàu đã được kiểm tra trước khi ra khơi, điều kiện thời tiết trên biển cũng luôn được theo dõi, vì vậy tôi vẫn không biết nguyên nhân khiến con tàu xảy ra tai nạn là gì, đồng thời rất muốn điều tra rõ ràng.”
Dứt lời, cô ấy buông tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía ba người còn lại.
Vừa rồi Mộc Trừng chỉ rõ muốn xem tình huống của cậu, điều này không thể nghi ngờ là đẩy Hạnh Sí ra. Nhưng mà, nếu Hạnh Sí nói chuyện vào lúc này thì sẽ bị Mộc Trừng bắt thóp. Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ tập trung sự chú ý vào danh tính đáng ngờ của cậu.
Đúng lúc này, Hướng Ẩm Khê lên tiếng.
“Vậy thì hãy để tôi, người có danh tính rõ ràng nói trước.” Giọng nói anh ta dịu dàng ấm áp, chậm rãi nói.
“Tôi là thủy thủ may mắn còn sống sót, tôi không nhớ rõ tên mình. Tôi rất khỏe, hẳn là thường xuyên làm việc nặng. Còn những vị khách trên tàu, tôi không biết bọn họ. Ký ức về vụ đắm tàu này, tôi chỉ nhớ mình đã rất bất lực trong sóng gió, tôi không kéo được cột buồm và mạn tàu, cuối cùng chỉ có thể ôm tấm ván ở đuôi tàu mới may mắn sống sót được.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Dứt lời, anh ta mỉm cười nhìn về phía Hạnh Sí.
Anh ta đã phá vỡ lúng túng vừa rồi của Hạnh Sí. Theo thứ tự của bọn họ, chỉ còn lại Hạnh Sí và một cô gái trẻ. Cả hai đều không rõ danh tính, bây giờ Hạnh Sí phát biểu cũng hợp lý.
Hạnh Sí buông tài liệu trong tay xuống.
“Xin chào mọi người, tôi tên là C. Ngoài ra chỉ có bộ đồ tây trang này mới có thể chứng minh danh tính của tôi.” Hạnh Sí nói: “Nhưng có nhiều thủy thủ trên tàu không mặc đồng phục, cho nên dựa vào quần áo thì tôi cũng không biết mình là ai. Chẳng qua tôi cũng có vài suy đoán, bởi vì trong trí nhớ của tôi, bảng điều khiển trung tâm của con tàu đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu có thể vào khoang điều khiển trung tâm của con tàu thì rất có thể tôi là người trên tàu.”
Mộc Trừng cách đó không xa che miệng.
“Wow, anh Hạnh Sí, chẳng lẽ anh là người mà bọn em cử đến kiểm soát tàu? Dù sao cũng chỉ là khoang tàu, nghĩ cách vẫn vào được mà.”
Nói đến đây, dường như cậu ta nghĩ đến gì đó, cậu ta mỉm cười ngại ngùng: “Anh Hạnh Sí đừng hiểu lầm nhé, hôm nay anh nướng thịt thật sự rất ngon, em cũng thật lòng hy vọng anh là người của bọn em.”
Ngay cả vài vận động viên vừa đến cũng mơ hồ nghe thấy mục tiêu trong lời nói của cậu ta. Hứa Kiều Kiều và Cố Mộng nhìn nhau, trái lại là Lí Khải đầu óc đơn giản lại sờ cằm, thật sự xem xét khả năng trong lời nói của Mộc Trừng.
“Không phải chứ?” Cậu ta nói: “Chẳng phải thương gia muốn vận chuyển hàng hóa hay sao? Tại sao còn cử người đến phá tàu? Tàu bị đắm thì hàng hóa của người đó phải làm sao đây?”
Nói xong, cậu ta nhướng mày nhìn về phía Hạnh Sí, cười he he hỏi: “Tôi nói đúng không, Hạnh Sí?”
Đến lúc này, sự thẳng tính của cậu ta lại phá Mộc Trừng. Hạnh Sí cười theo, nói: “Chắc là như vậy. Tôi cũng ở trên tàu, coi như là vì mạng sống của mình tôi cũng sẽ không thật sự phá tàu.”
“Được rồi, đến lượt Mộng Mộng rồi.” Hứa Kiều Kiều ở bên cạnh xen vào, chuyển đề tài.
Sau đó là phần tự thuật của mấy người còn lại. Danh tính của Cố Mộng là nam thanh niên ăn mặc giản dị, nhìn giống như người lao động trên tàu. Lí Khải là thanh niên cao gầy mặc vest đen thắt nơ, mà Hứa Kiều Kiều lại là quý cô ăn mặc sang trọng, giống như vợ của quý ông nào đó.
Phần tự giới thiệu đến đây, về cơ bản cũng đã kết thúc. Mỗi người đều lấy được thông tin rất hạn chế, cần phải có nhiều manh mối hơn trong nhiệm vụ ngày mai.
Thế là cảnh quay trong ngày hôm nay cũng kết thúc.
“Tiếp theo, xin mời các người du hành thời gian hãy trở lại phòng của mình. Thời gian nghỉ ngơi còn lại của mọi người không còn nhiều nữa, khi mặt trời mọc vào sáng mai sẽ là lúc tranh giành tài nguyên sinh tồn.”
Sau khi thuyết minh xong, máy quay xung quanh lần lượt tắt đi. Đạo diễn nói vất vả rồi, mọi người cũng lần lượt đứng lên.
“Tối nay sẽ không quay phim nữa.” Đạo diễn nói: “Bảy giờ rưỡi sáng mai, chúng ta sẽ hoạt động đúng giờ, mọi người nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hạnh Sí vừa đứng lên đã bị Cố Mộng bên cạnh kéo lại.
“Anh Hạnh Sí!” Cố Mộng nói: “Tôi có thể nhờ anh một việc được không?”
“Có chuyện gì gấp sao?” Hạnh Sí hỏi.
Cố Mộng cười ngại ngùng, cầm bút và một tờ giấy chưa sử dụng trên bàn, đặt trước mặt Hạnh Sí.
“Vừa rồi cũng ngại nói với anh...” Cô ta nói: “Tôi có một đồng đội là người hâm mộ của anh. Trước khi tôi đến đây, bạn tôi đã cố ý nhờ tôi xin chữ ký của anh. Anh ký tên giúp tôi được chứ?”
Hạnh Sí sửng sốt một lúc, không ngờ Cố Mộng lại nhờ cậu giúp việc này.
“Đương nhiên là được rồi.” Cậu mỉm cười cầm giấy bút, hào phóng ký tên cho Cố Mộng: “Giúp tôi chuyển lời đến đồng đội của cô, cảm ơn cô ấy đã thích tôi.”
Trải qua một buổi chiều ở chung, Cố Mộng cũng biết Hạnh Sí là người rất dễ nói chuyện. Cô ấy vui vẻ cất chữ ký.
“Được rồi, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời đến cô ấy!” Cô ấy nói: “Thật là trùng hợp, cô ấy cũng nhờ tôi chuyển lời cho anh.”
“Cái gì?”
“Cô ấy nói, anh đừng lo lắng về những lời đàm tiếu bên ngoài, tất cả mọi người đều rất thích anh!”
—
Trở lại phòng, Hạnh Sí lập tức ngã gục xuống giường.
Cũng may là chương trình này không phải là kiểu chương trình cuộc sống, vẫn chừa cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi buổi tối, sẽ không quay phim hai mươi bốn giờ.
Dù sao cũng phải cẩn thận với mọi hành động trước ống kính, lại có Mộc Trừng lúc nào cũng ngáng chân cậu, thật sự quá mệt mỏi.
Hạnh Sí nằm xuống một lát, lại cầm điện thoại bên gối lên.
Nhân viên để điện thoại di động vào phòng, cả ngày rồi cậu mới được cầm điện thoại. Cậu bấm mở WeChat, lập tức có rất nhiều tin nhắn hiện lên.
Có vài lịch trình làm việc và kế hoạch gần đây mà công ty quy hoạch cho cậu, đều là trợ lý gửi tới. Còn có Nhạc Anh và vài người bạn nhắn tin hỏi thăm, hỏi có phải gần đây cậu tham gia vào tổ chương trình mới hay không, đã quen chưa.
Mà khung chat của Lục Chấp Duệ vẫn lặng lẽ dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cậu gửi cho Lục Chấp Duệ.
Hạnh Sí đã đoán được chuyện này từ lâu, nhưng khi nhìn thấy khung chat kia, cậu vẫn thở dài trong vô thức.
Không hổ là hắn, Lục Chấp Duệ, đóa hoa trên núi cao sẽ không bao giờ động lòng với bất kỳ ai.
Bởi vì đã ký thỏa thuận bảo mật trước khi vào tổ, không thể tiết lộ bất kỳ văn bản và hình ảnh nào liên quan đến chương trình trước khi chương trình được phát sóng nên Hạnh Sí không thể chia sẻ việc làm trong chương trình của mình hôm nay với Lục Chấp Duệ. Sau khi mở khung chat, Hạnh Sí đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết nên nói nhảm gì với Lục Chấp Duệ.
Cuối cùng Hạnh Sí dứt khoát thoát khung chat.
Dù sao Lục Chấp Duệ cũng chưa bao giờ trả lời, cũng không thèm nhìn. Vì công việc mà dừng lại vài ngày cũng không quá đáng đâu đúng không?
Hạnh Sí mở khung chat của Giản Trần Ngôn, nhắc cậu ta đừng quên cho mèo ăn, sau đó tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà cậu không biết ở phía bên kia, lúc này Giản Trần Ngôn nhận được tin nhắn của cậu đang ngồi ở nhà cậu.
Hành trình của Giản Trần Ngôn trong mấy ngày qua đều ở Hải Thành, biết Hạnh Sí sẽ ra ngoài vài ngày nên chủ động ứng cử bản thân, nói muốn mỗi ngày đến nhà cậu cho mèo ăn giúp cậu.
Hạnh Sí biết cậu ta thích nhóc Duệ nên không từ chối.
Nhưng bây giờ Giản Trần Ngôn lại hơi đau đầu.
Rõ ràng là thức ăn cho mèo và đồ ăn nhẹ trong bát đã được ăn hết, nhưng cậu ta mở lon thức ăn mới cho mèo thì con mèo này lại không ăn miếng nào.
Hắn đang nằm ở một góc cách xa dưới gầm ghế sofa mà Giản Trần Ngôn không thể chạm tới, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta.
“Mau tới đây ăn đi! Nếu không ăn thì đồ hộp sẽ hư đấy.” Giản Trần Ngôn ngồi xổm trước ghế sofa dỗ mèo.
Nhưng con mèo vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi là khó chịu lắc qua lại hai lần.
“Có chuyện gì thế? Không phải anh Hạnh Sí cho ăn thì mày không ăn đúng không?” Giản Trần Ngôn hỏi.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động vang lên âm thanh nhắc nhở. Giản Trần Ngôn nằm sấp trên bàn trà cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai, cậu ta lập tức cầm điện thoại đưa xuống dưới gầm sofa, lắc lắc trước mặt mèo con.
“Thấy chưa? Anh của mày còn nhắc tao cho mày ăn đấy, mau ra ăn đi.”
Đôi mắt mèo con dừng lại trên màn hình điện thoại, là ảnh đại diện quen thuộc.
Con ngươi mèo đột nhiên co lại thành một đường mỏng.
Tin nhắn của Hạnh Sí?
Chẳng phải cậu nói không thể chơi điện thoại trong khi đang ghi hình sao?
Nghĩ đến việc mình không nhận được tin nhắn WeChat của Hạnh Sí cả ngày, đuôi mèo không ngừng đập xuống đất, dường như có hơi bực bội còn kèm theo một chút lo lắng.