Lục Chấp Duệ cảm nhận được một lực kéo cực mạnh. Hình ảnh trước mắt hắn trở nên mơ hồ khiến hắn không khống chế được mà ngất xỉu ngay lập tức.
Sau khi khoảng thời gian hỗn độn ngắn ngủi qua đi, hắn chợt mở mắt ra.
Nơi đây là trần nhà trắng như tuyết của bệnh viện. Tiếng máy theo dõi điện tâm đồ lạnh như băng truyền đến, khi hắn giơ tay lên thì đụng phải chai dịch truyền đang treo bên cạnh giường.
Các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh ngay lập tức xúm lại.
“Ngài Lục, ngài tỉnh rồi.” Bác sĩ đứng đầu hỏi hắn: “Ngài có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Lục Chấp Duệ lại nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình.
Đó là tay hắn, thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền nước biển. Thái dương của hắn hơi nhói đau nhưng hắn vẫn thấy rất tỉnh táo.
Là bàn tay, không phải móng vuốt mèo.
Hắn im lặng một lát, các bác sĩ và y tá bên cạnh thì tiến hành kiểm tra nhịp tim và huyết áp của hắn thêm một lần nữa. Họ nhìn tất cả số liệu ở mức bình thường rồi lại nhìn Lục Chấp Duệ đang lạnh lùng ngồi trên giường; Lục Chấp Duệ thì cứ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay mình mà chẳng chịu lên tiếng. Bác sĩ đành phải dò hỏi: “Ngài Lục?”
Lúc này Lục Chấp Duệ mới mở miệng nói: “Tôi không sao.”
Giọng nói của hắn hơi khàn, nghe có vẻ không vui lắm.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Ngài Lục đừng lo, chỉ là chấn thương ngoài da, không bị tổn thương đến não bộ và nội tạng đâu ạ. Nhưng mấy ngày này tinh thần của ngài phải chịu áp lực khá lớn, làm việc quá sức và hơi suy dinh dưỡng, thế nên ngài cần phải truyền nước biển trong hai ngày.”
Cái này đối với Lục Chấp Duệ mà nói thì nó thậm chí còn không phải là bệnh. Hắn luôn luôn khỏe mạnh, do đó hắn cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời này: “Ừm, tôi biết rồi.”
Bác sĩ quay đầu ý bảo y tá đứng bên cạnh kiểm tra dụng cụ trong phòng bệnh của Lục Chấp Duệ một lần rồi ghi lại số liệu, sau đó lại bảo y tá thay thuốc cho hắn: “Vậy ngài Lục, có chuyện gì thì ngài cứ bấm chuông nhé.”
Lục Chấp Duệ day day thái dương, gật đầu với vẻ không mấy bận tâm.
Thật kỳ lạ. Hắn vừa bị tai nạn rồi rơi vào hôn mê, nhưng những chuyện xảy ra khi hắn hôn mê thật sự quá quái lạ.
Làm gì có ai nằm mơ sau khi rơi vào hôn mê chứ? Lại còn là một giấc mơ vừa rõ ràng vừa dài dằng dặc như vậy, giống như là hắn đã thật sự biến thành con mèo mà Hạnh Sí nuôi...
“... Ngài Lục?”
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một âm thanh quen thuộc.
Lục Chấp Duệ vừa ngẩng đầu lên bèn đối diện với đôi mắt ửng hồng, ướt sũng.
Giống hệt với đôi mắt xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng thực ra đó vốn dĩ lại là hai người. Đôi mắt trong giấc mơ của hắn vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ, khi cười rộ lên sẽ híp lại thành một khe hở nhỏ, xấu xa đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, nhìn lại đôi mắt trước mặt này thì...
Vừa quen thuộc lại vừa chân thật. Trong phút chốc, suy đoán hoang đường vừa rồi của hắn ngay lập tức tan thành mây khói trước đôi mắt này.
So sánh Hạnh Sí của bây giờ với người mà hắn vừa thấy trong giấc mơ, quả thực chính là một người hoàn toàn khác. Hắn bao nuôi Hạnh Sí gần ba năm nên hắn hiểu rõ cậu là hạng người nào. Cậu vừa đơn thuần lại vừa hợp lòng người như một trang giấy trắng, bình thường ngay cả chuyện nói dối cũng không biết; lúc nói dối, cậu chỉ mới nói được nửa câu thôi là đã đỏ mặt nói lắp bắp rồi.
Một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn như vậy mà có thể sống hai mặt được á?
Là do hắn mất trí nên mới biến chuyện “biến thành một con mèo” này thành sự thật mà thôi.
Lục Chấp Duệ chậm rãi thở ra một hơi dài, hắn ấn lên trán mình qua lớp băng gạc.
“Ngài Lục, đầu ngài còn đau à?” Hạnh Sí đang đứng trước mặt ngay lập tức trở nên hoảng hốt, cậu bước hai bước nhanh chóng tiến lên rồi lại chú ý không dám đi tới quấy rầy hắn, chỉ đành bó tay bó chân đứng trước giường bệnh.
Lục Chấp Duệ vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy vẻ mặt bối rối và đau lòng của cậu. Trong đôi mắt nhỏ tinh xảo xinh đẹp kia toàn là nước mắt, giọt nước mắt rõ ràng sáng bóng* như sắp rơi xuống, cứ như đang đau thay cho hắn vậy.
(*盈盈欲滴: Có nghĩa là trong và sáng bóng, sắp nhỏ giọt.)
“Không sao.” Lục Chấp Duệ đã quen với dáng vẻ thích làm lớn chuyện của cậu từ lâu rồi.
Hắn giơ tay lên, Hạnh Sí bèn ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, mặc cho hắn dùng mu bàn tay vuốt ve gò má mình như đang sờ mèo con.
“Sao lại đến bệnh viện làm gì?” Lục Chấp Duệ lạnh nhạt hỏi.
Hạnh Sí ngoan ngoãn nói: “Vừa rồi chị Nhạc gọi tới cho tôi, nói là ngài bị tai nạn xe; lúc đó tôi cảm thấy rất sốt ruột, sợ mọi chuyện quá nghiêm trọng... Mà tôi không gọi điện thoại cho ngài được nên…” ( truyện trên app T𝕪T )
Giọng nói của cậu hơi gấp gáp cộng thêm việc không giỏi biểu đạt nên khiến câu cú rất lộn xộn.
Thấy cậu kìm nén đến mức mặt mũi đỏ bừng, Lục Chấp Duệ vỗ vỗ đỉnh đầu cậu rồi quay đầu nhìn trợ lý Quý Lam đang đứng canh cửa.
Quý Lam hiểu ý hắn, ngay lập tức kể lại một cách ngắn gọn: “Vừa rồi cô Nhạc gọi tới, tôi bèn nói tình hình của ngài cho cô ấy biết. Cậu Hạnh rất lo lắng cho ngài, cậu ấy đã đến bệnh viện từ rất sớm, từ nãy tới giờ vẫn luôn đứng trực ở đây.”
Lục Chấp Duệ nhìn Hạnh Sí.
Chỉ thấy dường như Hạnh Sí cảm thấy hơi ngại nên đang cúi đầu xuống. Các đường nét trên gương mặt cậu rất xinh đẹp, dáng vẻ cúi đầu có vẻ vô cùng ngoan ngoãn đáng thương; mái tóc dài mềm mại rũ trên trán trông có chút lộn xộn, vừa nhìn đã biết là cậu sốt ruột chạy đi chứ chưa kịp chỉnh trang gì. Dưới ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện còn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt treo trên hàng mi dài của cậu.
Không hiểu sao trong đầu Lục Chấp Duệ lại hiện ra dáng vẻ của Hạnh Sí trong giấc mơ kia.
Phách lối ghê gớm, mặt mũi cười tươi như hoa, đã vậy còn mắng hắn với mèo nữa.
Phải có sự tương phản đó thì hắn mới có thể thấy người trước mắt này ngoan ngoãn đến mức nào. Lục Chấp Duệ bỗng mềm lòng, hắn xoa đầu Hạnh Sí hỏi: “Còn khóc gì nữa vậy?”
Hạnh Sí luống cuống tay chân vội vàng lau nước mắt: “Không có khóc.”
Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi của cậu làm Lục Chấp Duệ cảm thấy rất hài lòng. Sự bực dọc và tức giận trong giấc mơ dần dần tan thành mây khói, hắn cười nói: “Đừng giấu nữa. Ăn tối chưa?”
Hạnh Sí gật đầu. Lục Chấp Duệ nhìn thấy đôi mắt cậu vì chột dạ mà chớp chớp mấy lần, hai má hơi đỏ lên.
Bộ dáng này của cậu trông vô cùng đáng yêu. Nhớ tới hình ảnh Hạnh Sí ngồi xổm trước bàn trà gặm gà rán trong giấc mơ làm cho Lục Chấp Duệ cảm thấy đứa bé ngây thơ trước mặt này càng vừa mắt hơn trước.
Được yêu thương bởi một người mà trong tim trong mắt người đó chỉ có một mình mình sẽ luôn có loại cảm giác lồng ngực bị lấp đầy.
Lục Chấp Duệ tỉnh bơ nhếch môi lên rồi ngẩng đầu nhìn Quý Lam.
“Bảo người mang cơm tối tới.” Hắn nói.
“Vâng thưa tổng giám đốc Lục.”
Quý Lam đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
“Ngài Lục, ngài cũng chưa ăn cơm đúng không?” Hạnh Sí hỏi: “Tôi nghe chị Nhạc nói là ngài chỉ vừa mới xuống máy bay thôi.”
Lục Chấp Duệ ừ một tiếng.
“Vậy chắc chắn là ngài đã thấy đói bụng rồi.” Hạnh Sí nói xong bèn đứng lên, đôi mắt ngấn nước còn chưa kịp khô đã nhìn hắn với dáng vẻ tràn đầy chờ mong: “Tôi... Tôi có làm một ít đồ ăn nhẹ, ngài ăn vài miếng lót dạ trước đã nhé?”
Tay nghề của cậu vẫn vô cùng kém cỏi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cố chấp thích nấu đồ ăn cho Lục Chấp Duệ.
Từ trước đến nay, Lục Chấp Duệ luôn rất kén chọn, đây là chuyện mà mấy người bên cạnh hắn đều biết rõ. Hắn ngước mắt nhìn Hạnh Sí, khi hắn đang định mở miệng từ chối thì lại đối mặt với một đôi mắt lo lắng không yên.
Hắn dừng một chút, lời từ chối vừa ra đến miệng lại vòng về, biến thành một tiếng “ừ” lạnh nhạt.
Đôi mắt ướt sũng của Hạnh Sí ngay lập tức sáng lên, cậu quay người đi lục lọi chiếc balo đang để ở cửa.
Lục Chấp Duệ thản nhiên nhìn cậu. Có thể là do hắn đã bao nuôi cậu lâu rồi nên sẽ nảy sinh tâm lý nuông chiều với món đồ chơi nhỏ này.
Đúng lúc ấy, Hạnh Sí lấy trong túi ra một cái bình thủy tinh; sau đó, cậu xoay người lại, vẻ mặt cậu đầy mong đợi và cũng có chút ngượng ngùng.
“Ngài Lục, đây là bánh quy mạn việt quất, anh có muốn nếm thử một miếng không?”
Trong bình thủy tinh trong suốt là bánh quy nướng bị cháy. Cái bình kia, bột bánh và cả những chiếc bánh hơi còn nguyên vẹn nơi miệng hũ đều quá quen thuộc với hắn.
Đồng tử của Lục Chấp Duệ co rụt lại.
Bình bánh quy này giống hệt với cái bình mà hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Hạnh Sí không biết tại sao Lục Chấp Duệ bỗng nhiên lật mặt.
Vừa rồi còn tốt lắm cơ mà. Kỹ năng diễn xuất của cậu trước mặt Lục Chấp Duệ quả thực có thể so sánh với nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Tượng, combo thanh tú, xinh đẹp, đáng thương rõ ràng đã dỗ cho tâm trạng Lục Chấp Duệ trở nên vô cùng vui vẻ, thậm chí vẻ mặt của hắn còn có chút tươi cười nữa đấy.
Có thể làm cho vị mang gương mặt chết chóc như cây thiết mộc lan này nở hoa thì không phải là khả năng mà người bình thường có thể có được đâu.
Sao lúc này vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lùng rồi?
Hạnh Sí cầm bình bánh quy, trong lòng cậu cảm thấy hơi nghi ngờ.
Hắn chê tay nghề cậu tệ à? Không thể nào, cậu vẫn luôn như vậy mà.
Cậu không biết nấu cơm, vốn dĩ học nấu đều vì Lục Chấp Duệ. Dù vậy, tài nghệ của cậu vẫn còn dở lắm. Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, dù sao thì có gì mà Lục Chấp Duệ chưa từng ăn đâu? Điều quan trọng không phải là cậu làm có ngon hay không, mà là cái tấm lòng rõ ràng không am hiểu nhưng lại một lòng một dạ muốn làm cho hắn ăn của cậu.
Hạnh Sí tự nhận mình hiểu tâm lý tấn công và phòng ngự, cho nên cậu cảm thấy rất tự tin, vốn dĩ cậu không hề thấy chỗ nào có vấn đề.
Cậu cho rằng mọi thứ là do tính cách nắng mưa thất thường của Lục Chấp Duệ.
Vì thế, thế trận của cậu không thể bị loạn, cậu bình tĩnh cầm bình thủy tinh đi đến bên giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. Gương mặt cậu bày ra ba phần chờ mong, bốn phần thâm tình và bốn phần ngượng ngùng phù hợp hoàn cảnh; lông mi của cậu rũ xuống, mở miệng nói ra một câu từ giả tạo.
“Ngài Lục, tôi làm không tốt lắm…”
Nếu như là ngày bình thường, Lục Chấp Duệ nhất định sẽ nếm thử hai miếng. Sau đó hắn sẽ tích chữ như vàng khen cậu một câu “cũng được” cho có lệ. Như vậy có nghĩa là nghĩa vụ của cậu đã hết, Lục Chấp Duệ không cần miễn cưỡng ăn những thứ cậu làm nữa; thế nên thật ra thì cũng là đôi bên cùng có lợi.
Nhưng lần này, Lục Chấp Duệ vẫn ngồi im trên giường bệnh, hắn không nói một lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Hạnh Sí cẩn thận nhìn hắn một lúc lâu.
Kỳ lạ ghê, không biết đã có chuyện gì xảy ra, ánh mắt của Lục Chấp Duệ giống y hệt ánh mắt khi nhóc Duệ cáu cậu lúc nãy vậy.
... Anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Lục Chấp Duệ, vẻ mặt vừa thăm dò vừa để lộ biểu cảm lo lắng: “Ngài Lục, sao vậy, ngài thấy không khỏe chỗ nào à?”
Nói xong, cậu bèn sốt ruột muốn đi ấn chuông gọi ở đầu giường.
Nhưng tay cậu còn chưa vươn tới đã bị Lục Chấp Duệ nắm chặt lấy cổ tay.
Rõ ràng là một bệnh nhân vừa mới bị tai nạn, sao sức tay của hắn lại lớn ghê vậy, nó lớn đến mức cổ tay của Hạnh Sí bị hắn nắm đau.
“Ngài... Ngài Lục?”
Chỉ thấy Lục Chấp Duệ vẫn ngồi im, trong mắt hắn không có tí cảm xúc nào nhưng vẫn mang theo vẻ dò xét nồng đậm, hắn im lặng một lát rồi mới hỏi: “Trước khi cậu đến bệnh viện, cậu đang làm gì thế?”
Hạnh Sí trợn tròn mắt.
Làm gì? Cậu thì có thể làm gì vào giờ này? Cậu chỉ ăn chút gì đó để lót dạ thôi mà. Chẳng lẽ đầu Lục Chấp Duệ bị đập hư rồi à, ngay cả chuyện cậu ăn vụng gà rán cũng muốn quản lý nữa à?
Tác giả có lời muốn nói:
Hạnh Sí đăng một câu hỏi nặc danh lên Zhihu.
[Đàn ông sáng nắng chiều mưa, không hiểu sao lại đột nhiên nổi giận, còn chưa đến thời kỳ mãn kinh mà, có phải là do nó tới sớm không vậy?]