“Vậy tôi sẽ giúp anh!” Lí Khải lập tức xắn tay áo lên.

“Tôi nữa.” Hứa Kiều Kiều cũng đi tới nói.

Hạnh Sí cười đáp: “Kiều Kiều thì thôi đi, cô chưa từng sử dụng bếp lò, coi chừng đổ dầu vào người. Cô là vận động viên trượt băng, phải cẩn thận nếu không bị thương sẽ để lại sẹo.”

“Tôi cũng để lại sẹo mà!” Lí Khải chen vào góp vui.

Tính cách của những vận động viên này rất vui vẻ và dễ gần, ở chung cũng không khó chịu. Hạnh Sí thả lỏng hơn không ít, nụ cười cũng cực kỳ chân thành.

“Vậy thì cậu cũng khỏi giúp đi.” Cậu nói: “Nếu như quay xong thấy cậu thật sự có sẹo, người hâm mộ của cậu sẽ lập nhóm đến đánh tôi mất.”

“Thôi đi, phỏng chừng sức chiến đấu của người hâm mộ của anh còn mạnh hơn nữa kìa.” Lí Khải khoa trương giả vờ run rẩy.

Bên cạnh, Khương Tinh hỏi Cố Mộng: “Đang nhìn gì đó?”

Cố Mộng chỉ vào mấy giỏ trái cây nhiệt đới bày bên cạnh nguyên liệu nấu ăn, đều là đặc sản địa phương: “Nơi này còn có trái cây nữa nè!”

Khương Tinh cười hỏi: “Vậy đi thôi, chúng ta đi rửa trái cây nhé?”

Hai mắt Cố Mộng tỏa sáng, cô ấy liên tục gật đầu.

Khương Tinh bèn dẫn Cố Mộng và Hứa Kiều Kiều đi rửa trái cây. Trịnh Hủ Hủ đi dạo một vòng bên bàn nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy bên này còn có máy ép trái cây, cô ấy lập tức lấy ít trái cây đi ép nước uống.

Mà Mộc Trừng lại hiểu rất rõ chương trình kiểu này.

Chương trình này tập trung vào nhiệm vụ và suy luận của bọn họ, hoạt động nấu ăn hôm nay là vì đây là tập đầu tiên, phải để bọn họ làm quen với nhau, tránh cho sau này ở chung quá lạnh nhạt. Việc nấu ăn cũng không cần cốt truyện, tối đa cũng chỉ có một vlog chưa đến nửa phút, cắt vài cảnh, phối thêm đoạn nhạc là xong.

Tốn thời gian lúc này là vô ích mà không có kết quả nhất. Cậu ta không muốn khói dầu làm bẩn lớp trang điểm của mình, lại càng sợ dầu bắn tung tóe nên dứt khoát tìm nơi không có máy quay rồi ngồi hóng gió biển.

Mà Hạnh Sí dẫn theo Lí Khải nhóm lửa, sau đó đi đến bên cạnh cắt gọt nguyên liệu nấu ăn.

Vì ở gần bờ biển, những nguyên liệu nấu ăn lại có sẵn nên tốt nhất là làm BBQ. Cậu trộn các nguyên liệu ướp thịt, sau đó cắt thịt, mọi hành động đâu ra đấy, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên nấu cơm.

Hướng Ẩm Khê ở bên cạnh giúp chuẩn bị món chay không cần phải cắt, bởi vì anh ta biết đoạn này rất ít cảnh quay nên cũng yên tâm trò chuyện giết thời gian với Hạnh Sí.

“Không ngờ luôn đấy, sao cậu lại nấu giỏi vậy hả?” Anh ta vừa lặt rau vừa hỏi.

Hạnh Sí cắt thịt, cậu đáp: “Tôi thường xuyên nấu ăn ở nhà, nhưng tôi lười lắm nên cũng không nấu nhiều.”

Hướng Ẩm Khê cười hỏi: “Công ty không sắp xếp công việc cho cậu à? Gần đây có rất nhiều chương trình cuộc sống, rất phù hợp với cậu.”

Ngoại trừ mấy năm trước vì muốn xuất hiện trong tầm mắt khán giả mà cạnh tranh với Hạnh Sí, Hướng Ẩm Khê và Hạnh Sí thật sự không có liên quan gì hết. Hạnh Sí cũng không mang thù, chủ yếu là nhiều thù như vậy cũng không thể nhớ hết được. Lúc này Hướng Ẩm Khê nói chuyện phiếm với cậu, cậu cũng không phớt lờ người ta.

“Chỉ là tự mình nấu nướng rồi ăn luôn, có thể không đủ tiêu chuẩn để tham gia chương trình.” Cậu nói.

“Kỹ thuật cắt gọt của cậu rất điêu luyện, nêm nếm cũng rất thơm.” Hướng Ẩm Khê nói: “Ôi, cắt thêm thịt bò đi, tôi thích ăn.”

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Hạnh Sí lại lấy nửa miếng thịt bò vừa đặt lại, bắt đầu cắt nó.

“Anh có ăn thịt ba chỉ không?” Cậu hỏi: “Nướng lên rất ngon.”

“Ăn, bình thường người đại diện quản lý rất nghiêm khắc, đến đây rồi mới có lộc ăn.” Hướng Ẩm Khê nói.

“Tôi cũng ăn!” Lí Khải bên cạnh tiến lại gần: “Cắt nhiều chút, nướng bao nhiêu tôi ăn bấy nhiêu!”

“Còn nội tạng thì sao? Ở đây còn có lòng và mề gà nữa nè.”

“Ăn!”

“Còn cánh gà nữa, nếu mọi người ăn tôi sẽ đổi dao.”

“Cũng ăn!”

“Sườn bò non...”

“Ăn hết đi! Đừng hỏi nữa Hạnh Sí, gì cũng ăn hết, lúc nào mới có thể ăn đây?”

...

Khi bầu trời hoàn toàn tối đen, trong trại cũng lượn lờ mùi thơm thoang thoảng. Đĩa thịt nướng và rau xanh được bưng lên bàn, Hạnh Sí lại nấu hải sản trong đống nguyên liệu nấu ăn, rưới nước sốt đã pha sẵn.

“Oa! Anh Hạnh Sí, anh giỏi quá!” Cố Mộng nhìn thấy mà mắt tròn xoe.

Hạnh Sí vươn tay lau mồ hôi trên trán.

Bữa ăn có nhiều người, thịt nướng đơn giản hơn những món khác rất nhiều. Tay nghề cậu không tốt lắm, nhiều nhất cũng chỉ không nướng khét thịt mà thôi.

“Được rồi, đến nếm thử đi, xem mặn nhạt có phù hợp chưa?” Cậu đưa đĩa thịt trong tay đến trước mặt Cố Mộng.

Cố Mộng gắp một miếng bỏ vào miệng, thịt nóng đến mức liên tục hà hơi, vừa hàn hơi vừa giơ ngón cái lên: “Ngon quá!”

Hạnh Sí bị cô ấy chọc cười: “Ngon là được rồi.”

Mấy người bận rộn đi tới đi lui, một lát sau bàn ăn đã đầy. Hạnh Sí rửa tay trở về, chỉ thấy bảy người còn lại đã ngồi xuống, chừa cho cậu vị trí giữa Trịnh Hủ Hủ và Cố Mộng.

Xung quanh bàn có rất nhiều thiết bị chiếu sáng, tổng cộng có bảy tám máy quay phim, hơn mười thợ quay phim vây quanh bọn họ. Mọi người đều biết đây là trọng điểm của ngày hôm nay, ngồi đó vừa nói vừa cười, ngay cả Mộc Trừng biến mất trong lúc làm việc, giờ cậu ta cũng đang ân cần đưa đũa và bộ đồ ăn cho mọi người xung quanh.

Hạnh Sí vừa ngồi xuống, trước mặt đã có ly nước cam đá.

Cậu quay đầu, nhìn thấy Trịnh Hủ Hủ ngồi bên cạnh, cô ấy hờ hững nói: “Vất vả rồi.”

Mặc dù cô gái này kiêu ngạo và lạnh lùng nhưng không ngờ lại dễ ở chung đến thế. Hạnh Sí cười nói cảm ơn, mọi người trên bàn ăn cũng sôi nổi bắt đầu ăn cơm.

Lí Khải gắp đũa thịt cho vào miệng, không ngừng la hét ngon quá.

“Tự mình làm thật sự không giống lúc mua! Hạnh Sí, mấy miếng tôi nướng đâu rồi?”

Hạnh Sí chỉ vào mấy miếng thịt hơi khét ở giữa đĩa, cậu cười nói: “Ở đây này.”

Vừa rồi Lí Khải nhóm lửa xong lại nhất quyết muốn Hạnh Sí phải dạy cậu ta cách nướng thịt. Sau khi nướng hai miếng đều hơi khét, cuối cùng vẫn là Hạnh Sí cắt bỏ phần khét giúp cậu ta, đặt phần còn lại lên đĩa.

“Tôi nếm thử!” Cậu ta gắp một miếng cho vào miệng.

“Ăn ngon không?” Hứa Kiều Kiều ngồi bên cạnh thấy cậu ta nhét miếng thịt hơi khét vào miệng nên hỏi.

Lí Khải gật đầu: “Ngon lắm!”

Nói xong, cậu ta lại muốn cầm thức uống trên bàn cụng ly với Hạnh Sí.

Mấy người này không phải là người nổi tiếng trong giới giải trí thì cũng là vận động viên nổi danh, đương nhiên cũng không thiếu một bữa tối này của Hạnh Sí, nhưng mọi người đều biết nếu không phải có Hạnh Sí bận rộn trước sau, hôm nay cũng sẽ không thuận lợi ăn tối như thế.

Mọi người bắt đầu khen ngợi kỹ năng nấu nướng của Hạnh Sí.

Từ khi biết nấu ăn cậu chưa từng được khen ngợi như thế. Dù sao với tính cách của Lục Chấp Duệ, có thể ăn thêm hai miếng cậu nấu là đã rất nể tình rồi. Còn khen á? Cậu chưa bao giờ nghe thấy.

Sau một loạt lời khen, Hạnh Sí có hơi lâng lâng, như thể cậu thật sự là đầu bếp có tay nghề tuyệt đỉnh.

Đúng lúc này, một người đi vòng đến bên cạnh cậu.

“Anh Hạnh Sí.” Giọng nói người kia mềm mại nhẹ nhàng, Hạnh Sí lại giật nảy mình.

Mộc Trừng đến tìm cậu làm gì?

Hạnh Sí quay đầu, nhìn thấy Mộc Trừng đang bưng nước trái cây, cậu ta cười ngại ngùng: “Anh Hạnh Sí, em muốn mời anh. Em vụng về lắm, vừa rồi đã gây thêm rắc rối cho anh rồi.”

Gây thêm rắc rối?

Vừa rồi Mộc Trừng hoàn toàn không hề xuất hiện mà? Vẫn luôn chờ đến lúc ăn mới chịu về.

Hạnh Sí sững sờ, cậu lập tức nhận ra Mộc Trừng định làm gì.

Mặc dù cậu ta không làm gì nhưng vẫn phải giả vờ là có giúp đỡ. Cho dù Hạnh Sí đã hiểu cậu ta đang giả vờ thì cũng không thể để lộ thái độ không phù hợp, bằng không đến khi cắt ghép cảnh quay, chắc chắn sẽ là “Hạnh Sí và Mộc Trừng không hợp nhau, đối xử khá lạnh nhạt”.

Hạnh Sí cố nở nụ cười, gật đầu với Mộc Trừng, cụng ly với cậu ta.

“Không sao.” Cậu đáp.

Mộc Trừng trước mặt lại cười càng ngọt ngào hơn, Hạnh Sí chỉ cảm thấy buồn nôn.

Quả nhiên, niềm vui của việc ghi hình chương trình chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Chờ đến khi ăn uống xong xuôi, tổ chương trình dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, chỉ để lại vài đĩa trái cây. Nhân viên đặt trước mặt mỗi người một phong bì, bên trong chứa thông tin thu được của riêng họ vào ngày đầu tiên.

“Sau khi thưởng thức bữa tối hôm nay, mọi người có thể bắt đầu trò chuyện sau bữa tối.” Giọng người thuyết minh vang lên: “Sau khi hiểu rõ thân phận của mình, hãy liên hệ với bạn đồng hành của mình để các bạn hiểu nhau hơn, để chúng ta có thể hợp tác cùng nhau và thoát khỏi đảo hoang này.”

Hạnh Sí mở túi hồ sơ của mình.

Tờ giấy đầu tiên bên trong là bức ảnh mờ mặt. Người đàn ông trong bức ảnh đứng ngay ngắn trước máy ảnh, mặc bộ vest chỉnh tề, một tay đút túi.

Bên dưới bức ảnh là miêu tả về nhân vật này.

[Xin chào anh C. Khi lạc vào đảo hoang, anh ăn mặc rất sang trọng, mặc dù đã bị hỏng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đấy là loại vải đắt tiền. Không giống đồng phục thuyền trưởng và thuyền viên, trên người anh không có dấu vết nhận dạng danh tính. Có lẽ anh là cánh tay đắc lực của thuyền trưởng, là nhân viên nổi bật trên tàu, hoặc anh cũng có thể là cấp dưới của thương gia nào đó, xử lý vấn đề lặt vặt về tài sản của ông ta.

Nhưng mà bởi vì cơn bão khủng khiếp đó, anh không có ấn tượng gì với thuyền trưởng và thương gia cả. Trong trí nhớ của anh, chỉ còn lại những cơn sóng mãnh liệt trong cơn biển động và vì một lý do nào đó mà hệ thống điều khiển trung tâm đã mất tín hiệu.

Được vào phòng điều khiển của một con tàu, anh nghĩ xem, có lẽ anh là người trên tàu, là cấp dưới của thuyền trưởng.

Nhưng đồng thời, sau khi anh lên bờ, anh lại phát hiện tờ chứng từ ướt đẫm trong túi của mình.

Trên chứng từ đó ghi lại chi tiết chủng loại và số lượng hàng hóa mà thương gia đã vận chuyển lên tàu, ngay cả số tiền cũng rõ ràng. Anh biết đấy, tài liệu chi tiết thế này, những thương gia giàu có sẽ không bao giờ giao cho thuyền viên chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển.

Anh vẫn còn nghi ngờ về danh tính của mình.

Mà anh C, hãy nghe theo trái tim của mình, bây giờ anh có một nhiệm vụ cần phải hoàn thành một mình. Chứng từ này có vẻ rất quan trọng, giống như không nên xuất hiện trên người anh, xin anh hãy giấu kỹ chuyện này, tránh khiến cho người khác nghi ngờ.]

Bên dưới là vài vật dụng cá nhân liên quan đến nhân vật này, còn có một chiếc chìa khóa. Theo lời nhắc nhở của “Hệ thống” trò chơi, chìa khóa này sẽ giúp cậu lấy được quần áo và đồ dùng cá nhân. Đợi đến ngày mai, bọn họ sẽ thay quần áo của nhân vật, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi hòn đảo này.

Hạnh Sí đọc đi đọc lại đoạn văn này, trái tim vừa được sưởi ấm bởi thịt nướng, lúc này lại giống như bị gió biển thổi lạnh.

Anh C không có tên này là một nhân vật bí ẩn từ đầu đến cuối. Thậm chí điều kỳ quái hơn đó là bản thân cậu cũng là người bí ẩn, thậm chí cậu còn không biết mình là ai.

Biên kịch đài Tấn Giang cũng thật là tàn nhẫn mà!

Hôm nay Lục Chấp Duệ ngủ rất trễ.

Giống như trước đây, sau khi ngủ, hắn mở mắt ra thì bản thân đã trong nhà Hạnh Sí. Trong nhà cậu rất gọn gàng, vừa nhìn đã biết là có ai đó đã dọn dẹp sau khi Hạnh Sí rời đi.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có bãi ghềnh bên ngoài cửa sổ được thắp sáng. Lục Chấp Duệ chậm rãi đi dạo một vòng trong phòng khách, cuối cùng ngồi xuống trước cửa sổ.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy đêm dài như vậy.

Trước đây, hắn vừa đến đây là sẽ ngủ, ban đêm cũng trôi qua rất nhanh. Kể từ vụ tai nạn xe hơi lần trước, đêm nào hắn cũng biến thành mèo, đối mặt với ngôi nhà của Hạnh Sí.

Cho dù Hạnh Sí bận rộn thì cậu mỗi ngày cậu đều sẽ về nhà.

Nhưng hôm nay thì không, mãi đến khi đêm nay kết thúc, hắn vẫn chỉ có một mình.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play