“Anh Hạnh Sí rút được thẻ gì vậy?”
Nhìn thấy Hạnh Sí không nói chuyện, Mộc Trừng nhanh chóng đến gần, muốn nhìn thử tấm thẻ Hạnh Sí cầm trong tay là gì.
Hạnh Sí ngây người cầm tấm thẻ, quay đầu nhìn về phía tổ đạo diễn: “Đạo diễn, có phải tấm thẻ này bị bỏ nhầm không?”
Vẻ mặt khi cậu nhìn về phía máy quay vô cùng lơ mơ, rõ ràng là đang không hiểu gì.
Người thuyết minh nói: “Không có sai sót, chúc mừng người du hành thời gian số năm, cậu đã rút được tấm thẻ không xác định.”
Nói tới đây, người thuyết minh giải thích: “Bởi vì mức độ thương tích của những người bị tai nạn trên biển khác nhau, có thể mất trí nhớ ở một mức độ nào đó. Có một ít người sống sót có thể xác nhận được thân phận thông qua quần áo và đồ vật trên người, nhưng cũng có người sống sót lại tạm thời không tìm được tin tức về thân phận của bản thân.”
Hạnh Sí trợn tròn mắt.
Sao vận khí của cậu lại tốt như vậy? Người đầu tiên lấy được thẻ không xác định được thân phận, không có trận doanh.
Cậu quay đầu nhìn về phía mấy vị thành viên khác thì thấy Mộc Trừng che miệng, cậu ta đang sợ hãi nói với Hướng Ẩm Khê bên cạnh: “A! Thật đáng sợ, em sẽ không rút trúng tấm thẻ như vậy chứ?”
Hướng Ẩm Khê cười cười, hỏi: “Vậy có tổng cộng bao nhiêu tấm thẻ không xác định?”
Người thuyết minh nói: “Xin mời người du hành thời gian tiếp theo rút thẻ thân phận của mình.”
Chỉ còn lại Hướng Ẩm Khê và Mộc Trừng.
Hướng Ẩm Khê nhìn về phía Mộc Trừng: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Suốt quá trình quay chương trình anh ta không nói nhiều lắm. Vài năm nay hình tượng anh ta phát triển trên màn ảnh có tính cách dịu dàng ít nói, trong chương trình thực tế này cũng không ngoại lệ.
Anh ta cũng có đủ thông minh, dựa theo hình tượng không thích tranh giành này nên trực tiếp vứt vấn đề sang cho Mộc Trừng.
Mộc Trừng trợn mắt nhìn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
“Hay anh Ẩm Khê rút trước đi?” Mộc Trừng nói: “Em không dám nên sẽ lấy cái cuối cùng.”
Hướng Ẩm Khê cười dịu dàng gật đầu rồi đi đến trước bàn, rút ra một tấm thẻ.
Tấm thẻ được lật lại, bên trên có viền màu xanh lam, bên trong viết hai chữ thủy thủ.
“Hủ Hủ, tôi với cô chung đội.” Anh ta xoay người, giơ giơ tấm thẻ trong tay cười nói với Trịnh Hủ Hủ.
Trịnh Hủ Hủ hất cằm với anh ta như một lời chào.
Vẻ mặt Mộc Trừng đứng bên cạnh rõ ràng có chút lúng túng.
Cậu ta để Hướng Ẩm Khê đi rút trước rõ ràng là muốn để anh ta thử nước. Đóng vai một vai diễn không xác định được trận doanh chắc chắn sẽ thêm khó khăn, cần phải tốn nhiều suy nghĩ, mà hình tượng của cậu ta lại là ngốc bạch ngọt, nếu như không động não sẽ bị loại bỏ, nếu suy nghĩ nhiều thì sẽ phá hỏng hình tượng.
Cậu ta nghĩ, đã có hai thẻ thân phận được rút ra, số thẻ bài không có thân phận chắc chắn còn nhiều. Không ngờ Hướng Ẩm Khê lại gặp may mắn như vậy, vậy mà rút được một tấm thẻ có thân phận.
Hạnh Sí đứng một mình ở một phía cũng thấy được biểu cảm của cậu ta.
Dám để lộ vẻ mặt như vậy trước ống kính, Mộc Trừng nhất định là có chỗ dựa. Nghe Giản Trần Ngôn nói cậu ta có quan hệ với nhà đầu tư lớn của chương trình cho nên loại hình ảnh lúng túng này căn bản sẽ không xuất hiện trên TV.
Quả nhiên giây tiếp theo, Mộc Trừng nở nụ cười nói: “A! Chúc mừng anh Ẩm Khê!”
Nói xong, cậu ta đi đến cạnh bàn.
“Ôi… không phải những tấm thẻ còn lại toàn là màu xám chứ?” Cậu ta đứng trước bàn chọn đi chọn lại. Sau khi đi quanh cái bàn một lúc, Mộc Trừng ngẩng đầu nói với Hạnh Sí: “Anh Hạnh Sí, nếu em rút ra được tấm thẻ màu xám vậy anh phải dẫn em đi chơi nha!”
Nói xong, cậu ta rút ra một tấm thẻ.
Thẻ bài màu đỏ, bên trên viết hai chữ, phú thương.
“Woa!” Mộc Trừng lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Tinh, không thèm liếc mắt nhìn Hạnh Sí nhiều hơn một cái: “Chị Khương Tinh! Vậy mà lại được chung đội với chị nè!”
Nói xong, cậu ta giống như căn bản chưa từng nói câu vừa rồi, chạy tới bên cạnh Khương Tinh.
Bây giờ, hai phe đỏ xanh đều có hai người, chỉ còn lại một mình Hạnh Sí đứng ở một bên.
Hạnh Sí cầm thẻ bài, khóc không ra nước mắt.
Năm người, chỉ có một mình cậu không thuộc phe nào. Tuy chương trình này quả thật không có kịch bản, nhưng tình huống hiện tại còn kích thích hơn việc có kịch bản.
“Tiếp theo xin mời người du hành thời gian có thẻ bài màu xám lựa chọn trận doanh cho bản thân.” Lời nói của người thuyết minh lại vang lên vào lúc này.
“Tuy nhiên mời các người du hành thời gian chú ý, người du hành thời gian có thẻ bài màu xám đều có trận doanh ban đầu của họ, chỉ là họ tạm thời quên đi. Sau khi sưu tầm được manh mối, người du hành thời gian có thể thông qua đó tìm được trí nhớ, xác định được trận doanh ban đầu của mình. Nếu người đó lựa chọn trận doanh đúng là trận doanh ban đầu vậy quy tắc trận doanh sẽ không thay đổi, nếu người đó chọn một trận doanh khác với trận doanh ban đầu thì người đó sẽ trở thành kẻ phản bội của trận doanh hiện tại, thông qua việc phá hỏng tiến độ nhiệm vụ của trận doanh hiện tại để giúp trận doanh ban đầu của mình thắng lợi. Sau khi tìm được con thuyền, thắng bại sẽ được quyết định dựa theo trận doanh ban đầu của người đó.”
Nghe một quy tắc như vậy, vài người hai mặt nhìn nhau.
“Xin mời người du hành thời gian có thẻ bài màu xám lựa chọn trận doanh cho bản thân.”
Hạnh Sí cầm thẻ bài của mình, nhìn đội đỏ rồi lại nhìn nhìn đội xanh, trong đầu chỉ còn lại một câu.
Tôi không muốn chơi, tôi muốn về nhà cơ hu hu.
Ai mà thông minh nghĩ ra cái quy tắc đưa những người vô danh vào chỗ chết như vậy chứ! Không chỉ không rõ trận doanh, mà trận doanh tiếp nhận cậu còn có thể mạo hiểm vì cậu là người phản bội, như vậy thì ai muốn hoàn thành nhiệm vụ cùng cậu nữa chứ?
Hạnh Sí tạm thời không nói chuyện, ánh mắt hơi tội nghiệp nhìn về phía hai bên.
Mộc Trừng đứng bên cạnh mở miệng.
“A, anh Hạnh Sí, anh tự chọn một phe đi.” Giọng điệu của cậu ta hơi kỳ quái, âm dương quái khí: “Nhưng mà anh phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng chọn trở thành kẻ địch của trận doanh, đi làm kẻ phản bội nha.”
Cậu ta biết rõ nói lúc nào thì có thể dễ dàng bị cắt đi, mấy người khác cũng hiểu rõ vì sao cậu ta lại không sợ hãi như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cho dù hiện tại cậu ta nói vậy, đợi đến khi chương trình được công chiếu cũng sẽ là một diện mạo khác.
Mấy người ở đây đều là những người đã trải qua sóng gió ở giới giải trí, loại người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu này quá đơn giản. Hướng Ẩm Khê không nói gì, Khương Tinh đứng bên cạnh Mộc Trừng lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, nhưng không lên tiếng.
Hạnh Sí xấu hổ cười cười.
“Để tôi nghĩ xem.” Cậu nói: “Bây giờ tôi có thể nhận thông tin cá nhân của tôi được không? Tôi muốn xem tôi giống bên nào hơn.”
Cậu nhìn về phía tổ đạo diễn, nhưng tổ đạo diễn lại lắc đầu.
Mộc Trừng còn nói thêm.
“Hay là anh trực tiếp chọn đội chị Hủ Hủ là được rồi!” Cậu ta nói: “Em cũng không biết tìm gián điệp. Nếu anh là người của đội bọn họ, vậy thì tốt rồi, nếu không phải… vừa hay thay nhóm tụi em điều tra tin tức!”
Hạnh Sí nhìn về phía Mộc Trừng liền đối diện với đôi mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Quả nhiên, người có chỗ dựa thì ngay cả việc bắt nạt mọi người cũng có thể trắng trợn như vậy.
Đúng lúc này, Khương Tinh bên cạnh nhàn nhạt mở miệng.
“Không phải vừa rồi cậu vừa để cậu ấy tự chọn sao?” Cô ấy còn không thèm giương mắt lên: “Vậy bớt nói vài câu đi.”
Cho dù hậu trường của Mộc Trừng cứng cô ấy cũng không sợ. Dù sao cô ấy cũng là tiền bối có căn cơ thâm hậu, thực lực mạnh, không cần phải để ý mấy trò này. Cho dù là người đứng sau lưng Mộc Trừng cũng phải cho cô ấy ba phần mặt mũi, không có khả năng vì chút việc nhỏ này mà phải đắc tội với cô ấy.
Quả nhiên, Mộc Trừng ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Trịnh Hủ Hủ đứng bên cạnh cũng mở miệng.
“Vậy đến đây đi.” Cô ấy nói.
Hạnh Sí kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, chỉ thấy cô ấy ôm cánh tay, đeo một chiếc kính râm thật to che mất hơn nửa khuôn mặt.
“Nhanh nào.” Cô ấy nói: “Không lẽ cậu muốn đi với đội kia?”
—
Sau khi sắp xếp xong, ba khách mời cũng đi đến hiện trường.
Tổ tiết mục toàn mời những vận động viên có độ hot rất cao trong thời gian gần đây. Một người tên là Cố Mộng, đoạn thời gian trước mới bộc lộ tài năng trong trận thi đấu quốc tế, còn chưa đến hai mươi tuổi. Còn có một nữ vận động viên nữ tên là Hứa Kiều Kiều, lấy được một Grand slam, hai tháng sau sẽ giải nghệ. Chỉ có duy nhất một nam vận động viên ngôi sao Lí Khải, do có ngoại hình xuất sắc nên có độ hot rất cao giữa nhóm cầu thủ.
Ba vận động viên này đều vừa tham gia thế vận hội olympic, trong khoảng thời gian này trên mạng đều là tin tức có liên quan đến bọn họ.
Ba tấm thẻ còn lại đều là màu xám. Bọn họ lại phải chọn trận doanh, Hứa Kiều Kiều và Lí Khải vào đội của Mộc Trừng, Cố Mộng vào đội của Trịnh Hủ Hủ.
Phân xong đội thì mặt trời cũng dần dần ngả về phía Tây.
“Xin mời các người du hành thời gian nhận nhiệm vụ thứ nhất.”
“Trên thuyền lớn mắc cạn chỉ còn lại ít vật tư cuối cùng, nhiệm vụ thứ nhất của mọi người là cùng nhau hoàn thành bữa cơm chiều, vượt qua đêm thứ nhất bình an. Khi trời tối, mọi người phải có được thông tin thứ nhất về thân phận của mình, trong quá trình dùng cơm mọi người có thể làm quen với nhau.”
Quả nhiên, nói về trò chơi mưu sinh nào đó, chủ yếu vẫn là để xem thôi.
Hạnh Sí quay đầu đi, nhìn thấy tổ tiết mục đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở bên cạnh nơi trú quân.
“Đi thôi, nhìn thử một chút!” Tuổi Cố Mộng còn nhỏ, năm nào cũng chỉ huấn luyện trong đội tuyển quốc gia nên vô cùng đơn thuần, cô ấy dẫn đầu kéo mấy người bọn họ chạy đến bên cạnh nguyên liệu nấu ăn.
Có đồ ăn có thịt, còn có công cụ xử lý và các loại nhiên liệu để nhóm lửa, thật sự chuẩn bị đầy đủ hết.
Trịnh Hủ Hủ cầm lấy một cây củ cải, nhìn nhìn, lại ghét bỏ đặt xuống.
“Các người có biết nấu cơm không?” Cô ấy nói: “Tôi không biết.”
Cố Mộng cũng thành thành thật thật lắc đầu: “Em chỉ biết nấu mì gói thôi.”
Tầm mắt của hai người đều nhìn về phía Hạnh Sí và Hướng Ẩm Khê.
Hạnh Sí nhìn về phía Hướng Ẩm Khê, chỉ thấy Hướng Ẩm Khê mỉm cười, lắc đầu.
“Tôi có thể giúp.” Anh ta nói.
“Để em đi.” Hạnh Sí nói: “Em biết một chút.”
Đến lúc này thật sự phải cảm ơn Lục Chấp Duệ. Nếu không phải cậu hay nấu canh cho Lục Chấp Duệ, có lẽ buổi tối hôm nay bọn họ chỉ có thể gặm cà rốt sống.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, những người của đội khác cũng đã đi đến.
“A, thật nhiều thịt!” Mộc Trừng nói: “Em thích nhất là ăn thịt! Em có thể ăn được rất nhiều.”
“Vậy chuyện nấu cơm giao cho cậu?” Khương Tinh nói: “Kiều Kiều cũng không biết nấu ăn.”
“Nhưng em không biết làm.” Mộc Trừng nói.
Khương Tinh ngậm miệng, không nói nữa.
“Chắc là không khó lắm đâu!” Lí Khải nói: “Chúng ta nướng thịt đi, dù sao bên này cũng có đủ gia vị, chắc chắn nướng sẽ rất ngon.”
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, Hạnh Sí quay đầu đi vừa lúc đụng phải ánh mắt nóng rực của Lí Khải.
“Mấy người biết nấu ăn sao!” Cậu ta nói: “Chúng tôi không biết làm, định nướng thịt ăn!”
Ở đây quả thật có bếp nướng thịt, nhưng lại không giống loại dễ nướng như ở các tiệm thịt nướng, rất dễ bị bỏng. Ở đội đối diện, không phải là những bậc kỳ cựu trong giới ca hát thì chính là những vận động viên mang lại vẻ vang cho đất nước, sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ ăn thịt cháy.
Huống chi, hôm nay Khương Tinh còn đặc biệt nói chuyện giúp cậu. Nếu không có Khương Tinh hòa giải, cậu thật sự đã bị Mộc Trừng chọc tức đến mất tự chủ.
Mặc dù cậu vô cùng ghét Mộc Trừng nhưng Hạnh Sí vẫn cắn răng nhịn. Dù sao cũng đang quay chương trình, không thể phá hủy bầu không khí chỉ vì một người được.
“Tôi biết nấu ăn.” Cậu cười cười với Lí Khải, đi qua nói chuyện với đội kia.
“Mọi người không cần tách nhau ra ăn cơm.” Cậu nói: “Tôi sẽ làm, hôm nay chúng ta ăn cùng nhau vậy.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hạnh Sí: Có thể mọi người không biết người hay ăn cơm tôi làm là ai đâu :D