Mặc dù đã vào đông, nhưng các hòn đảo ở phương Nam vẫn còn nhiệt độ của mùa hè nóng nực. Hạnh Sí vừa xuống máy bay thì tổ chương trình đã có mặt ở sân bay từ trước để đón cậu.
Cảnh quay bắt đầu ở sân bay. Hạnh Sí thay một chiếc áo phông ngắn tay sạch sẽ rồi làm theo thủ tục do đoàn làm phim đưa ra. Đợi tới lúc cậu leo lên xe của đoàn phim thì các máy móc sẽ bắt đầu quá trình quay chụp.
Hạnh Sí không cố ý làm chuẩn bị gì. Cậu cũng không trông cậy chương trình tạp kỹ này có thể tăng độ nổi tiếng của mình hay thu hút bất kỳ người hâm mộ nào, chỉ cần cậu không phạm sai lầm là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Do đó, cậu đang cảm thấy rất nhẹ nhàng, không hề có cảm giác khẩn trương sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Trên xe có nhân viên công tác đi theo để có thể tương tác qua lại với cậu. Vừa lên xe, Hạnh Sí đã chào hỏi với mấy nhân viên công tác đang ở trên xe trước tiên. Cậu vừa cười vừa nói: “Mọi người đợi lâu rồi đúng không ạ? Ngại quá, bên này quá nóng nên vừa nãy tôi đành phải đi thay sang quần áo mùa hè.”
Mấy người nhân viên công tác đều cười nói không sao.
Hạnh Sí ngồi xuống xe.
Thật ra khi cậu vừa mới ra mắt, công ty đã chốt hình tượng nhân vật cho cậu rồi. Dựa theo tướng mạo mà cậu đang có, công ty đã thiết kế cho cậu hình tượng của một bé cún con nhút nhát sạch sẽ. Tuy nhiên, khi ấy Hạnh Sí vẫn còn chưa được như bây giờ, vứt vào tay cậu thiết lập của một người mà cậu không thể diễn tốt, đội ngũ nhân viên của công ty lại khuyết thiếu kinh nghiệm; chưa tới ba tháng, công ty đã quyết định thẳng thắn mặc kệ cậu.
Dù sao thì về sau Hạnh Sí sẽ càng ngày càng nổi danh với tai tiếng của cậu, sắp đặt hình tượng nào cho cậu cũng không còn quan trọng nữa.
Nhân viên công tác hỗ trợ cho cậu quay đầu lại, đọc kịch bản cho cậu nghe: “Chào mừng ngài, người du hành thời gian thứ năm, bây giờ ngài đang đi đến thế giới thứ nhất của <Nhân vật chính nắm giữ kịch bản>.”
Hạnh Sí hỏi: “Đó là thế giới gì thế?”
Nhân viên công tác nói: “Trước khi đến thế giới ấy, hệ thống buộc phải bảo mật về toàn bộ hành trình với ngài nhưng ngài có thể tự mình suy đoán.”
Hạnh Sí bị cô ấy chọc cho bật cười.
Trước khi đến tổ chương trình không tiết lộ bất cứ điều gì với bọn cậu ngoại trừ quy trình chung của chương trình và các khách mời thường trú. Không ngờ lần này đài truyền hình vệ tinh Tấn Giang chuẩn bị khá là có ý tứ, làm ra nhiều bối cảnh khác lạ như vậy.
“Ờm, nếu là bối cảnh ngoài đảo thì… Chẳng lẽ là chủ đề sinh tồn nơi đảo hoang?” Hạnh Sí hỏi: “Tôi đoán đúng không?”
“Vị diện hệ thống cần phải giữ bảo mật với ngài.”
“Vị diện hệ thống” lặp lại.
Hạnh Sí bắt đầu đấu võ mồm với nó: “Vậy ngươi còn kêu ta đoán làm gì?”
Vị diện hệ thống cũng tranh luận lại: “Ngài vẫn có thể đoán tiếp mà.”
“Ta đây không đoán nữa.” Hạnh Sí nói: “Ngươi chẳng tiết lộ tí thông tin nào cả, đoán cũng chẳng còn gì vui.”
Nói xong, cậu bèn đảo khách thành chủ, hỏi ngược lại hệ thống: “Vậy có phải mỗi tên các ngươi là một hệ thống riêng dành cho từng người du hành thời gian, đúng không?”
Hệ thống biểu hiện ra vẻ vô cùng cẩn thận: “Đúng vậy.”
Hạnh Sí nói: “Thế lỡ lần nào ta cũng thua thì khi ngươi quay trở về “Không gian chủ” cũng sẽ không được ổn lắm nhỉ? Thành tích thấp nhất gì gì đó có khiến ngươi bị khấu trừ thành tích không?”
Nhân viên đọc thoại hệ thống không ngờ là Hạnh Sí có thể nhập tâm vào vai diễn còn tốt hơn cả mình.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sự hứng thú, vừa nhìn đã biết là đang hỏi cho vui của Hạnh Sí, hệ thống bất đắc dĩ đáp: “Có, thế nên xin người du hành thời gian hãy có thái độ nghiêm túc đối với trò chơi này, đừng có nảy sinh suy nghĩ nhận thua ngay cả khi trò chơi còn chưa bắt đầu.”
Vốn dĩ là phải tương tác qua lại từ từ, không ngờ lại biến thành cuộc trò chuyện giữa một người và một hệ thống. Không lâu sau, xe dừng lại trước một bến tàu ven biển.
Trên bến tàu đã được xếp đầy máy móc dùng để quay phim, xung quanh là nhân viên làm việc của đoàn phim. Bến tàu có giàn che trên đầu, bây giờ trong bến đang có bốn người ngồi, là những vị khách mời cố định.
Hạnh Sí đeo kính râm lên rồi bước xuống xe.
Vài người nhìn thấy cậu từ đằng xa bèn sôi nổi vẫy vẫy tay với cậu. Hạnh Sí chạy chậm qua đó rồi vừa cười vừa chào hỏi bọn họ: “Hello! Tôi là người du hành thời gian số năm - Hạnh Sí. Mọi người ở đây hết rồi à?”
Mấy người kia đứng lên, từng người tự giới thiệu về bản thân.
Đúng lúc này, lời thuyết minh vang lên.
“Các người du hành thời gian, xin chào mọi người.” Người thuyết minh nói: “Hoan nghênh các bạn đến với cổng vào xuyên qua thời không. Nếu các bạn đã đến đông đủ thì chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Mấy người sôi nổi nhìn về phía du thuyền đang đậu trên bến tàu.
“Nó ở đó à?” Mộc Trừng là người đầu tiên đặt câu hỏi.
“Đúng vậy.” Người thuyết minh đáp lại: “Tiếp theo xin mời các người du hành thời gian lên thuyền và đeo mặt nạ vào, chúng ta sẽ bắt đầu du hành thời gian lần thứ nhất.”
——
Không gian trên du thuyền rất rộng rãi, nhưng để có thể quay phim nên mọi người đều ngồi tụm lại một chỗ với nhau.
Ngồi bên cạnh Hạnh Sí chính là cô tiểu thư Trịnh Hủ Hủ vênh váo ngày đó.
Mọi người vừa đeo mặt nạ bảo hộ lên thì du thuyền đã khởi hành. Trong khoang thuyền rơi vào im lặng một lúc rồi Mộc Trừng lại là người lên tiếng trước.
“Tối thật đấy.” Giọng nói của cậu ta xen lẫn cảm giác run sợ: “Tay của tôi bắt đầu lạnh hết lên rồi này.”
Hình tượng nhân vật của cậu ta đúng là sẽ không sụp đổ dù cậu ta đang ở trong các trường hợp khác nhau. Không những thế, cảm giác nghệ thuật của cậu ta còn vô cùng mạnh mẽ, cậu ta biết rõ khi nào thì nên thu hút ống kính máy quay.
Trên phương diện này, Hạnh Sí thật sự cảm thấy rất bội phục cậu ta. Nếu như không phải Mộc Trừng luôn dùng cậu làm bàn đạp thì cậu vẫn rất vui mừng xem náo nhiệt.
Trịnh Hủ Hủ ở bên cạnh bật cười thành tiếng, nói: “Hai ngày trước tôi có xem một bộ phim truyền hình, trong phim có cảnh một nhóm người bị bịt mắt lại rồi bị đưa đi chơi trò chơi giết người đấy.”
Nói xong, Hạnh Sí còn có thể nghe thấy âm thanh như là cô ấy đang quay đầu, nhìn thoáng qua phía Mộc Trừng đang ngồi.
Cậu ta thì bất chấp tất cả để có thể giữ gìn hình tượng của mình, mà cô tiểu thư này thì lại chẳng cần phải giữ gìn hình tượng gì, thích làm cái gì thì làm cái ấy.
Hiển nhiên là cô ấy đang cảm thấy cực kỳ ghét bỏ dáng vẻ làm bộ làm tịch của Mộc Trừng. Nhưng Mộc Trừng lại không tỏ ra ngại ngùng chút nào, nở một nụ cười yếu ớt rồi yếu đuối nói: “Ôi, chị Hủ Hủ, chị đừng làm em sợ mà.”
Trịnh Hủ Hủ cười cười lạnh một tiếng, quay người lại hỏi Hạnh Sí đang ngồi bên cạnh: “Cậu sợ không?”
Đương nhiên là Hạnh Sí không thấy sợ rồi. Mặc dù cậu bị bịt mắt nhưng hôm nay trời rất quang đãng, nắng chói chang, dù có bịt mắt thì cũng không thể khiến cho xung quanh chỉ còn lại một màu đen ngòm. Ngoài cửa sổ còn có tiếng sóng biển và tiếng kêu của chim hải âu, gió biển cũng đang thổi vào từ cửa sổ, có cái gì đáng sợ à?
Cậu vội vàng kết thúc chủ đề “trò chơi giết người” của Trịnh Hủ Hủ: “Hoang đảo này chẳng có gì đáng sợ cả đâu. Nghe thử đi, âm thanh bên ngoài hình như là tiếng hải âu kêu đúng không?”
Trịnh Hủ Hủ lắng tai nghe một lúc.
“Chắc là tiếng của hải âu đấy.” Cô ấy nói: “Tôi không biết rõ về chúng nên đã không để ý nhiều đến chúng.”
Dừng một chút, cô ấy bổ sung thêm: “Tiếng kêu rất dễ nghe.”
Đúng lúc này, bộ đàm trên thuyền đột nhiên kêu lên.
“Xin chào các người du hành thời gian. Hoan nghênh mọi người tiến tới thế giới đầu tiên <Đảo biệt lập trên biển>. Các bạn chính là hành khách trên một con tàu buôn. Trên con thuyền này chở đầy hàng hóa có giá trị vô song, có một vị thương gia giàu có và một người thuyền trưởng đang hộ tống mớ hàng hóa này. Tuy nhiên, đêm ngày hôm qua, con thuyền gặp phải một cơn bão lớn và đã bị trôi dạt trên biển; sau đó, nó bị mắc cạn ở hòn đảo hoang này.
Sau khi xác nhận thân phận, người du hành thời gian có thể mau chóng tìm người đồng hành với mình để cùng nhau sinh sống trên hoang đảo.
Bây giờ, trên thuyền chỉ còn lại tám người các bạn là còn sống sót. Dù vậy, trên toàn bộ hòn đảo này chỉ có một con thuyền cứu nạn bốn chỗ là có thể chở được người. Các bạn đều đã bị thương khi lênh đênh trên biển, ký ức xuất hiện những khoảng trống thế nên các bạn chỉ có thể dựa vào những tin tức hiện có để xác nhận thân phận của mình. Người du hành thời gian, bây giờ các bạn đã có thể cởi bịt mắt ra rồi. Các bạn sẽ phải sống sót trên hòn đảo hoang này và tìm đường để rời khỏi đảo.”
Hạnh Sí và những người khác cùng nhau tháo bịt mắt xuống.
Du thuyền đã ngừng lại. Ngoài cửa sổ là một hòn đảo nhỏ chưa từng được khai phá, cách thành phố không xa. Họ vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở vùng đất đối diện, phía bên kia của biển cả.
Trước mặt họ lúc này là bãi cát bằng phẳng và sạch sẽ, nằm ngay trên đầu những con sóng. Phía cuối của bãi cát là một rừng cây xanh um tươi tốt.
——
Khi Lục Chấp Duệ bước ra khỏi phòng họp thì đã là giữa trưa.
Hắn không nhắn tin trả lời lại tin nhắn của Hạnh Sí. Khi hắn lấy điện thoại di động ra một lần nữa thì lại phát hiện Hạnh Sí chỉ gửi cho hắn mỗi ba tin nhắn mới.
Trong đó có hai tin nhắn chỉ chứa những bức ảnh chụp cảnh biển rộng lớn. Thời tiết nơi đó rất đẹp, trời quang đãng không một bóng mây, nhưng biển lại ở rất xa. Cả hai bức ảnh đều được chụp xuyên qua tầng tầng lớp lớp các lớp nhà cao tầng.
Cái cuối cùng là một tin nhắn văn bản.
[Hạnh Sí: Sau khi chương trình bắt đầu quay thì sẽ không được nghịch điện thoại di động nữa! Ngài Lục, mấy ngày nữa gặp lại nhé ~]
Ánh mắt Lục Chấp Duệ dừng lại ở biểu tượng lượn sóng kia.
Nhìn cái giọng điệu này của Hạnh Sí, hắn thấy tâm trạng của cậu thật sự đang rất tốt.
Lục Chấp Duệ cất di động đi.
Hắn nói không rõ được cái loại cảm giác vắng vẻ ở trong lòng lúc này là như thế nào.
Rõ ràng là Hạnh Sí đang không quan tâm đến hắn. Hồi trước là tỏ thái độ trong ngoài bất nhất với hắn, về sau thì cậu lại dám thẳng thắn ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông ngay trước mặt hắn, lại còn xin thêm cả WeChat. Ngay cả khi hắn không thèm để ý đến cậu liên tiếp mấy ngày liền, cậu còn tưởng là hắn đang bận bịu chuyện công việc. Cậu hoàn toàn không hề cảm nhận được chút xíu cảm xúc nào từ hắn. ( truyện trên app T𝕪T )
Một người như vậy xứng đáng cho hắn quan tâm sao? Chỉ là hắn lại thật sự để ý đến một người như thế.
Kỳ lạ thật đấy. Lục Chấp Duệ thầm nghĩ. Vừa lúc mấy ngày nay hắn không gặp được cậu, cũng không nhận được tin nhắn do cậu gửi đến; đây chính là cơ hội cho hắn lấy lại sự bình tĩnh.
Đúng lúc này, Quý Lam đi đến gõ cửa phòng làm việc của hắn.
Đó là một số tài liệu cần Lục Chấp Duệ phê duyệt lại một lần nữa. Quý Lam đặt tài liệu xuống bàn, báo cáo ngắn gọn về một số tình huống với Lục Chấp Duệ.
“Được rồi.” Lục Chấp Duệ mở ra phần tài liệu nằm ở phía trên cùng.
“Với cả…” Quý Lam nói tiếp.
Lục Chấp Duệ vừa ngẩng đầu bèn nghe thấy Quý Lam nói: “Vừa nãy ngài Thời đã đi một chuyến tới công ty mình. Trước khi tôi đến đây, ngài ấy có nhờ tôi hỏi ngài có cần ngài ấy đến chỗ đài truyền hình để xin một ít băng ghi hình về Chương trình thực tế của cậu Hạnh hay không.”
Vẻ mặt của Lục Chấp Duệ lạnh đi vài phần.
Hắn muốn cái này để làm gì? Chẳng lẽ trông hắn như muốn gặp Hạnh Sí lắm rồi à?
“Không cần.”
Hắn lạnh lùng mở miệng, sau đó cúi đầu xử lý đống tài liệu trên bàn.
——
Một chiếc bàn dài màu trắng được đặt trên bãi cát bên bờ biển, chỗ ngồi vừa đủ cho khoảng hơn chục người. Trên bàn có tám thẻ bài xếp cạnh nhau, mỗi thẻ bài đều có hình dạng và màu sắc giống nhau.
Mọi người cùng nhau đi tới bên cạnh bàn.
“Đầu tiên, xin mời các người du hành thời gian rút thẻ bài thân phận của mình ở chỗ này.” Giọng nói người thuyết minh vang lên: “Sau khi rút được thân phận, các bạn sẽ được nhận một túi đựng hồ sơ tương ứng thân phận của mình. Túi hồ sơ chứa đựng toàn bộ tin tức riêng tư của các bạn. Các bạn có thể căn cứ vào những thông tin đó để suy đoán xem mình đang diễn nhân vật gì.”
“Không phải vẫn còn có ba người nữa à?” Hướng Ẩm Khê hỏi.
“Sau khi các bạn rút được thẻ bài nói về thân phận của mình, chúng tôi sẽ mời những người du hành thời gian còn lại ra.” Người thuyết minh đáp lời.
Mọi người nhìn thoáng qua nhau.
Người công bố thể lệ chỉ nói nhiệm vụ của họ là rút thẻ bài chứ không hề nói đến thứ tự rút thẻ. Hướng Ẩm Khê phản ứng lại rất nhanh, anh ta ngay lập tức cười nói: “Lady first.”
Quyền lựa chọn bèn được giao cho Trịnh Hủ Hủ và Khương Tinh.
Trịnh Hủ Hủ và Khương Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, Khương Tinh bèn làm tư thế mời Trịnh Hủ Hủ bốc trước.
Trịnh Hủ Hủ không những không hề chối từ mà còn thoải mái và hào phóng tiến về phía trước, đưa tay rút ra một tấm thẻ bài.
Trên tấm thẻ có một đường viền màu lam, trên đó viết hai chữ, thuyền trưởng.
Mọi người nhanh chóng bật ra tiếng kêu vô cùng kinh ngạc.
“Chị Hủ Hủ giỏi thật đấy.” Mộc Trừng nói.
Người tiếp theo chính là Khương Tinh. Cô ấy bốc tấm thẻ nằm ngay bên cạnh tấm của Trịnh Hủ Hủ. Sau khi lật thẻ bài lại, bên trên thẻ bài có một cái khung màu đỏ với bốn chữ “Phu nhân thương gia”.
Giờ chỉ còn lại ba người.
“Hay là anh Hạnh Sí đi lên bốc trước đi?” Mộc Trừng nói: “Em rất muốn biết thân phận mà anh Hạnh Sí sẽ rút được là gì đấy!”
Hướng Ẩm Khê đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, rõ ràng là không muốn tham gia vào trận náo nhiệt này.
Hạnh Sí nhìn về phía anh ta, nở một nụ cười tươi tắn như khiến người xem tắm mình trong gió xuân rồi hào phóng gật đầu: “Tôi đi đây.”
Cậu đi đến bên cạnh bàn, rút tấm thẻ cách mình gần nhất.
Sau khi lật thẻ lại, tươi cười trên mặt Hạnh Sí chợt biến mất. Màu của thẻ bài là màu xám và có sáu từ xuất hiện trên thẻ.
“Nhân vật vô danh số 3”