Vẻ mặt của Lục Chấp Duệ dần trở nên lạnh lùng.
“Cậu đừng có mà nói linh tinh.” Hắn gạt cái tay của Thời Miễn đang vắt trên vai mình xuống.
Thời Miễn cảm thấy khá là kinh ngạc: “Chấp Duệ, chẳng lẽ cậu đang làm thật?”
Lục Chấp Duệ nhíu mày nhìn về phía anh ta: “Cái gì mà thật với giả?”
Thời Miễn hơi hất cằm về phía Hạnh Sí.
“Cậu ta ý.” Thời Miễn nói: “Trước đây vào những dịp như thế này, trừ Quý Lam ra thì cậu chưa từng dẫn theo bất kỳ ai khác mà.”
Từ xưa tới giờ, Lục Chấp Duệ chưa từng để ý đến những chuyện như vậy. Trong những dịp diễn ra công khai như thế này, nếu cần một người bạn đồng hành là nam hoặc nữ gì đó thì đúng là hắn sẽ phải làm phiền đến Quý Lam; tuy nhiên chuyện ấy thì liên quan gì đến chuyện hôm nay hắn dẫn Hạnh Sí tới nơi này?
Hắn cau mày, nhìn Thời Miễn với ánh mắt khó hiểu.
Thời Miễn biết hắn là một tên dốt đặc cán mai về chuyện tình cảm. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn có mấy ai người là không theo đuổi hắn? Ấy vậy mà dường như hắn lại không hề nhận ra. Chỉ có đúng một lần, giống như cây vạn tuế ra hoa, hắn đã đem lòng thích Tạ Cảnh Giác - một người có vị trí ngang bằng với hắn, đồng thời cũng là người đang cạnh tranh chức vị chủ tịch hội học sinh với hắn.
Dựa theo cách nói của Lục Chấp Duệ thì đây chính là lần đầu tiên hắn gặp được người có thể đối đầu với hắn; tuy nhiên, theo cách nghĩ của Thời Miễn thì thà hắn đánh một trận với Tạ Cảnh Giác còn đỡ hơn là hắn thích người ta.
Về sau đúng là có đánh nhau thật nhưng không phải là hắn đánh với Tạ Cảnh Giác, mà là quyết chiến một trận với ông bạn trai là xã hội đen của Tạ Cảnh Giác.
Nhưng Thời Miễn cũng hiểu rất rõ, trận đánh này chẳng qua cũng chỉ đơn thuần là do sự quấy phá của lòng hiếu thắng trong tâm một thằng đàn ông mà thôi. Điều mà Lục Chấp Duệ không thể chấp nhận được không phải là việc Tạ Cảnh Giác có bạn trai, mà là hắn đã thua dưới tay một tên chẳng hề có gia thế, cũng không có chỉ số thông minh, cả ngày chỉ biết đánh nhau ẩu đả, không có một chút ưu điểm nào.
Thời Miễn cũng hiểu rất rõ, sự tồn tại của Hạnh Sí chỉ là để bù đắp cho sự khó chịu này trong lòng Lục Chấp Duệ mà thôi.
Thế nên, hành động của Lục Chấp Duệ vào ngày hôm nay đã khiến cho Thời Miễn cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
“Cậu đang cảm thấy không hiểu thật hay là đang giả vờ không hiểu thế?” Thời Miễn hỏi: “Cậu xem thử đi, có ai lén lút bao nuôi người ta mà lại công khai dẫn tới những chỗ như thế này không?”
Lục Chấp Duệ thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Làm sao? Hắn dắt người nào ra cửa mà cũng cần phải tuân thủ theo quy củ nữa à? Đây là quy định do ai đề ra đấy?
“Cậu lăn lộn trong giới này đến mức bị ngu đi rồi.”
Nói xong, hắn bèn quay đầu rời đi, đồng thời cũng đưa mắt nhìn về chỗ mà Hạnh Sí đang đứng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt mà ánh mắt của hắn đã dính chặt ở nơi đó, mãi cũng không thấy dời đi.
“Cậu sao đấy?” Thời Miễn đưa mắt nhìn theo hướng hắn đang nhìn.
Chỉ thấy Lục Chấp Duệ vừa nhìn về phía đó vừa hỏi: “Ai kia?”
“Người nào cơ?”
“Cái người đang đứng nói chuyện với Hạnh Sí ấy.”
“?”Thời Miễn nhìn hắn một cái đầy khó hiểu.
“Mẫn Nhiên Phong, ông anh của tôi.” Anh ta nói: “Bình thường cậu không mở TV lên xem à? Sao ngay cả cậu ta mà cậu cũng không biết thế?”
——
Hạnh Sí không ngờ là cậu lại gặp được Mẫn Nhiên Phong ở nơi này.
Anh xuất thân là một ngôi sao nhí, những năm gần đây, anh càng ngày càng hot và đã nổi tiếng khắp cả nước. Chưa đến ba mươi tuổi mà Mẫn Nhiên Phong đã giành được hai giải thị đế*, chỉ cần có mặt anh trong bộ phim truyền hình nào là bộ phim truyền hình đó chắc chắn sẽ được đảm bảo về mặt chất lượng và thứ tự trên bảng xếp hạng.
Thật trùng hợp, vai chính bộ phim “Trường Kiều Nguyệt” lần này Hạnh Sí tham gia là do anh đảm nhận.
Hồi trước, Hạnh Sí chưa từng giao thiệp gì với Mẫn Nhiên Phong nhưng giờ Hạnh Sí đã đi đến cạnh bàn ăn rồi, mà Mẫn Nhiên Phong lại đang ở ngay gần đấy; thế nên cậu đành phải đi tới và chào hỏi anh một cách lịch sự.
“Trùng hợp quá, anh Nhiên Phong.” Hạnh Sí cầm lấy một đĩa thức ăn đang đặt ở bên cạnh rồi vừa cười với Mẫn Nhiên Phong vừa nói lời chào hỏi.
Mẫn Nhiên Phong cũng nhận ra cậu.
“Là cậu à, Hạnh Sí?” Anh ta nở một nụ cười dịu dàng với cậu: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Sau khi chào hỏi, hai người bắt tay nhau một cái rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Hồi trước em đã từng nhìn thấy anh trong dàn diễn viên của đạo diễn.” Hạnh Sí nói: “Không ngờ là em lại có cơ hội làm việc cùng với anh, thật là quá vinh hạnh.”
Mẫn Nhiên Phong cười nói: “Đều là học hỏi lẫn nhau thôi ấy mà. Một thời gian nữa là tới lúc vào đoàn phim, cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Hạnh Sí nở nụ cười có chút ngượng ngùng.
“Em đã học thuộc kịch bản, nhớ hết tất cả lời thoại rồi ạ.” Cậu nói: “Nhưng kịch bản vẫn có chỗ cải biên so với nguyên tác, ngoại trừ lời thoại xuất hiện trong nguyên tác thì cũng không có miêu tả gì thêm nữa. Do đó, những cảnh như vậy phải diễn như thế nào, em hoàn toàn không có ý tưởng gì cả.”
Mẫn Nhiên Phong cảm thấy khá bất ngờ: “Cậu cũng đọc qua nguyên tác rồi á?”
Hạnh Sí gật gật đầu.
Mẫn Nhiên Phong thẳng thắn thành khẩn đến bất ngờ, anh vừa cười vừa nói với Hạnh Sí: “Không ngờ là cậu lại tâm huyết đến vậy đấy.”
Hạnh Sí lắc lắc đầu.
“Em chưa từng theo học lớp biểu diễn nào, thế nên em chỉ có thể sử dụng một ít cách thức ngốc nghếch như vậy thôi.”
Cậu không ngờ một người lạnh lùng và thờ ơ trên màn ảnh như Mẫn Nhiên Phong lại là một người dễ nói chuyện như thế. Dù sao thì bây giờ cậu cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn cả gan xin Mẫn Nhiên Phong chỉ dạy về chuyện kịch bản vậy.
Mẫn Nhiên Phong cũng rất vui vẻ giải thích những câu hỏi của cậu, vừa trò chuyện vừa nâng đĩa đồ ăn lên.
Hạnh Sí nói chuyện với Mẫn Nhiên Phong vô cùng tâm đầu ý hợp, thế nên cậu đã không để ý tới đằng sau lưng mình đang có một nhân viên phục vụ bưng rượu bước tới. Mẫn Nhiên Phong tinh mắt thấy được bèn vội vàng giơ tay ra, đè nhẹ vào lưng Hạnh Sí rồi dẫn cậu đi xa khỏi chỗ đó một chút.
Hạnh Sí vừa quay đầu lại nhìn thấy ly rượu đỏ đi lướt qua người. Mẫn Nhiên Phong đẩy cậu tránh ra xong bèn nho nhã lễ thu tay lại. Hạnh Sí vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh Nhiên Phong, suýt nữa thì em đã bị bẩn quần áo rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, đề tài lại quay trở về chuyện kịch bản.
Hai người bọn cậu không hề để ý được rằng cái động tác né tránh vừa rồi, ở trong mắt người nào đó đã có nhiều hơn một chút không khí mập mờ.
Còn chưa nói được hai câu thì giọng của Lục Chấp Duệ đã vang lên ngay trên đầu Hạnh Sí.
“Đi thôi.”
Hạnh Sí vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Lục Chấp Duệ đang đứng ở chỗ kia, trên tay trợ lý đứng bên cạnh đang cầm áo khoác của hắn.
“Ngài Lục?”
“Công ty có chút việc, cần phải đi rồi.” Lục Chấp Duệ nói.
Hạnh Sí biết, cậu xuất hiện ở nơi này chẳng qua chỉ là đi làm nền cho Lục Chấp Duệ mà thôi. Lục Chấp Duệ đi rồi, cậu cũng không có lý do gì để nán lại nơi này nữa.
Nhưng đúng là Mẫn Nhiên Phong đã dạy cậu rất nhiều thứ…
Hạnh Sí chỉ do dự một xíu rồi ngay lập tức nói lời đồng ý: “Vâng thưa ngài Lục.”
Chẳng qua, lá gan của cậu chợt phình to, cậu nói tiếp: “Ngài Lục, ngài chờ tôi thêm nửa phút nhé.”
Đây là yêu cầu hiếm có mà Hạnh Sí chủ động đưa ra với Lục Chấp Duệ, đó là xin thêm một xíu thời gian của Lục Chấp Duệ. Tuy nhiên, Lục Chấp Duệ chưa kịp cảm thấy vui vẻ thì đã thấy Hạnh Sí vội vàng quay đầu đi, nói với Mẫn Nhiên Phong: “Anh Nhiên Phong, liệu em có thể thêm WeChat của anh được không?”
Mẫn Nhiên Phong đồng ý với vẻ vô cùng thẳng thắn.
Vẻ mặt của Lục Chấp Duệ từ từ xấu đi. Đợi tới lúc Hạnh Sí vừa mới quét mã QR của Mẫn Nhiên Phong xong thì hắn bèn xoay người, bước nhanh ra ngoài.
Hạnh Sí vội vàng đuổi kịp bước chân của hắn.
Mãi đến tận lúc Lục Chấp Duệ ngồi vào trong xe cũng chưa từng nói lời nào. Bình thường hắn cũng có dáng vẻ lạnh lùng vô cảm như vậy, Hạnh Sí lén lút quan sát hắn vài lần, cảm thấy hẳn là công ty có việc gấp nên hắn mới phải vội vàng rời đi như thế.
Lục Chấp Duệ không nói lời nào, Hạnh Sí cũng không dám quấy rầy đến hắn. Đợi đến Lục Chấp Duệ nhịn không được mà quay đầu sang nhìn Hạnh Sí thì Hạnh Sí đã ngồi ngẩn người rồi.
Các phương tiện truyền thông đều nói rằng Mẫn Nhiên Phong vô cùng tài giỏi về khoản diễn xuất, là được ông trời ưu ái mà thành. Tuy nhiên, sau khi hàn huyên với Mẫn Nhiên Phong Hạnh Sí mới nhận ra là tất cả tài năng của Mẫn Nhiên Phong đều xuất phát từ khả năng thấu hiểu tuyệt vời và cách nhìn độc đáo đối với việc diễn xuất của anh.
Mẫn Nhiên Phong nói với cậu rằng, so với việc nhập diễn thì kỹ thuật diễn chỉ đứng thứ hai. Muốn diễn tốt nhân vật thì cậu buộc phải hóa thân thành vai diễn này trước khi lên sân khấu, sau đó, “diễn” sẽ không còn là diễn nữa.
Hạnh Sí vừa tiêu hóa những gì Mẫn Nhiên Phong nói vừa ôn tập lại những cách thức nhập diễn đã được anh giảng dạy.
Lục Chấp Duệ đã lẳng lặng nhìn cậu vài lần rồi mà cậu vẫn chưa phát hiện ra.
Vẻ mặt của Lục Chấp Duệ càng trở nên khó coi hơn nữa.
Không phải lúc nãy cậu còn tán gẫu vô cùng vui vẻ với tên nhóc mặt đẹp của giới giải trí kia à? Sao đến chỗ hắn lại bắt đầu ngây ra rồi?
Lục Chấp Duệ nhìn cậu một cái đầy hung ác rồi mới quay đầu đi, giận dỗi không thèm nhìn cậu nữa.
Cậu như thế này là vì cậu không có chuyện gì để nói với Lục Chấp Duệ hắn, đúng không?
——
Mấy ngày sau, Hạnh Sí không còn gặp lại Lục Chấp Duệ nữa. Chuyện đó khiến cho ngày nào cậu cũng cảm thấy quá mức an tĩnh. Có lẽ là do cậu không chỉ không gặp được Lục Chấp Duệ mà còn vì vừa đến tối, bé mèo nhà cậu cũng không còn để ý tới cậu nữa.
Tuy nhiên, Hạnh Sí dần dần trở nên bận rộn hơn nên cũng không còn rảnh để lo đến chuyện này.
Sau khi gặp gỡ các thành viên của chương trình thực tế, tổ chương trình đã sắp xếp thời gian quay cho tập đầu tiên. Hạnh Sí thấy thời gian sắp đến bèn ôn tập thêm mấy lần lịch trình của chương trình. Sau đó, cậu dựa theo những gì mà Mẫn Nhiên Phong dạy, bớt chút thời gian sửa sang lại vai diễn của mình một lần nữa.
Mãi cho đến tận ngày hôm nay, Hạnh Sí xuất phát đi đến địa điểm quay tập đầu tiên của chương trình thực tế.
Bối cảnh đầu tiên trong kịch bản là cảnh trên một hòn đảo ở Nam Hải. Ngồi máy bay đi từ Hải Thành thì phải mất từ năm đến sáu tiếng đồng hồ. Vì phải quay phim vào lúc sáng sớm ngay sau khi đến đảo nên chuyến bay Hạnh Sí đi là chuyến cất cánh vào lúc chín giờ tối. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hạnh Sí cảm thấy cậu hẳn là nên nói một tiếng với Lục Chấp Duệ, nói câu tạm biệt, nhưng khi cậu gọi điện thoại cho hắn thì Lục Chấp Duệ lại không nhấc máy.
Hạnh Sí bèn gọi điện thoại cho Quý Lam.
“Chị Lam, tổng giám đốc Lục đang bận gì à chị?” Hạnh Sí hỏi.
“Đêm nay tổng giám đốc Lục có một cuộc họp, chắc phải tầm mười giờ thì ngài ấy mới có thể tan họp.” Quý Lam đáp.
“À…” Vậy đợi tới khi hắn họp xong thì Hạnh Sí đã lên máy bay rồi.
“Cậu Hạnh có chuyện gì à?” Quý Lam hỏi.
Hạnh Sí nghĩ nghĩ, nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là em có một thông báo nên em phải đi nơi khác mấy ngày. Nếu tổng giám đốc Lục đang bận thì em nhắn cho anh ấy một cái tin nhắn vậy.”
“Được, cậu Hạnh.”
Vì thế, Hạnh Sí vừa kéo hành lý ra trước cửa vừa gửi tin nhắn cho Lục Chấp Duệ.
[Hạnh Sí: /vé máy bay/]
[Hạnh Sí: Tôi phải đi công tác ở vùng khác, ngày mai tôi sẽ cho ngài xem mặt trời và bãi biển ở nơi đó nhé!]
Ở bên kia, khi Lục Chấp Duệ đi ra khỏi phòng hội nghị với một khuôn mặt lạnh lùng lấy điện thoại di động ra trước tiên.
Mấy ngày nay, hắn không thèm phản ứng lại Hạnh Sí, nhưng từng tin nhắn lẻ tẻ mà Hạnh Sí gửi đến đều được hắn đọc không sót một tin nào.
Hắn muốn xem thử xem đến khi nào thì Hạnh Sí mới phát hiện ra rằng cậu đang bị hắn lạnh nhạt và nhận ra mình đã làm sai chuyện gì vào mấy ngày trước.
Tuy nhiên, hắn vừa mới bấm mở tin nhắn mới nhất thì vẻ mặt của Lục Chấp Duệ đã cứng lại ngay lập tức.
Chỉ có một tin nhắn thôi mà hắn phải đọc đi đọc lại đến ba lần.
“Quý Lam.” Hắn đứng trước cửa thang máy, một tay cầm di động: “Hạnh Sí có nói cho cô biết là cậu ta đi nơi nào không?”
Quý Lam đứng bên cạnh nhanh chóng đáp lời: “Thưa tổng giám đốc Lục, vừa nãy cậu Hạnh có gọi điện cho tôi, nói là cậu ấy có một thông báo, cần phải đi công tác tới một hải đảo ở tỉnh Hải Nam mấy ngày.”
Lục Chấp Duệ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, lông mày nhíu chặt vào nhau.
Mặt trời, bãi biển?
Ai thèm mặt trời với bãi biển của cậu chứ? Hắn đang chờ Hạnh Sí nhận sai, không ngờ cuối cùng lại thành khen ngược, Hạnh Sí chẳng nói một lời đã chạy luôn rồi?
Đúng lúc này, ting một tiếng, cửa thang máy mở ra ngay trước mặt Lục Chấp Duệ.
Hắn đóng sầm điện thoại lại, không thèm quay đầu mà bước vào trong thang máy.
Chú thích:
*thị đế: Thị đế (hậu) là nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất trong PHIM TRUYỀN HÌNH.