Con người Giản Trần Ngôn này trời sinh đã hợp với giới giải trí hỗn tạp.

Muốn nói đến trình độ nghiệp vụ, cậu ta căn bản không cần công ty nhọc lòng.

Ca hát khiêu vũ thì rất khắc khổ luyện tập, trình độ cực kì nổi bật. Mà về thiết lập nhân vật, chính bản thân cậu ta thực hiện thiết lập nhân vật một cách rõ ràng, hơn nữa có thể nói là diễn cực kỳ hoàn mỹ, dưới tình huống không có đoàn đội hỗ trợ, cũng có thể trổ tài nổi bật giữa hơn trăm người, nhanh chóng thu được rất nhiều fan, hơn nữa một bước có chỗ đứng trong vòng fan cứng.

Quả thực chính là một con hồ ly nhiều mặt.

Mà cậu ta cũng thật sự rất hào phóng với Hạnh Sí, sau khi Hạnh Sí quen biết Lục Chấp Duệ, không ít lần nghe Giản Trần Ngôn chỉ điểm. Bây giờ cậu có thể thành thạo trước mặt Lục Chấp Duệ là không thể thiếu công của cậu ta, thậm chí Giản Trần Ngôn có thể xứng với một tiếng sư phụ.

“Không có việc gì.” Hạnh Sí trả lời cậu ta: “Cậu yên tâm, tôi cẩn thận một chút là được rồi.”

Giản Trần Ngôn lập tức gửi tin trả lời.

[Giản Trần Ngôn: Cậu cẩn thận có ích lợi gì? Nghe nói cậu ta lần này là được nhà đầu tư nhét vào, đến lúc đó phần phim nào bị cắt, còn không phải là đều nghe bọn họ à?]

[Giản Trần Ngôn: Hơn nữa, cậu đừng tưởng hot search lần trước tôi không thấy. Mộc Trừng kích cậu vài câu, cậu đã ném sắc mặt tức giận cho cậu ta hả? Không phải bị cắt ra rồi đào tới đào lui sao?]

Hạnh Sí nói không lại cậu ta, đành phải mượn gió bẻ măng, gửi cho cậu ta một gói biểu tượng cảm xúc.

Nhưng Giản Trần Ngôn không tính buông tha cho cậu.

[Giản Trần Ngôn: Cậu lăn lộn trong giới giải trí mấy năm rồi mà còn ngây thơ mù quáng quá vậy? Đi ra ngoài đừng nói là quen biết tôi.]

[Giản Trần Ngôn: Cậu còn không mau vui vẻ nói chuyện với tổng giám đốc Lục.]

[Giản Trần Ngôn: Tổ tông, cậu ngẫm lại đi, bối cảnh của bọn họ có ai cứng như cậu không? Cậu lại cố tình không cần.]

[Giản Trần Ngôn: Cậu nghe tôi đi, khóc lóc với tổng giám đốc Lục một chút, đến lúc quay chương trình cậu có tát cậu ta một cái cũng không có ai quản cậu.]

Hạnh Sí biết Giản Trần Ngôn lại bắt đầu rồi.

Cậu hiểu Giản Trần Ngôn rất rõ. Nếu người Lục Chấp Duệ bao nuôi là cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đứng ở vị trí đỉnh lưu của giới giải trí một cách thoải mái. Cậu cũng biết, chỉ cần cậu cầu xin Lục Chấp Duệ, chỉ cần hắn tiện tay gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết rõ ràng những chuyện khiến cậu đau đầu này.

Nhưng Hạnh Sí vẫn cảm thấy không cần thiết, bởi vì cậu biết việc đấu đá lẫn nhau của giới giải trí này trong mắt Lục Chấp Duệ là việc nhỏ không đáng giá để nhắc tới.

Hạnh Sí không muốn nghe Giản Trần Ngôn cằn nhằn mãi, may mắn đúng lúc này, chuông cửa nhà Hạnh Sí vang lên. Cậu nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại cho Giản Trần Ngôn: “Có người đến nhà tôi, không nói chuyện với cậu nữa, hai ngày sau gặp ở tổ tiết mục.”

Giản Trần Ngôn còn ở bên kia dậm chân, bảo cậu đừng có mà tìm cớ trốn, Hạnh Sí đã buông di động xuống, vội vàng đi mở cửa.

Khiến cho cậu rất bất ngờ là người ngoài cửa là Quý Lam.

“Cậu Hạnh.” Quý Lam cười nói: “Đã trễ thế này, không quấy rầy cậu chứ?”

Hạnh Sí nhanh chóng lắc đầu: “Không có, chị Lam có chuyện gì tìm em ạ?”

Quý Lam lấy ra một hộp quà đóng gói tinh xảo, đưa tới trước mặt Hạnh Sí, cười nói: “Đây là tổng giám đốc Lục đặc biệt dặn tôi mang thứ này về cho cậu."

Hạnh Sí nhận lấy cái hộp.

Quý Lam không quên nhấn mạnh nói: “Tổng giám đốc Lục nói đây là thứ cậu thích nhất, dặn tôi nhất định phải nhanh chóng đưa tới.”

Hạnh Sí cười nói: “Vậy thì phiền chị rồi, vào nhà uống một ly cà phê nhé?”

Quý Lam lắc đầu nói còn phải về công ty. Hạnh Sí cũng không giữ cô ấy nữa, tiễn cô ấy vào thang máy.

Chờ khi cậu về đến nhà, nhìn cái hộp kia cũng bắt đầu tò mò. Đã trễ thế này rồi còn bỗng nhiên muốn tặng quà, còn đặc biệt để Quý Lam đưa tới, có thể là cái gì đây? ( truyện trên app T𝕪T )

Hạnh Sí tò mò mở hộp.

Trên lớp nhung tơ đen nhánh đặt một chiếc đồng hồ cơ tinh xảo. Dưới ánh sáng, mặt số được cắt hoàn hảo tỏa sáng rực rỡ và những viên kim cương được sắp xếp trên mặt số sáng như những vì sao trên bầu trời.

Hạnh Sí nhìn chiếc đồng hồ, độ cong khóe miệng cũng dần dần hạ xuống.

Chiếc đồng hồ tinh xảo lóa mắt chiếu rọi ở trước mắt cậu, nhưng cậu lại cảm thấy không có gì rực rỡ.

Một lúc lâu sau, Hạnh Sí mới cười phì một tiếng, rồi đóng hộp quà lại.

Đồ vật mà cậu thích nhất? Cậu là một tên bình thường xuất thân nghèo khó, làm sao có thể hiểu được thứ đồ vật như này, cũng làm sao có thể nhắc đến chuyện thích chứ?

Nhưng, cái người mà Lục Chấp Duệ thích, còn Hạnh Sí đây lại lớn lên có hai ba phần giống với Tạ công tử - thích đồng hồ cơ nhất.

——

Hôm nay, lúc Lục Chấp Duệ xử lý xong công việc đã là hơn chín giờ.

Quý Lam cử người đến buổi đấu giá nhưng bởi vì giá của chiếc đồng hồ cơ quá cao nên người nọ không dám quyết định, vì thế gọi điện thoại tới cho Quý Lam.

Quý Lam còn đặc biệt tới hỏi Lục Chấp Duệ, hắn không chút suy nghĩ mà nói với cô ấy, chỉ cần lấy được những vấn đề khác không quan trọng.

Vì thế, lúc lấy được đồng hồ tới tay, Quý Lam còn cố ý đến chỗ Lục Chấp Duệ nói một tiếng.

Quả thật giá cả xa xỉ. Tuy rằng cái này đối với Lục Chấp Duệ không tính là gì, nhưng sau khi nghe được giá cả, trong lòng Lục Chấp Duệ vẫn có mấy phần chờ mong.

Chiếc đồng hồ này không tồi, Hạnh Sí hẳn là rất thích nhỉ?

Sau khi ý tưởng này xuất hiện trong đầu, nó ngay lập tức khiến tâm trí hắn bị xáo trộn. Cho dù sau khi ra khỏi công ty, lên xe, hắn cũng không bảo tài xế chở về biệt thự mà quay về căn hộ gần công ty nhất.

Hắn sẽ không thừa nhận hành động này chỉ là bởi vì hắn muốn xem Hạnh Sí sẽ có biểu cảm nào khi nhận được quà.

Thời gian quá sớm, hắn có chút ngủ không được, vì thế hắn thậm chí còn lấy một viên melatonin ở đầu giường ra uống. Thuốc trợ ngủ thực sự có tác dụng rất nhanh và không lâu sau hắn đã tỉnh dậy trong cơ thể của một con mèo con. 

Hắn vừa mở mắt ra đã đảo mắt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Hạnh Sí.

Hạnh Sí đứng ở cửa, trong tay cầm cái hộp, đang cúi đầu xem.

Đến vừa kịp lúc.

Trong mắt Lục Chấp Duệ nhiều hơn vài phần sung sướng, ngay cả bước đi về Hạnh Sí cũng có cảm giác thoải mái hơn chút.

Nhưng mà không đợi hắn đến gần, Hạnh Sí đã đóng hộp, quay người lại ném cái hộp quà kia vào thùng rác.

Hộp quà rơi xuống đất, phát ra âm thanh thật lớn khiến Lục Chấp Duệ giật nảy mình. Thân thể mèo con theo bản năng xù lông, tiếp theo ngẩng đầu không dám tin tưởng mà nhìn về phía Hạnh Sí.

Ném? Cậu ném?

Bản thân lần đầu tiên nghiêm túc chọn quà cho cậu, thế mà cậu lại ném đi?

Tất cả chờ mong bị đánh nát, lửa giận xông thẳng vào đầu Lục Chấp Duệ làm hắn trong lúc nhất thời mất đi lý trí, bước nhanh xông về phía trước định nhặt chiếc hộp ra khỏi thùng rác và chất vấn Hạnh Sí tại sao lại làm vậy.

Nhưng mà mèo con rốt cuộc cũng không phải con người, rất khó để có thể thao tác thuần thục một dụng cụ có độ yêu cầu cao như thùng rác.

Mèo con bay nhanh về phía thùng rác bới ra làm thùng rác bị đổ. Mèo con không kịp né tránh, đầu bị thùng rác chụp lại, nửa người của mèo con rơi vào thùng rác cùng với chiếc đồng hồ.

Hạnh Sí bị mèo con làm cho hoảng sợ, bèn chạy nhanh tới lôi mèo con ra ngoài.

“Mèo con sao lại có thể lục thùng rác chứ hả!” Hạnh Sí mắng nó.

Nhưng mèo con lại kêu lên một tiếng lớn, giống như đang tranh luận với cậu.

Tiếng mèo kêu mềm mại ngọt ngào khiến trái tim Hạnh Sí mềm nhũn, cả người lạnh lẽo cũng giảm đi một chút.

Cậu ôm mèo, rũ mắt nhìn thoáng qua thùng rác.

Thùng rác còn rất sạch sẽ, hộp quà bọc nhung đen được gói trong tấm lụa sa tanh xanh đậm lẳng lặng nằm ở bên trong.

“Thôi bỏ đi.” Hạnh Sí thấp giọng lẩm bẩm: “Đắt như vậy, làm thế cũng vô ích.”

Nói xong, cậu ngồi xổm xuống nhặt hộp quà lên.

Nhưng mà mèo con giống như bị thùng rác chọc tức, nhảy ra khỏi lồng ngực cậu, chui vào trong một góc cách rất xa Hạnh Sí.

Hạnh Sí cầm hộp xoay người thấy cái bóng dáng kia xù lông, như đang giận dỗi gì đó.

Hạnh Sí cười rộ lên: "Này, là mày tự chui vào thùng rác đấy nhé, tao cũng không có ném mày vào!"

Nhưng mà mèo con căn bản không để ý đến cậu, vẫn đứng đó không nhúc nhích giống một món đồ chơi nhỏ bằng lông nhung.

Hạnh Sí cũng không biết hàm răng mèo con lúc này sắ bị nghiến nát rồi.

Đắt như vậy, làm thế cũng vô ích?

Nhận một món quà thật đúng là cưỡng ép cậu mà! Không thích đồng hồ không thể nói thẳng à? Một hai phải giả bộ thích thú, chơi khăm người khác có vui không?

Trong lòng Lục Chấp Duệ dâng lên một cảm xúc mãnh liệt hiếm có, mà hắn chưa từng trải qua.

Tủi thân.

——

Sáng sớm hôm sau, lúc đón Hạnh Sí đến công ty, Nhạc Anh phát hiện Hạnh Sí ngồi trên ghế sau ngáp dài một cái.

“Đêm qua mấy giờ ngủ?” Cô hỏi.

“Mười một giờ đã ngủ rồi.” Hạnh Sí lười biếng nói, trên thực tế, đêm qua cậu học kịch bản đến hai giờ sáng.

“Ừm…” Nhạc Anh nói: “Hôm qua chị nghe thư ký Quý nói, tổng giám đốc Lục lại tặng quà cho cậu à?”

Hạnh Sí: “Vâng, có tặng.”

Nhạc Anh hiếm khi thấy bộ dạng lười nhác thiếu quan tâm của cậu như vậy. Thông thường khi cô hỏi về điều này, Hạnh Sí sẽ chủ động nói đó là gì, đôi khi cậu sẽ phấn khích và yêu cầu cô đoán xem món quà đó trị giá bao nhiêu.

Nhạc Anh nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cậu: “Làm sao vậy?”

Nhưng chỉ thấy Hạnh Sí nghiêng người dựa vào thành ghế.

“Tặng đồng hồ.” Cậu nói.

Ai thật sự thích đồ vật như đồng hồ, trong lòng Nhạc Anh cũng biết rất rõ.

Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“À, có tin tốt.” Cô nói: "Chương trình thực tế đã gửi thông báo, hai ngày nữa sẽ gặp đạo diễn, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi."

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi cho Quý Lam một tin nhắn.

[Thư ký Quý đêm qua còn đặc biệt đến một chuyến, vất vả rồi, Hạnh Sí nhờ tôi chuyển lời, cậu ấy rất thích món quà~]

Nhạc Anh nhìn một cái là biết cái đồng hồ kia làm trong lòng Hạnh Sí không thoải mái, cậu nhất định sẽ quên nói lời cảm ơn với tổng giám đốc Lục. Vậy chỉ có thể để Quý Lam mở miệng thay, tránh cho lại làm tổng giám đốc Lục cảm thấy Hạnh Sí không hiểu chuyện.

Quả nhiên, sáng hôm nay lúc đi đưa tài liệu cho Lục Chấp Duệ, Quý Lam đã thay Nhạc Anh nói ra vài lời: “Tổng giám đốc Lục, món quà tối hôm qua đã đưa đến cho cậu Hạnh rồi ạ.”

Lục Chấp Duệ đang lướt điện thoại, đầu cũng chưa nâng, ừ một tiếng.

“Cậu Hạnh rất thích.” Quý Lam nói bổ sung.

Thích?

Lục Chấp Duệ không tin những lời vô nghĩa này. Ngày hôm qua là ai ném món quà hắn chọn vào thùng rác? Chính hắn tận mắt nhìn thấy.

“Ừ, tôi biết rồi.” Hắn nói.

Quý Lam đi ra ngoài.

Lục Chấp Duệ đóng tệp dự án do cấp dưới gửi đến, tiện tay nhấp vào vòng bạn bè. Bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè là do Thời Miễn đăng, là một tấm hình chụp chung, kèm caption là: [Nhiều năm không gặp, các bạn học cũ vẫn có phong thái như trước.]

Trong bức ảnh chụp vài người, bối cảnh đằng sau là Khách sạn Harbour City tráng lệ. Bọn họ đều mặc vest và đi giày da và một trong số đó chính là Thời Miễn.

Còn một người nữa trong bộ vest trắng tinh, cà vạt in hoa sẫm màu, tóc chải ngược ra sau gọn gàng. Cậu ta cao gầy và đĩnh đạc, đứng thẳng tắp, đặc biệt là đôi chân dài bắt mắt. 

Tướng mạo của cậu ta cũng rất đẹp, làn da rất trắng, ngũ quan tinh xảo tao nhã, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi không thể chạm tới. Nhưng khóe mắt kia lại hơi cụp xuống, khiến cậu ta nhìn nho nhã nhưng không lãnh đạm, ngược lại mang theo một chút dịu dàng và dễ gần.

Tạ Cảnh Giác, đúng là vị công tử họ Tạ tiếng tăm lừng lẫy của Cảng Thành.

Lục Chấp Duệ đảo mắt qua bức ảnh, dừng lại trên gương mặt của công tử Tạ sau đó lướt qua một cách không quan tâm.

Thậm chí hắn còn không chú ý tới trên cổ tay đang cầm ly rượu của công tử Tạ cũng đang đeo một chiếc đồng hồ cơ sang trọng và đắt tiền của Mỹ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play