Hạnh Sí vừa đến công ty đã có người tới nói với cậu rằng sếp Vương có chuyện muốn tìm cậu.
Nhạc Anh cũng không có chuyện gì để làm nên đi cùng Hạnh Sí đến thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Hạnh Sí nãy giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng trước.
“Chị Nhạc.” Cậu nói: “Mặc dù em biết có hơi phiền, nhưng nếu sếp Vương lại nhét thêm hoạt động cho em thì chị có thể giúp em bỏ bớt mấy cái không?”
Nhạc Anh nhìn về phía cậu lại thấy cậu đang cười nhìn cô.
“Em vẫn muốn dành thời gian để học thuộc kịch bản.” Cậu nói: “Nếu chị có thể sắp xếp thêm cho em thêm mấy tiết học diễn xuất nữa vậy thì tốt quá.”
“Nếu như vậy e rằng cậu sẽ rất vất vả.” Nhạc Anh nói.
“Em biết.” Hạnh Sí nói: “Nhưng chị nhìn xem, không phải những ngôi sao khác đều làm việc chăm chỉ và vất vả như vậy sao?”
“Nhưng mà…”
“Em biết, mặc dù chúng ta có tổng giám đốc Lục.” Hạnh Sí nói: “Nhưng cũng không thể dựa vào tổng giám đốc Lục cả đời được, đúng không?”
Nhạc Anh nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia lấp lánh ý cười..
“Chị biết tại sao tổng giám đốc Lục tặng em chiếc đồng hồ kia, chị cũng biết lí do mà anh ta vẫn bao nuôi em đến tận bây giờ.” Hạnh Sí nói.
“Con người chung quy cũng không thể sống dưới cái bóng của người khác cả đời được.” Hạnh Sí nói: “Em cũng không muốn vĩnh viễn làm thế thân cho người khác.”
Nhạc Anh ngẩn người, cô trầm mặc một hồi cuối cùng cũng gật đầu.
“Chị hứa với cậu.” Cô nói: “Nhưng mà, cậu phải chịu khổ.”
Không đợi Hạnh Sí trả lời thang máy đã tới nơi. Nhạc Anh gật đầu với Hạnh Sí, ý bảo chuyện vừa nói trong lòng cô hiểu rõ, sau đó dẫn Hạnh Sí ra khỏi thang máy đi vào phòng làm việc của sếp Vương.
Nhưng mà lại khác với những gì trong tưởng tượng của họ. Mới vừa đi đến cửa văn phòng bọn họ mơ hồ nghe thấy được tiếng động ồn ào bên trong.
“Các người phải tìm được nó cho tôi ! Nó không chịu nghe máy, lại không biết nó đang ở đâu, người của công ty các người cũng không chịu hỗ trợ, hôm nay nhất định tôi sẽ không đi đâu hết!”
Hạnh Sí đứng ở cửa đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Nhạc Anh lo lắng mà liếc nhìn cậu lại thấy cậu giơ tay đẩy cửa ra.
Trong văn phòng có một vài người. Ông chủ công ty Vương Tồn Châu và thư kí vội luống cuống tay chân đứng sang một bên, người đàn ông ở giữa kia trông đã ngoài năm mươi, tóc đã bạc một nửa. Ông ta đang làm náo loạn cả lên, nhìn thấy Hạnh Sí bước vào, đôi mắt ông ta lập tức sáng lên.
“A Sí!” Ông ta đi tới định nắm tay Hạnh Sí, Hạnh Sí nghiêng người né tránh, rồi sải bước đi tới trước mặt Vương Tồn Châu,
“Thực sự rất xin lỗi sếp Vương.” Cậu xin lỗi nói: “Chuyện gia đình của tôi đã làm phiền đến ông.”
Vương Tồn Châu nào dám trách cái cây hái ra tiền của mình, nghe cậu xin lỗi bèn liên tục xua tay: “Không sao không sao! Chuyện là bố cậu vẫn luôn đứng ở dưới sảnh công ty yêu cầu muốn được gặp tôi, còn nói không gặp được tôi thì sẽ tìm đến truyền thông để vạch trần cậu. Lúc này tôi mới… cũng không có chuyện gì, bố con ruột với nhau có chuyện gì gặp mặt trực tiếp giải quyết là được rồi…”
Người đàn ông kia tiến lại gần, nói với Hạnh Sí : “Làm sao vậy, con làm ngôi sao lớn rồi là không muốn nhận bố mình nữa có phải không?”
“Bố tôi?” Hạnh Sí quay đầu, mặt không chút đổi sắc nhìn về phía ông ta. “Được, ông muốn vạch trần tôi đúng không? Ông cứ tùy ý, muốn vạch trần cái gì thì đi mà tìm truyền thông đi.”
Người đàn ông trước mặt này chính là bố ruột của cậu, Hạnh Kiến Vĩ.
Mặc dù là ông ta là bố cậu nhưng trước khi cậu có danh tiếng thì chỉ từng gặp qua người đàn ông này vài lần. Ông ta là người ham mê bài bạc, sau khi kết hôn với mẹ cậu cũng không chịu thay đổi, chơi ra nợ nần chồng chất. Khi cậu hai hay ba tuổi bố mẹ ly hôn, bố cậu bỏ đi và lấy luôn ngôi nhà của họ, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện nữa.
Chưa đầy hai năm sau, mẹ cậu cũng qua đời, từ nhỏ cậu đã ở cùng ông ngoại. Năm lớp 11 ông ngoại cậu phát hiện ra mắc bệnh ung thư dạ dày, cậu đi tìm bố mình để vay tiền nhưng ông ta ngay cả cửa cũng không thèm mở.
Cũng là năm đó, vì để trả tiền phẫu thuật cho ông nội nên cậu đã ký hợp đồng kinh tế hai mươi năm với công ty .
Thấy thái độ này của cậu Hạnh Kiến Vĩ sửng sốt, sau đó nhanh chóng cười nịnh hót: “A Sí, con đừng nóng vội. Không phải là do bố không còn cách nào nên mới đến tìm con sao? Bên kia thúc giục ghê quá, bố cũng thật sự không còn cách nào.”
Quả nhiên, người này không cần tiền thì sẽ không bao giờ xuất hiện.
Hạnh Sí lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Tôi không có tiền, ông đi đi.”
“Con nói nhảm cái gì vậy, con đường đường là một ngôi sao lớn muốn bao nhiêu tiền liền có bấy nhiêu, mà ngay cả tiền cho bố trả nợ cũng không có?” Hạnh Kiến Vĩ lớn giọng: “Hai mươi vạn, bây giờ bố chỉ cần hai mươi vạn thôi, bố cầm tiền sẽ đi liền tuyệt đối không làm phiền tới con nữa.”
“Ông không nghe rõ tôi vừa nói gì à?” Hạnh Sí nói: “Sếp Vương, phiền ông gọi bảo vệ lên đây giúp tôi ạ.”
Thấy cậu ấy có vẻ sẽ không đưa tiền, Hạnh Kiến Vĩ lập tức thay đổi sắc mặt.
“Mày làm gì? Thật sự muốn mặc kệ sống chết của người bố này sao hả? Bên kia nói nếu không chịu trả tiền thì sẽ chém đứt một ngón tay của bố! Đến lúc đó bố sẽ tìm nhà báo tung tin, cho bọn họ nhìn xem thần tượng của mọi người là một ngôi sao nhẫn tâm cỡ nào!” - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Nghe được lời này, Hạnh Sí còn không lo lắng mà Vương Tồn Châu bên cạnh đã lo lắng trước.
Đây chính là bê bối của Hạnh Sí, là thứ mà ngôi sao nào cũng sẽ có. Nhưng nếu những gì Hạnh Kiến Vĩ nói là thật thì khi chuyện này bị phanh phui, Hạnh Sí sẽ không thể hoạt động trong ngành giải trí được nữa.
“Hạnh Sí à, cũng không có bao nhiêu tiền, hay là tôi đưa cho ông ta thay cậu? Dù sao đó cũng là bố cậu…”
Nhìn thấy Vương Tồn Châu lo sợ, Hạnh Kiến Vĩ càng hăng hái hơn.
“Đúng vậy! Ông chủ, công ty các người không thể ứng trước tiền lương hả? Ông ứng trước hai mươi vạn cho tôi, cũng không vấn đề gì mà nhỉ…”
Hạnh Sí xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cậu biết Hạnh Kiến Vĩ chỉ muốn dọa cậu mà thôi. Ông ta rất quý mạng sống của mình, nửa đời làm kẻ ham mê bài bạc, thật sự có thể để cho bọn đòi nợ chém đứt ngón tay của ông ta sao?
Nhưng cậu cũng biết ông ta căn bản là không phải là người. Nếu không lấy được tiền từ chỗ cậu thì ông ta sẽ đi tìm ông ngoại.
Ông ngoại cậu hiện tại đang ở viện điều dưỡng, bệnh ung thư dạ dày tuy rằng đã khỏi nhưng hiện tại ông đã lớn tuổi, nên tim của ông giờ không được tốt lắm.
Cậu không muốn để cho những chuyện tồi tệ này ồn ào đến trước mặt ông nội.
“Không cần đâu sếp Vương.” Cậu lạnh lùng lên tiếng, sau đó quay đầu sang trợ lý Tiểu Tôn bên cạnh, nói: “Phiền anh dẫn ông ta đi ra ngoài, rồi rút hai mươi vạn từ tài khoản của tôi đưa cho ông ta.”
Cậu nhìn về phía Hạnh Kiến Vĩ, nói: “Đây là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau thì cho dù bọn họ muốn giết ông tôi cũng sẽ mặc kệ.”
——
Trong lịch trình của Hạnh Sí đã có thông báo về chương trình thực tế, cho nên trong hai ngày qua công ty không có sắp xếp cho Hạnh Sí thêm bất kì hoạt động nào, vì vậy cậu được ở nhà nghỉ ngơi.
Quá trình quay của chương trình thực tế đã được gửi đến cho Hạnh Sí.
Đây là một chương trình thực tế giải trí giống như mấy trò mật thất phiên bản lớn vậy. Nhóm sản xuất đã chuẩn bị 8 kỳ, mỗi kỳ lại có một bản đồ mới. Hạnh Sí và một vài người nữa làm thành viên cố định, mỗi kỳ sẽ mời thêm khách mời dựa theo chủ đề của kỳ đó. Mọi người sẽ tự tìm hiểu thân phận của bản thân từ bối cảnh câu chuyện. Sau đó chia nhóm tiến hành các hoạt động giải mã dựa trên danh tính vừa tìm ra để hoàn thành nhiệm vụ của câu chuyện.
Điểm nổi bật trong thiết kế của tổ chương trình chính là các thành viên và khách mời được yêu cầu phải nhập vai vào các nhân vật và đóng vai các nhân vật mà họ đã lập ra trong quá trình chơi.
Có điều đài truyền hình Tấn Giang lần này cũng không có mời tất cả các diễn viên. Chương trình thực tế suy cho cùng vẫn phải mang tính giải trí, nếu thực sự đưa một đám diễn viên cũ đi lên để thể hiện kỹ năng diễn xuất của họ thì sẽ không đủ cảm giác phong phú.
Đài truyền hình Tấn Giang đã che dấu danh sách thành viên cố định, ngay cả những người sẽ tham gia chương trình cũng không biết. Đến khi Hạnh Sí đến tổ chương trình theo thời gian đã định mới biết các thành viên cố định còn lại là ai. ( truyện trên app T𝕪T )
Hôm nay cậu đến rất sớm nhưng còn có người đến sớm hơn cả cậu.
Vừa đến trường quay A Hào của đài truyền hình Tấn Giang cậu đã nhìn thấy đội ngũ của chương trình cầm một cái cốc Star Daddy. Đã có một bóng người mảnh khảnh ngồi trong trường quay, lúc này cậu ta đang ngồi ở trên ghế sô pha xem các tiết mục của chương trình.
Từ đằng xa, Hạnh Sí đã nhận ra người này là ai.
Cậu mới vừa tới gần, người kia đã ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn chào hỏi Hạnh Sí, cậu ta nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Anh Hạnh Sí, anh đến sớm vậy.”
Mộc Trừng.
Cậu ta đúng là rất đẹp trai, khuôn mặt thanh thuần mang theo chút phong lưu khó có thể phân biệt được, giống như một con hồ ly nhỏ vừa mới hóa thành người. Kiểu thiết lập như vậy lại không mấy được ưu ái trong giới giải trí, nhưng thiết lập nhận vật của cậu ta cố tình lại là kiểu người đơn thuần, ngốc nghếch và ngọt ngào. Đội ngũ công chúng của cậu ta cũng rất giỏi, sau vài lần hoạt động cậu ta đã thu hút được không ít fan chị và fan mẹ, có thể nói cậu ta là thần tượng có thời gian hoạt động ngắn nhất nhưng lại có độ nổi tiếng rất cao.
Đối mặt với cậu ta, Hạnh Sí không dám thả lỏng chút nào, cậu gật đầu với cậu ta, cười nói: “Mộc Trừng, cậu cũng tới sớm thế?”
Mộc Trừng cười cười tránh sang một bên nhường chỗ cho Hạnh Sí.
“Ôi, em cũng thật ngốc mà.” Mộc Trừng giơ tay, gõ gõ trán của mình, ảo não: “Em nhìn nhầm giờ nên em đã phải ra ngoài sớm hơn một tiếng.”
Hạnh Sí nghĩ thầm, cậu đi mà lừa ma ấy.
Coi như cậu ta có thể bị nhầm lẫn thời gian nhưng trợ lý của cậu ta cũng sẽ nhìn lầm à? Rõ ràng cậu ta đi từ sân khấu về phía sau hậu trường, khung cảnh ngớ ngẩn ấy, cái vẻ ngọt ngào trong sáng đó hẳn là đã ăn sâu vào cơ thể của cậu ta.
Tuy được nhường ghế, nhưng Hạnh Sí cũng không muốn ngồi cùng với cậu ta. Cậu chỉ nhìn về phía Mộc Trừng cười cười rồi xoay người ngồi ở vị trí cách cậu ta xa nhất.
Cậu biết mình không chơi lại Mộc Trừng, nên cậu sẽ không đáp lại cậu ta, tránh xa người này ra một chút chắc là được rồi nhỉ?
May là Mộc Trừng cũng rất thức thời, không bắt chuyện với cậu nữa.
Một lúc sau, các thành viên khác cũng đã có mặt.
Khương Tinh.
Thấy Khương Tinh đi vào Hạnh Sí sợ tới mức ngồi thẳng dậy. Cô ấy đã thuộc hàng đầu ba, là giáo sư thanh nhạc của Hạnh Sí trong thời gian cậu tham gia chương trình âm nhạc - chương trình sống còn tranh tài giữa các thực tập sinh trước đây.
Trước khi Hạnh Sí vào nhà chung luyện tập thì chưa từng học hát bao giờ, cậu thậm chí còn không biết cách đọc các kí hiệu âm nhạc. Vào thời điểm đó bọn họ phân nhóm để biểu diễn, thật tình cờ là Khương Tinh lại phụ trách nhóm bọn họ.
Lúc đó, cậu đã gây không ít rắc rối cho Khương Tinh, Khương Tinh lại là người có tính cách rất nghiêm khắc. Trước khi biểu diễn, Khương Tinh vì biết cậu đã thức trắng hai đêm nên đã ngăn cậu đừng dãn cơ quá nhiều.
Khi rời khỏi chương trình, một lần cậu tình cờ gặp lại gặp Khương Tinh. Nhìn thấy cậu khoác balo bước ra ngoài, Khương Tinh dừng lại nói với cậu: “Cậu muốn làm gì cũng được nhưng đừng vào giới giải trí này.”
Nhìn thấy Khương Tinh, Hạnh Sí giống như học sinh cuối cấp nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cũ của mình, cậu đứng dậy bối rối chào hỏi Khương Tinh.
Khương Tinh cũng không quá để ý đến cậu, cô ấy lạnh nhạt chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Hạnh Sí ở đằng kia như ngồi trên đống lửa, Mộc Trừng bên cạnh thì ngược lại, chỉ một lúc sau đã trò chuyện về âm nhạc với Khương Tinh.
Đúng lúc này, thành viên thứ tư xuất hiện.
Hạnh Sí ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
Hướng Ẩm Khê, diễn viên thế hệ mới, vừa giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất trong năm nay.
Cũng thật tình cờ, năm ngoái anh ta đã rời khỏi công ty Hạnh Sí rồi thành lập một văn phòng làm việc riêng. Lúc ấy ngân sách của công ty không được ổn định, là lúc Hạnh Sí nổi lên nhờ tai tiếng, Hướng Ẩm Khê đã mượn cậu để quảng bá rầm rộ vì thế mới trở nên nổi tiếng và có được kịch bản đầu tay tốt nhất.
Hạnh Sí nặng nề thở dài trong lòng.
Cái chương trình thực tế này còn chưa bắt đầu quay nữa, nhìn dàn thành viên này đi, nó chả khác nào địa ngục dành cho cậu cả…