Hôm sau Hạnh Sí tỉnh lại, ngồi trên giường ngơ ngẩn mất một lúc.
Cậu đang ở đâu? Sao cậu lại ngủ trên giường Lục Chấp Duệ thế này?
Hạnh Sí gãi đầu, cảm thấy bản thân hẳn là chưa tỉnh ngủ.
Từ lúc bắt đầu quen biết Lục Chấp Duệ đến nay cậu chưa bao giờ ở trên giường hắn đến quá nửa đêm. Nhưng đêm qua, lí do tại sao Lục Chấp Duệ lại không đuổi cậu đi, cậu thực sự không nghĩ ra.
... Cậu thậm chí còn không nhớ rõ Lục Chấp Duệ dừng lại lúc nào.
Hạnh Sí ngồi trên giường cho tỉnh người một lúc mới bước xuống. Vấn đề khác tạm không nói đến, Lục Chấp Duệ đêm qua quả thật không phải người, Hạnh Sí hoài nghi, có thể là mấy ngày nay hắn nhiều việc, áp lực lớn nên nghẹn đến hỏng rồi.
Cậu vừa ra khỏi cửa, quản gia đã chờ sẵn ở bên ngoài. Vừa thấy cậu bước ra, quản gia liền nở nụ cười khéo léo, hỏi cậu có muốn xuống lầu dùng cơm không hay là để người làm đem bữa sáng lên phòng cho cậu.
Không biết có phải ảo giác của Hạnh Sí hay không, cậu cảm thấy thái độ của quản gia hình như thân thiện hơn lúc bình thường hơn một chút. Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng không dám ăn cơm trong phòng ngủ của Lục Chấp Duệ, bèn cười lắc đầu với quản gia, theo ông ta đi xuống lầu.
“Ngài Lục đâu ạ?” Cho dù biết lúc này đã gần đến giữa trưa, Lục Chấp Duệ bất luận thế nào cũng sẽ không ở nhà, Hạnh Sí vẫn làm bộ như không phát hiện mà hỏi quản gia.
Quản gia đi bên cạnh nói: “Ngài Lục đã đến công ty từ sáng sớm.”
“Ồ..." Hạnh Sí gật gật đầu, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, cầm lấy dao nĩa đang muốn ăn cơm đã nghe thấy quản gia đứng bên cạnh nói tiếp.
“Trước khi Ngài Lục đi còn đặc biệt dặn chúng tôi đừng làm phiền ngài nghỉ ngơi.”
Trong giọng nói của quản gia mang theo ý cười, lời này rõ ràng là cố tình nói cho Hạnh Sí nghe.
Hạnh Sí không mảy may dao động, còn không phải thế sao? Lục Chấp Duệ hôm qua điên cuồng làm cả đêm, hôm nay còn có thể dậy sớm đi làm, sao cậu có thể so sánh được với tổng giám đốc Lục sinh long hoạt hổ chứ?
Trong lòng Hạnh Sí không chút lưu tình chửi thầm, trên mặt lại chuyên nghiệp nở nụ cười ngại ngùng.
“À…” Cậu cúi đầu, giọng nói hòa cùng tình cảm phong phú nói:
“Anh ấy cũng lo lắng quá rồi...”
——
Lục Chấp Duệ ngồi trong văn phòng, ngáp một cái.
Đêm qua hắn quả thật hơi mất khống chế, cho nên không đủ thời gian nghỉ ngơi, bây giờ đến công ty vẫn có chút mệt mỏi.
Đúng lúc này, màn hình di động của Lục Chấp Duệ sáng lên.
Lục Chấp Duệ giơ tay xoa hai bên thái dương, cầm di động lên thấy đó là phó đạo diễn hắn đã từng liên hệ để đổi vai cho Hạnh Sí. Có thể là cho rằng hắn thật sự quan tâm tiến độ bộ phim này của Hạnh Sí nên đã gửi tin nhắn thông báo hôm nay công khai ảnh tạo hình của Hạnh Sí.
Phó đạo diễn còn không quên gửi ảnh tạo hình của Hạnh Sí cho Lục Chấp Duệ.
Lục Chấp Duệ không có hứng thú lắm, nhưng tay đã nhấp vào bức ảnh nhanh hơn một bước.
Trong ảnh, tiểu công tử mặc áo bào thêu tinh xảo đầu đội mão ngọc, tay cầm quạt gấp đứng trước cung điện u ám, mỉm cười ấm áp với người ngoài ảnh, trên miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, khôi ngô như ngọc, còn có chút ngọt ngào.
Tạo hình này trùng lặp với tiểu công tử trong kịch bản mà Lục Chấp Duệ đã đọc, nhưng lần này tiểu công tử được thay bằng khuôn mặt của Hạnh Sí.
Cậu thực sự rất phù hợp với nhân vật này, hơn nữa còn bỏ ra rất nhiều công sức.
Chỉ cần nhìn vào bức ảnh là có thể nhìn ra cái phong thái khiến người ta không thể rời mắt này giống hệt như dáng vẻ thường ngày cậu đối phó với Lục Chấp Duệ.
Lục Chấp Duệ nhìn trong chốc lát, tự nhiên ma xui quỷ khiến mà rời khỏi WeChat, nhấn vào Weibo chính thức của đoàn làm phim.
Ảnh tạo hình nhân vật được xếp từ sau ra trước theo phiên vị, hôm nay là ảnh của Hạnh Sí và nữ bốn. Đáng lẽ là một Weibo không có gì nổi bật, nhưng bởi vì nhân vật chính trong hình là Hạnh Sí cho nên khu vực bình luận lại náo nhiệt.
Lục Chấp Duệ không chút do dự nhấn vào.
[Tôi nhổ vào, Trường Kiều Nguyệt thật sự có Hạnh Sí? Bỏ phim!]
[Hạnh bình hoa lại tới đây để hại Từ công tử à?]
[Sao tôi lại cảm thấy khá đẹp...]
[Hình ảnh chỉnh qua hết rồi còn có thể nhìn ra kỹ thuật diễn? Fan Hạnh Sí đừng có khoe khoang, cậu ta có cái gì khác ngoài khuôn mặt chứ?]
[Nhưng không phải nói chứ, ngoại hình của Hạnh Sí thật sự rất đẹp.]
[Không phải nghe nói sau lưng Hạnh Sí có kim chủ sao? Không thể nào, sao kim chủ có thể cho cậu ta làm nam bốn?]
[Kim chủ chơi chán rồi nên muốn vứt cậu ta không chừng.]
……
Tình hình hoàn toàn khác với tưởng tượng của Lục Chấp Duệ. Hắn nhìn chằm chằm vào khu bình luận, mày nhíu lại.
Những người này mắt mù à? Như này còn gọi là hại nhân vật?
Trong lòng Lục Chấp Duệ dâng lên mấy phần không phục. Nhất là nhìn đến đoạn kim chủ, khóe miệng hắn thậm chí còn nở nụ cười lạnh.
Những người này tận mắt nhìn thấy à? Sao lại biết chắc rằng hắn không cần Hạnh Sí?
Lục Chấp Duệ vuốt xuống vài lần, nhưng không xem nổi những bình luận đó được nữa. Hắn dứt khoát đóng Weibo, mở lại bức ảnh tạo hình của Hạnh Sí ra.
Đúng lúc này, Quý Lam gõ cửa, bước vào văn phòng.
Cô ấy đến để đưa báo cáo quý của các công ty con, một chồng thật dày được đặt trên bàn Lục Chấp Duệ.
Lúc này Lục Chấp Duệ mới bỏ điện thoại sang một bên.
Quý Lam nói sơ lược tình hình của các bảng báo cáo xong, bèn xoay người đi ra ngoài, nhưng cô ấy vừa ra đến cửa đã bị Lục Chấp Duệ gọi lại. ( truyện trên app T𝕪T )
“Đợi đã.” Lục Chấp Duệ nói.
Quý Lam lập tức dừng bước: “Tổng giám đốc Lục?”
Lục Chấp Duệ dừng một chút, lấy một lá thư mời trên bàn làm việc.
“Tôi nhớ có một buổi đấu giá.” Hắn nói: “Tối nay cô cử người đi đi.”
“Được, tổng giám đốc Lục.” Quý Lam lập tức bước tới.
Thấy Lục Chấp Duệ lấy danh sách đấu giá bộ sưu tập bên trong ra, mở ra xem xét.
Thông thường, trong trường hợp này là bản thân tổng giám đốc Lục có thứ muốn mua. Quý Lam thức thời đứng một bên, mãi cho đến khi Lục Chấp Duệ đọc xong toàn bộ cuốn sổ nhỏ, hắn mới lật lại trang đầu tiên.
Ngón tay hắn chỉ vào một thứ: “Bảo họ lấy món này.”
Ánh mắt Quý Lam rơi vào trang bìa của danh sách đấu giá.
Đây là bộ sưu tập cuối cùng của buổi đấu giá này, một chiếc đồng hồ kim cương bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng ở châu Âu vào những năm 1990. Chiếc đồng hồ đã được bán với giá hàng triệu đô la vào năm đó và đây là lần đầu tiên nó xuất hiện trước công chúng sau gần 30 năm.
“Được, tổng giám đốc Lục.” Quý Lam nói.
“Buổi tối mang đến nhà Hạnh Sí đi.” Lục Chấp Duệ gấp cuốn sách lại, đưa cả nó và thư mời cho Quý Lam.
Quý Lam ngẩn người, mới nhanh chóng duỗi tay nhận lấy.
Cô ấy không chỉ ngạc nhiên trước sự hào phóng của Lục Chấp Duệ mà còn ngạc nhiên khi hắn thực sự đang chọn một món quà cho Hạnh Sí.
Quà ngày thường tặng cho Hạnh Sí đều do Quý Lam chọn. Dù sao cô ấy cũng khá rõ ràng Hạnh Sí thích gì, chỉ cần chọn một món giá cả phù hợp, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
Hôm nay tổng giám đốc Lục bị làm sao vậy?
Nhưng Quý Lam đương nhiên không dám hỏi, cô ấy bình tĩnh trả lời sau đó xoay người ra khỏi văn phòng Lục Chấp Duệ.
Lục Chấp Duệ gõ gõ mặt bàn, tay còn lại mở bảng báo cáo, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Bình luận hôm nay trên Weibo, hắn thấy thì Hạnh Sí chắc chắn cũng sẽ thấy. Theo tính cách có chút chuyện nhỏ cũng không vui của cậu nhất định là lại trốn một góc lén lau nước mắt rồi.
Hôm nay hắn bận không gặp cậu được, đành chọn món quà nhỏ tặng cho cậu an ủi vậy.
Người khác không biết nhưng Lục Chấp Duệ lại nhớ rất rõ ràng Hạnh Sí đặc biệt thích đồng hồ. Trước đây khi rảnh rỗi hắn từng đưa Hạnh Sí đi tham gia đấu giá, đôi mắt của cậu sáng rực lên khi nhìn vào bộ sưu tập.
Đó là thích biết bao nhiêu kia chứ.
Khóe miệng Lục Chấp Duệ không tự chủ được mà nhếch lên.
——
Nhưng không giống với dự đoán của Lục Chấp Duệ, hôm nay Hạnh Sí vẫn chưa đọc bình luận.
Cậu cũng có thể đoán ra mấy người đó nói cái gì, sao phải tự mình đi chịu tội chứ. Huống chi, Nhạc Anh đã xóa sạch Weibo trên điện thoại cậu từ lâu, còn cấm tuyệt đối cậu không được tải lại. Nghĩ đến tần suất kiểm tra điện thoại của Nhạc Anh, Hạnh Sí cũng không dám lấy thân mình thử nghiệm.
Hôm nay cậu nhận được lời mời tham gia hoạt động của chương trình thực tế, nói rằng muốn mời một vài vị khách quý đến gặp trước khi bắt đầu quay, sau đó sẽ giải thích quá trình quay chụp.
Đúng lúc này, Hạnh Sí nhận được tin nhắn WeChat của Giản Trần Ngôn.
[Giản Trần Ngôn: Nghe nói cậu lấy được slot chương trình thực tế trên truyền hình của Tấn Giang?]
Hạnh Sí trả lời: [Đúng vậy, sao cậu biết?]
[Giản Trần Ngôn: Cậu cẩn thận một chút, hôm nay ở công ty tôi nghe nói Mộc Trừng cũng lấy được một slot.]
[Giản Trần Ngôn: Hai người chung một chương trình, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.]
Hạnh Sí và Giản Trần Ngôn gặp nhau trong thời gian tuyển chọn năm đó, khi hai người tình cờ được phân vào một ký túc xá.
Giản Trần Ngôn là người của công ty lớn nhưng không có bối cảnh, nghe nói thường bị bắt nạt trong công ty, tới nhà chung huấn luyện cũng bị một số thí sinh trong công ty chèn ép. Hạnh Sí năm đó vẫn còn là một cậu bé "gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ", có một lần nhìn không nổi nữa nên đứng ra bảo vệ Giản Trần Ngôn, suýt đánh nhau với mấy người đó.
Kết quả ngày ấy ở trong nhà vệ sinh, Giản Trần Ngôn gọi cậu lại.
“Có phải cậu bị ngốc không?” Cậu ta đứng sau lưng Hạnh Sí, lười biếng nói.
Hạnh Sí quay đầu lại, thấy Giản Trần Ngôn đang đứng đó, một tay đút túi, vẻ mặt rất bình tĩnh hoàn toàn khác với vẻ im lặng và bất lực khi bị bắt nạt vừa rồi.
“Cậu…”
“Cậu không biết ở đây cũng yêu cầu diễn xuất à?” Giản Trần Ngôn nói: “Bọn họ ngu nên tôi diễn theo họ, tiện thể chụp cho họ vài tấm, dù sao phim làm xong cũng cho khán giả xem. Cậu đứng ra làm gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng một người không hát được, không nhảy được, công ty cũng không được như cậu có thể đối phó với bọn họ à?”
Hạnh Sí trợn mắt há hốc mồm, nhìn Giản Trần Ngôn đi đến trước mặt, lười biếng cười cười còn vỗ bả vai cậu.
“Cậu muốn lăn lộn trong giới giải trí thì như vậy là không được đâu.”
Giản Trần Ngôn nói.
Sau khi Hạnh Sí rời khỏi nhà chung huấn luyện, lúc xem lại mới phát hiện thật đúng là như vậy.
Vì sự xuất hiện của cậu, một đoạn tình tiết bị xóa mất, vừa nhìn đã biết là do công ty của Giản Trần Ngôn làm ra. Mà phân đoạn Giản Trần Ngôn nỗ lực "diễn" cũng theo đó bị xóa đi.
Sự giúp đỡ của cậu lại phản tác dụng, gây ra phiền toái không nhỏ cho Giản Trần Ngôn.
Cậu muốn xin lỗi Giản Trần Ngôn nhưng lúc ấy Giản Trần Ngôn đã nằm trong số ba thí sinh dẫn đầu danh sách bình chọn, thậm chí còn ra mắt ở vị trí thứ hai vào ngày chung kết. Nghĩ Giản Trần Ngôn không cần mình xin lỗi nữa, nên Hạnh Sí cũng không chủ động đến tìm cậu ta.
Nhưng thật không nghĩ tới, ngày Giản Trần Ngôn ra khỏi nhà chung lại chủ động xin WeChat của Hạnh Sí.
“Cậu rất thú vị, chúng ta kết bạn đi." Giản Trần Ngôn nói.