Lục Chấp Duệ biết lúc này Hạnh Sí gửi voice là muốn làm gì.

Đến cả Quý Lam nghe thấy chuyện hắn đổi vai cho Hạnh Sí cũng có chút kinh ngạc. Suy cho cùng, những doanh nhân dấn thân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình không bao giờ quan tâm đến việc ai là người dựng cốt truyện mà chỉ nói đến phiên vị (*). Mà trong giới giải trí, phiên vị thế nào cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của diễn viên và thù lao đóng phim.

(*Phiên vị là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.)

Bọn họ nhất định cho rằng bản thân hắn đang trừng phạt Hạnh Sí.

Hắn lộ ra cảm xúc mất hứng Hạnh Sí bán manh đoán ý nói hùa hắn, thật ra về tình cảm có thể tha thứ, nhưng bây giờ cậu vừa sáng mắt đọc kịch bản vừa khóc cho hành vi của bản thân hắn, ít nhiều vẫn bị hiềm nghi là được lời còn khoe mẽ.

Lục Chấp Duệ thờ ơ nhìn cậu.

Giọng nói của Hạnh Sí tiếp tục vang lên, cậu lại mở miệng giống như không cần suy nghĩ đã nói tiếp.

“Tôi thật sự rất sợ tối... Trong mơ một mảnh tối đen, tôi tìm không được đường, ở đó còn rất lạnh nữa... Tôi muốn tìm anh nhưng anh không có ở đó, tôi tìm như nào cũng không thấy anh."

Hức một tiếng, sau đó giọng nói lại cất lên:

"Rất ấu trĩ nhỉ... Bây giờ tôi tỉnh táo rồi, ngẫm lại cũng cảm thấy mình rất ấu trĩ. Có thể là do tôi nhớ anh quá." Trong tiếng nức nở của Hạnh Sí có hai phần cười tự giễu, đặc biệt khiến người nghe đau lòng.

Nếu Lục Chấp Duệ chưa từng thấy qua bộ mặt này của cậu, nghe được giọng nói như vậy cũng sẽ có chút đau lòng mà đền bù cho cậu, ngày hôm sau sẽ dành chút thời gian đến gặp cậu, để cậu ăn với hắn một bữa cơm.

Nhưng hiện tại, nụ cười khẩy nơi khóe miệng Lục Chấp Duệ vẫn chưa hề biến mất.

Hắn nghĩ thầm, hừ, nhớ hắn? Sợ bóng tối, ngủ một mình mơ thấy ác mộng?

Được, tối mai không cho cậu cơ hội nằm mơ nữa.

——

Bởi vì vai diễn được điều chỉnh gấp rút, sáng sớm hôm sau đoàn phim đã thông báo cho Hạnh Sí đến chụp ảnh tạo hình lần nữa. Ảnh tạo hình của Hạnh Sí vừa chụp được một nửa, đang lúc nghỉ ngơi uống nước Nhạc Anh lại cầm điện thoại di động chạy đến nói nhỏ với cậu: “Có phải đêm qua cậu nói gì với tổng giám đốc Lục không?"

“Chắc là không nhỉ?” Từ trước đến nay Hạnh Sí nói chuyện với Lục Chấp Duệ xong liền quên luôn.

“Vậy sao thư ký Quý vừa rồi gọi điện thoại tới, bảo cậu xong việc thì đi ăn cơm chiều với tổng giám đốc Lục?" Nhạc Anh nói.

“Hả?” Lúc chụp ảnh vùa nãy Hạnh Sí hết sức chăm chú nhập vai theo nhiếp ảnh gia, lúc này mới dần lấy lại tinh thần, nói: “À đúng rồi, hôm qua em có gửi cho anh ta mấy cái voice chat."

Biểu tình Nhạc Anh lộ rõ vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu làm tốt lắm.” Cô vỗ vai Hạnh Sí, cười tủm tỉm nói.

Vẻ mặt hài lòng này của Nhạc Anh rất giống tú bà lầu xanh, Hạnh Sí nhìn cô lắc đầu cười, thả chai nước vào lại trong tay cô trợ lý.

Thấy cậu quay về trường quay, nhiếp ảnh gia liếc nhìn đồng hồ, hỏi cậu: "Thầy Hạnh, có cần nghỉ ngơi thêm một lát nữa không?

Hạnh Sí gật đầu, cười nói với cô: “Nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta mau chóng chụp đi, bằng không tí nữa phải tìm cảm giác lại, làm chậm trễ thời gian của mọi người."

Nghe thấy cậu nói như vậy, sắc mặt nhân viên công tác xung quanh đều lộ ra chút cảm kích.

Có một nghệ sĩ bớt việc như vậy khiến họ có thể tan làm sớm hơn mấy tiếng. Họ luôn làm việc ở đoàn phim, giao tiếp với rất nhiều nghệ sĩ, biết nghệ sĩ như Hạnh Sí khó mà tìm được.

Nhưng việc Hạnh Sí dễ ở chung bọn họ cũng đã nghe qua rồi. Vị nghệ sĩ này tuy trình độ diễn xuất bình thường nhưng tính tình lại rất tốt.

Có điều, cũng chỉ có Hạnh Sí biết lúc này cậu không thể chậm trễ thêm. Phải tranh thủ chụp mau cho xong, bằng không cậu lo rằng lát nữa khi Lục Chấp Duệ tan làm thì mình vẫn còn chưa xong việc để Lục Chấp Duệ phải đợi.

Cậu ăn cơm chiều lúc nào không quan trọng, quan trọng là cậu không dám làm trễ nãi việc ăn cơm của Lục Chấp Duệ.

Vì thế mà hôm nay lúc Hạnh Sí kết thúc công việc, trời vẫn còn chưa tối. Nhạc Anh thậm chí còn có thời gian mua trà sữa phát cho các nhân viên công tác ở studio, chờ sau khi phát trà sữa xong, nói tạm biệt với mọi người, Hạnh Sí mới nhận được định vị nhà hàng từ Quý Lam gửi đến.

Vẫn là nhà hàng món Quảng Đông mà Lục Chấp Duệ rất thích ăn kia. Cháo hải sản ở đó làm cực kỳ ngon, Lục Chấp Duệ lần nào đến cũng ăn nhưng Hạnh Sí lại không thấy có gì hấp dẫn, nhất là sau khi làm việc, cậu mệt đến chỉ muốn ăn gà rán, lẩu, thịt nướng,... mà thôi.

Nhưng có Lục Chấp Duệ ở đây, cậu làm gì có tư cách chọn món?

Nhạc Anh lập tức đưa cậu đến nhà hàng. Nhà hàng Quảng Đông đó nằm trong một con hẻm không có gì nổi bật ở Tô giới Pháp, từ cửa nhìn vào trông có vẻ không mấy nổi bật nhưng khi mở cửa ra mới thấy được nét độc đáo bên trong.

Quý Lam đã đặt bàn trước, Hạnh Sí vừa xuống xe đã được nhân viên phục vụ dẫn qua cây cầu nhỏ bắc ngang qua dòng suối, tiến vào gian phòng riêng phía trong cùng.

Nhà hàng này chỉ dành cho hội viên, phải hẹn trước mới có thể vào nên dù đã đến giờ ăn mà bên trong vẫn còn khá yên tĩnh, không có nhiều bàn cho khách, ngoài cửa sổ vẫn nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc và tiếng nước suối chảy.

Lục Chấp Duệ thích thanh tĩnh như vậy nhưng Hạnh Sí lại không thích. Cậu chờ đến chán chết, lướt di động đến mấy lần cuối cùng chán nản không có gì làm bèn chụp một tấm ảnh cây trúc ở bên ngoài.

Rồi lập tức gửi Lục Chấp Duệ.

[Hạnh Sí: [Hình ảnh] Đã lâu không tới nơi này ăn cơm, cây trúc ở đây đã cao hơn so với lần trước mình đến rồi, thật tốt quá.]

——

Lúc Lục Chấp Duệ đến đã thấy Hạnh Sí ngồi một mình trong phòng. Ngoài cửa sổ bóng trúc che phủ, Hạnh Sí ngồi đó chống cằm lặng lẽ quan sát hòa vào khung cảnh xung quanh, yên bình và nhẹ nhàng.

Lục Chấp Duệ nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

Từ lúc Hạnh Sí nhắn tin cho hắn đã gần một giờ đồng hồ. Hắn cũng không tin với tính tình của Hạnh Sí, cậu có thể ngồi yên ngắm cảnh ở đây từ lúc đó đến bây giờ.

Hắn không tiếng động bước vào phòng ngồi xuống đối diện Hạnh Sí. Đồ ăn đã được Quý Lam gọi trước lập tức được mang lên, lần lượt để ở trên bàn.

Lục Chấp Duệ liếc nhìn Hạnh Sí một cái.

Dưới mắt cậu có quầng thâm, trong ánh mắt cũng có chút mệt mỏi, vừa nhìn đã biết tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại còn mệt mỏi cả ngày. Lục Chấp Duệ hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, dù sao đêm qua hắn cũng đã tận mắt thấy Hạnh Sí hưng phấn xem kịch bản đến nửa đêm mà.

Không đợi Lục Chấp Duệ nói chuyện, Hạnh Sí đã mở miệng trước. Cậu cười tươi cầm lấy thìa trên bàn, múc cho hắn một chén cháo: “Hôm nay cháo nấu cực kỳ ngon, tôi nghe đầu bếp nói cá ngừ vây xanh và tôm ngọt mới bắt được hôm nay, thịt ốc cũng rất tươi, nguyên liệu trong cháo rất đa dạng đó ạ." Hạnh Sí vừa chậm rãi múc cháo, vừa từ từ kể ra. Trước khi đặt chén cháo trước mặt Lục Chấp Duệ, còn không quên làm ra vẻ mà thổi thổi ngón tay bị nóng nên hồng hồng của mình, giả bộ làm ngốc bạch ngọt đáng yêu mà Lục Chấp Duệ thích nhất.

Lục Chấp Duệ ừ một tiếng rồi cúi đầu ăn cháo.

Hạnh Sí chưa bao giờ thích ăn cháo, đặc biệt là loại bỏ thêm nhiều nguyên liệu hỗn hợp như vậy, càng không ra vị của cháo.

Cho nên cậu buông thìa, rất tự nhiên mà cầm lấy đôi đũa gắp một viên xá xíu.

Ngày thường Lục Chấp Duệ không chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy, nhưng lúc này hắn vừa nhấc mắt đã thấy Hạnh Sí ngoan ngoãn ngồi ở đó cắn một viên xá xíu đến ba bốn lần, ăn một hồi cũng không hết một viên xá xíu.

“Sao lại không ăn cháo?” Lục Chấp Duệ biết cậu không thích ăn, không chút khách khí hỏi.

Hạnh Sí rõ ràng có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt cún con trừng lớn.

“Còn không ăn cháo sẽ nguội.” Lục Chấp Duệ nói.

Cho dù Hạnh Sí che giấu rất tốt, Lục Chấp Duệ vẫn thấy trong mắt cậu hiện lên vẻ uể oải. Cậu cầm thìa lên miễn cưỡng múc cho mình nửa chén, quay tới quay lui mới đặt xuống trước mặt.

“Đủ ăn không?” Lục Chấp Duệ rõ ràng là không định buông tha cho cậu.

Hạnh Sí vội vàng cười với hắn, trên mặt mang theo chút ngượng ngùng: “Đủ rồi, tôi không đói lắm.”

Có thể không đói bụng sao? Bữa trưa bị Nhạc Anh nhìn chằm chằm nên chỉ có thể ăn một phần salad rau củ, đến chiều lại chụp ảnh cả buổi, bụng cậu đã sớm đói meo rồi.

Nhưng mà, cậu không thích ăn loại cháo hải sản này.

Cậu vốn muốn qua loa cho có với Lục Chấp Duệ, ai ngờ hôm nay hắn lại tích cực như vậy.

“Đừng quậy nữa, ăn đi.” Lục Chấp Duệ nói.

Hạnh Sí không có cách nào khác đành phải cười đồng ý với hắn, lại chậm rãi nâng chén cháo lên.

Trong lòng cậu mắng Lục Chấp Duệ vài câu rồi mới cúi đầu từ từ ăn cháo.

Hạnh Sí chỉ lo đối phó với chén cháo mà bản thân không thích kia hoàn toàn không chú ý đến Lục Chấp Duệ ngồi đối diện khẽ rũ mắt, trong mắt chứa mấy phần ý cười không thể che giấu.

Ý cười đó còn thật hơn cả lúc Hạnh Sí giả bộ cười nhiều.

——

Tối hôm nay Hạnh Sí bị Lục Chấp Duệ bắt ăn rất nhiều. Cả bàn đồ ăn không có món nào mà cậu thích nhưng cậu lại phải ăn đến no căng, nghĩ tới ngày mai phải vì chuyện này mà phải giảm cân, trong lòng Hạnh Sí càng chua xót.

Có điều, ngay lập tức cậu sẽ không cần giảm cân nữa.

Tài xế không đưa cậu về nhà, mà thay vào đó cậu lên xe của Lục Chấp Duệ về nhà với hắn.

Lúc này, tác dụng của ăn cơm no đã được thể hiện ra.

Tối nay Lục Chấp Duệ rất hung hăng, thậm chí đến khi cậu chịu không nổi nữa, liên tục xin tha hắn vẫn không dừng.

Hạnh Sí dần dần không rõ hai người đã làm bao lâu, dù sao chờ đến lúc Lục Chấp Duệ dừng lại thì cậu cũng ngất mất rồi.

Mà Lục Chấp Duệ bên cạnh khẽ kéo chăn lên đắp cho cậu, yên tĩnh ngồi châm một điếu thuốc.

Thời gian dài như thế, đây là lần đầu tiên Hạnh Sí ngủ trên giường của hắn.

Những thói quen và quy tắc linh tinh vụn vặt của hắn rất nhiều, trong đó có một cái chính là không cùng chung chăn gối với người khác. Hắn không quen có người bên cạnh khi ngủ, cũng không thích nghe tiếng thở của người khác. Hơn nữa ngày thường hắn luôn rất kiềm chế, Hạnh Sí cho dù mệt cũng sẽ còn sức mặc lại quần áo, sang phòng khách nghỉ ngơi.

Nhưng lần này...

Lục Chấp Duệ hút một hơi thuốc, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Hạnh Sí đang ngủ say.

Dù tối hôm qua hắn có ý muốn phạt người này trên giường, nhưng vừa rồi suýt chút nữa đã quên sở dĩ hắn khiến Hạnh Sí thành ra như vậy hoàn toàn là bởi vì hắn không thể kiềm chế được.

Có lẽ do đã biết Hạnh Sí trước mặt mình đều là giả vờ, nhưng dáng vẻ không giả vờ và chân thật nhất của cậu mới có thể khiến Lục Chấp Duệ bỗng nhiên bị nghiện.

Thậm chí khiến hắn không kiềm chế được, làm hết lần này đến lần khác, dường như phải dùng phương thức này để tháo dỡ xuống toàn bộ lớp ngụy trang của Hạnh Sí, đánh nát chúng, mới có thể khiến khoái ý sâu trong tim hắn được thỏa mãn.

Lục Chấp Duệ chậm rãi thở ra một hơi.

Tựa như hiện tại, Hạnh Sí lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh, chứ tuyệt đối không phải dáng vẻ giả bộ của mọi ngày.

Lục Chấp Duệ lẳng lặng nhìn trong chốc lát.

Theo thói quen hắn hẳn là sẽ gọi Hạnh Sí dậy, bảo cậu sang phòng cho khách nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ Lục Chấp Duệ lại không muốn.

Có thể là dáng vẻ hiện tại của Hạnh Sí quá ngoan, trong lòng hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn ngủ chung với một người.

Giờ phút này, hắn không chỉ muốn để Hạnh Sí ngủ ở đây, mà còn muốn nhân lúc cậu ngủ nhẹ nhàng hôn cậu...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play