Lục Chấp Duệ biết, với hắn mà nói muốn giúp Hạnh Sí giải quyết phiền toái thì biện pháp tốt nhất là sử dụng cách đơn giản và thô bạo nhất.
Chỉ cần xóa sổ hết toàn bộ tài khoản chạy marketing, rồi khiến cho mục #Trường Kiều Nguyệt - Hạnh Sí# biến mất khỏi không gian mạng. Để những người muốn buông lời mắng chửi không tìm được chỗ trút giận thì vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ biến mất thôi.
Chỉ cần tiêu tiền đúng nơi và có được địa vị đủ dùng, hai thứ này vừa hay là thứ mà Lục Chấp Duệ không thiếu nhất.
Nhưng khi tay hắn chạm đến điện thoại lại đột ngột khựng lại.
Việc Hạnh Sí vào vai nam hai của Trường Kiều Nguyệt là sự kiện ván đã đóng thuyền. Chuyện này vốn dĩ cũng không phải là tin đồn, thứ họ thật sự bất mãn cũng chính là bản thân Hạnh Sí.
Muốn áp chuyện này xuống cũng dễ thôi, nhưng đối với Hạnh Sí mà nói tất cả đã quá muộn.
Hắn đại khái cũng biết Hạnh Sí đảm nhận nhân vật nào, dù sao thì suốt mấy đêm liền Hạnh Sí luôn thức đến gần hai giờ khuya mới chịu ngủ. Cậu đã nhốt mình trong nhà hăng say đọc lời kịch đến tận lúc trời đất tối sầm.
Cậu vào vai một vị tướng quân, có thể nói là một vị tướng quân rất đỗi lạnh nhạt. Chợt nghĩ đến cặp mắt tròn xoe xinh đẹp kia, hắn lập tức cảm thấy có chút không hợp cho lắm.
Ngón tay Lục Chấp Duệ gõ gõ trên màn hình điện thoại trầm mặc hồi lâu. Sau cùng, hắn nhấc máy lên gọi đến số riêng của Quý Lam.
“Sao vậy tổng giám đốc Lục?” Quý Lam bên kia đầu dây lên tiếng.
“Có phải dạo này Hạnh Sí đã nhận một kịch bản mới không?” Lục Chấp Duệ hỏi: “Tên là < Trường Kiều Nguyệt > ấy.”
“Xin tổng giám đốc Lục chờ một chút.” Quý Lam nói.
Những dòng tài nguyên cấp cho Hạnh Sí đều do cấp dưới của Quý Lam sàng lọc và lựa chọn. Những thứ đó được giao đến tay Quý Lam cũng chỉ yêu cầu cô ấy đánh giá mức độ phổ biến và giá trị của tài nguyên này, sau cùng là đem những thứ tốt nhất đưa đến công ty của Hạnh Sí.
Nên vấn đề công ty bọn họ nhận được những tài nguyên gì, cô ấy cũng không thực sự rõ lắm.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát Quý Lam đã có được câu trả lời: “Đúng vậy thưa ngài.”
“Cô hãy lấy cho tôi một phần kịch bản.” Bên kia đầu dây, giọng điệu của Lục Chấp Duệ bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“...Vâng?” Cho dù Quý Lam đã từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng lúc này cô ấy vẫn bị những lời Lục Chấp Duệ thốt ra làm cho hết sức kinh ngạc.
Tổng giám đốc Lục, muốn xem kịch bản á? Là do cô ấy ngủ chưa tỉnh hay là ngài Lục chưa thức dậy đây?
“Sao?” Lục Chấp Duệ bên kia đầu dây tựa như có chút mất kiên nhẫn.
“Vâng, ngài Lục.” Quý Lam lấy lại tinh thần, nhanh chóng đáp lời.
Được rồi, nhất định là cô ấy đã nghĩ nhiều. Việc ngài Lục muốn xem qua kịch bản, chắc là đột nhiên có hứng đầu tư một kịch bản nào đó để chơi đùa thôi.
Rất nhanh, Quý Lam đã mang kịch bản đến văn phòng làm việc của Lục Chấp Duệ. Thậm chí vì để Lục Chấp Duệ đọc được một cách dễ dàng hơn, cô ấy còn mang thêm phần cốt truyện liên quan đưa đến trước mặt Lục Chấp Duệ.
Bữa tối hôm nay tổng giám đốc Lục làm thêm giờ, mãi đến mười một giờ rưỡi khuya mới rời khỏi văn phòng.
——
Quá nửa đêm, Hạnh Sí nhận được một cuộc gọi của Nhạc Anh.
“Hạnh Sí!” Tiếng nói của Nhạc Anh ở đầu dây bên kia nghe qua vô cùng gấp gáp, dường như còn sốt ruột hơn cái lần Lục Chấp Duệ gặp tai nạn giao thông. “Mấy nay cậu làm gì vậy, chọc giận tổng giám đốc Lục rồi hả?”
Hạnh Sí vốn còn đang buồn ngủ, nghe vậy lập tức sợ đến mức ngồi bật dậy, vội vã lục lại trong óc xem mấy hôm nay bản thân đã làm gì.
Cậu đang tranh thủ vội vã đọc cho xong kịch bản nên dạo này cũng không nghĩ đến việc chủ động hẹn gặp Lục Chấp Duệ. Còn bản thân Lục Chấp Duệ, có lẽ là mấy hôm nay hắn cũng rất bận rộn nên mới không có thời gian đến tìm cậu.
Tuy rằng không thấy mặt nhưng Hạnh Sí cũng không cắt đứt mọi liên lạc với Lục Chấp Duệ, mỗi ngày ít nhiều gì cậu đều gửi cho hắn khoảng mười mấy tin nhắn. Thậm chí còn vắt óc suy nghĩ mà bịa cho hắn nghe sinh hoạt hàng ngày của mình, không một ngày ngơi nghỉ.
“Không có mà chị!” Hạnh Sí lập tức phủ nhận.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?!” Nhạc Anh sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Lục chưa từng thu hồi những tài nguyên đã cho cậu. Cậu hãy mau ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm gì đi!”
“... Cái gì?” Hạnh Sí không hiểu ra sao: “Thu hồi tài nguyên gì ạ?”
“Còn gì nữa!” Nhạc Anh nói: “Thư ký Quý vừa gọi cho chị, cô ấy nói vai của cậu trong < Trường Kiều Nguyệt > bị đổi rồi, là do đích thân tổng giám đốc Lục chỉ định đó!”
“Bị đổi sao ạ?” Hạnh Sí không chút lo lắng, trái lại còn như có được niềm vui khi trút sạch gánh nặng: “Vậy em không cần diễn nữa ạ?”
“Cậu nghĩ gì trong đầu vậy!” Nhạc Anh nói: “Cậu bị đổi từ vai nam hai xuống nam thứ tư.”
“Nam thứ tư? Nhân vật nào vậy chị?” Hạnh Sí vội vàng lật xem kịch bản.
“Từ Trường Ngô.” Nhạc Anh đáp.
“Oa...” Hạnh Sí ngừng lại động tác trên tay.
“Cậu sao vậy?” Nhạc Anh hỏi.
“Em thật sự chưa từng dám nghĩ tới điều này sẽ thật sự xảy ra!” Tiếng nói của Hạnh Sí tràn ngập niềm vui xen lẫn kinh ngạc.
Những miêu tả về nhân vật Từ Trường Ngô vốn cũng không được thể hiện nhiều trong kịch bản. Đại khái nhân vật này chỉ xuất hiện ở nửa đầu và trong những đoạn hồi ức của bộ phim.
Hạnh Sí xem qua nguyên tác biết được đất diễn của nhân vật này cũng không quá nhiều, trong cốt truyện cũng không được tô điểm quá nhiều màu sắc.
Tổ mẫu của y là trưởng công chúa triều đại trước, thân phụ lại đảm đương chức vị quốc công cao quý, được hoàng đế cực kỳ tín nhiệm. Là công tử độc nhất của phủ Quốc công cũng như được hoàng đế hết mực thiên vị, từ nhỏ y đã có được cuộc sống bình yên không lo nghĩ, cùng với đó là thân phận sang quý không sao tả xiết.
Y nhỏ hơn nữ chính vài tuổi, cũng xem như là thanh mai trúc mã của nàng. Y chính là người đệ đệ nữ chính hết mực thương yêu và thiên vị bật nhất. ( truyện trên app T𝕪T )
Nữ chính xem y như đệ đệ trong nhà, y lại yêu thầm nữ chính đã nhiều năm nay. Sau này khi có hoàng tử rắp tâm phái người hành thích nữ chính, cả hai chính thức rơi vào hiểm cảnh, vì để bảo vệ nữ chính mà y bị trúng một mũi tên rồi mất mạng. Công tử phủ quốc công thanh tú thơ ngây, không phải lo nghĩ đến cái ăn cái mặc sang quý vô ngần, cuối cùng lại phải hứng chịu vô số nhát kiếm đâm vào cơ thể. Rồi cứ thế chết gục trong vũng máu lầy lội của chính mình.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Ở những giai đoạn sau của cốt truyện, nữ chính ngoan độc từng bước diệt trừ hết thảy đảng phái của tay hoàng tử kia, cũng là vì để báo thù cho đệ đệ của mình.
Điều quan trọng nhất, dễ nhận thấy nhất đó là hình tượng của vị công tử phủ quốc công này thực sự quá phù hợp với con người Hạnh Sí. Cậu biết kỹ năng diễn xuất của bản thân rất lạc quẻ, cũng không gọi là ổn nhưng so với việc cố thế nào cũng không ra được vai Hoắc Lĩnh thì Từ Trường Ngô đã có thể xem như là một vai dễ thở cho cậu.
Hạnh Sí ở bên này chỉ lo vui vẻ, mà Nhạc Anh ở đầu dây bên kia đã sắp phát điên rồi: “Cậu còn cười được nữa hả! Cậu phải biết đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Lục rút lại tài nguyên của cậu, cậu còn không biết sợ hả?!”
Hạnh Sí đành phải liên tục gật đầu cho có lệ: “Dạ vâng chị, lát nữa em sẽ gọi điện thoại hỏi chuyện với ngài Lục.”
Hai hàm trên dưới của Nhạc Anh đã sắp chạm vào nhau đến nơi: “Cậu tự xem đi, lúc này đã là mấy giờ rồi! Đừng làm phiền đến giấc ngủ của ngài Lục!”
“Vâng vâng, em biết rồi.” Hạnh Sí nhanh chóng đáp ứng.
Nhạc Anh nghe được sự qua loa nơi cậu: “Cậu thích nhân vật này đúng không? Cậu thấy bản thân diễn được vai này phải không?”
“Hihi...” Hạnh Sí không dám thừa nhận, nhưng tiếng cười của cậu đã xem như câu trả lời rồi.
“Cậu đàng hoàng một chút cho chị!” Nhạc Anh khó chịu nhắc nhở cậu: “Kỹ thuật diễn xuất trong giới giải trí này thật sự rất quan trọng. Nhưng với cậu mà nói, không có tổng giám đốc Lục thì có diễn hay đến mấy cũng không có chỗ dùng!”
Nói xong, Nhạc Anh dặn dò cậu mau chóng làm lành với Lục Chấp Duệ rồi lập tức ngắt máy.
Cuộc gọi đã tắt hồi lâu Hạnh Sí mới từ tin mừng khi nãy định thần lại.
Nhạc Anh quả thật đã hắt cho cậu một bát nước lạnh. Bát nước này đủ hiện thực cũng đủ lạnh lẽo nhưng Hạnh Sí cũng không bị nó ảnh hưởng nhiều lắm.
Cậu cũng tự biết kỹ thuật diễn xuất của bản thân đã không ít lần kéo chân những bạn đồng diễn chuyên nghiệp khác, nhưng thật lòng mà nói lần nào cậu cũng muốn diễn tốt nhất có thể. Cậu không rõ lần này Lục Chấp Duệ giận hờn điều gì nhưng phải thừa nhận là chó ngáp phải ruồi. Sự việc lần này khiến bản thân cậu lần đầu tiên có cảm giác mình có thể làm tròn được một vai diễn.
Đây là thứ hi vọng nhỏ nhoi khó có được, thậm chí còn là thứ hi vọng mà cậu chưa từng cảm nhận được, nó hiếm hoi đến mức khiến cho sự khác thường của Lục Chấp Duệ không còn quan trọng đến thế nữa.
Hạnh Sí thậm chí có cảm giác thật ra lần này Lục Chấp Duệ đã chơi chán chê rồi nên mới muốn cắt đứt với cậu. Sau này khi Hạnh Sí mất đi cây đại thụ là Lục Chấp Duệ, ngay cả người ở chốn đáy sâu cũng có thể dẫm cho cậu một đạp, thật ra cũng không xem như một việc quá bi ai.
Bởi vì, nghĩ đến việc tài năng không cân xứng mà vẫn được đứng mãi trên đài cao, nắm giữ vô số tài nguyên vốn không thuộc về mình, cậu càng bức thiết muốn diễn thật tốt một lần này.
Cho dù chỉ có một cơ hội.
——
Lục Chấp Duệ mới mở mắt đã trông thấy dáng vẻ Hạnh Sí cười ngây ngô trên sô pha.
Đã gần một giờ sáng nhưng Hạnh Sí vẫn chưa đi ngủ, điều này hoàn toàn khác với đồng hồ sinh học của cậu và đã nhắn tin chúc ngủ ngon cho Lục Chấp Duệ lúc mười một giờ khuya, nhưng những mánh lừa gạt nhỏ nhặt thế này đã chẳng tính là gì với Lục Chấp Duệ nữa.
Lục Chấp Duệ nhìn cậu ôm điện thoại cười ngây ngốc, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên theo.
Hắn sẽ không thừa nhận, ngày thường dù có muộn đến mức nào đi nữa thì hắn cũng sẽ xử lý một ít công việc tồn đọng rồi mới đi ngủ, nhưng hôm nay hắn vừa về nhà đã lập tức ngả lưng xuống giường đi ngủ chỉ là vì muốn xem thử phản ứng của Hạnh Sí sau khi biết bản thân được đổi vai.
Dáng vẻ khi này của cậu khiến Lục Chấp Duệ rất vừa lòng.
Hắn nhìn thấy Hạnh Sí nghịch điện thoại vui vẻ trong chốc lát, sau đó cầm ngay lấy cuốn kịch bản để cạnh rồi nhanh tay lật đến trang đầu tiên.
Một giờ khuya, cậu vẫn không có ý định đi ngủ mà đọc kịch bản lại từ đầu.
Lục Chấp Duệ đã cùng Hạnh Sí đọc kịch bản được hai ba đêm, hôm nay ở công ty hắn lại xem qua kịch bản một lần nữa, rốt cuộc cũng biết bộ phim này nói về vấn đề gì.
Vị công tử bé nhỏ đáng thương trong phim này có khác gì là lấy hình mẫu từ Hạnh Sí đâu.
Ngoan ngoãn, ôn hòa, lại có chút ngây ngô chưa rành thế sự. Đây chẳng phải là dáng vẻ Hạnh Sí diễn cho hắn xem sao? Lục Chấp Duệ đọc kịch bản xong không chút nghĩ ngợi ngay lập tức gọi cho đạo diễn của bộ phim, yêu cầu phải đổi vai diễn cho Hạnh Sí.
Đối với Lục Chấp Duệ mà nói đây là một việc nhỏ hết sức lãng phí thời gian, thậm chí cũng vì vậy mà có thể làm không ít công vụ bị chậm tiến độ. Nhưng khi cuộc gọi đã kết thúc, hắn lại có một cảm giác thành tựu không sao hiểu được.
Có thể nói là cảm giác này còn mãnh liệt hơn khi hắn ký được một hợp đồng trị giá cả chục tỷ. Mãi đến lúc này, cảm giác thành tựu ấy vẫn chưa biến mất.
Thế nên, hắn lặng im thưởng thức dáng vẻ cười ngây ngô của cậu một lát rồi ung dung bước đến bên cạnh Hạnh Sí, ngã mình trên tấm thảm ngay gần đó.
Hắn muốn xem xem Hạnh Sí đọc lời thoại ra sao, xem xem nhân vật mình đích thân chọn cho Hạnh Sí hợp với cậu bao nhiêu.
Nhưng vào lúc này Hạnh Sí như nhớ đến điều gì đó, cậu vội vã buông kịch bản rồi cầm lấy điện thoại bên cạnh.
“Người bạn tốt, thiếu chút nữa vì mừng quá mà tôi quên mất anh...” Cậu chưa khỏi hoàn hồn mà khẽ nói thầm, rồi mở điện thoại mình lên.
Giây tiếp theo, cậu quen tay nhấp vào một tài khoản đứng đầu tiên trong WeChat, có biệt danh là “Cơm cha áo mẹ”. Lục Chấp Duệ cảm thấy hình đại diện trên đó rất quen thuộc, bởi vì thật ra đó là hình đại diện của hắn.
Hắn thấy Hạnh Sí ấn vào ký hiệu thu âm trong đó, mặt mày bình tĩnh vô cùng. Cậu vừa cầm kịch bản vừa run rẩy khẽ nức nở: “Ngài Lục, ngài đã ngủ rồi ạ? Tôi không muốn quấy rầy ngài, nhưng mà, tôi nằm mơ thấy ác mộng... nên có hơi sợ...”
Tiếng sụt sịt điêu luyện vang bên tai Lục Chấp Duệ.
Bé mèo nhỏ khẽ giật giật đôi tai, ý cười nơi đáy mắt từ từ vụt tắt.