Thời tiết Hải Thành hôm nay rất đẹp. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào cửa sổ tòa nhà cao tầng nơi Hạnh Sí đang ở, xuyên qua tấm rèm cửa sổ rồi chiếu từng mảnh nhỏ vụn vỡ vào phòng khách.

“Mấy ngày nay cậu toàn xem mấy cái này hả?” Sau khi bận công việc xong, Nhạc Anh ngồi đối diện Hạnh Sí uống cà phê. 

Hạnh Sí lướt sang một trang khác.

“Đúng vậy.” Cậu nói: “Không phải công ty sắp xếp cho em đi gặp đạo diễn Khương vào ngày mai sao ạ?”

“Đọc tác phẩm gốc cũng không có chỗ dùng đâu.” Nhạc Anh nói: “Biên tập đã chỉnh sửa lại rất nhiều, sau khi nhận được kịch bản, cậu vẫn phải đọc lại từ đầu thôi.”

“Vậy em cứ rảnh rỗi thế thôi á? Nhàm chán lắm.” Hạnh Sí nói.

“Ai bảo cậu rảnh rỗi hả?” Nhạc Anh nói: “Mấy ngày nay không phải ngày nào cậu cũng đến chỗ tổng giám đốc Lục ở à? Ban ngày có thời gian nghỉ ngơi thì tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút đi, đừng cố quá sức.”

Nghe đến đây, ngón tay đang chạm vào màn hình ipad của Hạnh Sí khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Anh.

“Chị Nhạc.” Biểu cảm của cậu thực sự rất kỳ quái, đó là vẻ mặt một lời khó nói hết: “Chị Quý Lam có tiết lộ cho chị cái gì đó không?”

Nhạc Anh khó hiểu: “Không có, sao thế?”

Hạnh Sí há miệng thở dốc, chần chờ nói.

“Hình như Lục Chấp Duệ có vấn đề gì đó hay sao á.” Cậu nói.

“Chỗ nào có vấn đề?” Nhạc Anh truy vấn.

“Thì là… nơi đó ấy ạ.” Hạnh Sí nghiêm túc nói: “Em cảm thấy hình như anh ta không được.”

“Cái gì không được…” Nhạc Anh hỏi được một nửa thì bỗng dưng hiểu ra “nơi đó” mà Hạnh Sí nói đến rốt cuộc là “nơi nào.”

Cô hoảng sợ: “Cậu nói bậy cái gì vậy hả?”

“Em không nói bậy mà.” Hạnh Sí nói: “Từ sau khi anh ta xuất viện, anh ta thay đổi thành một người khác hẳn luôn. Ngày nào cũng yêu cầu em đến nhà nhưng lại chỉ để em ngủ một cách thuần khiết ở nhà anh ta. Thế này thì không phải là có bệnh à?” 

Nói đến đây, cậu nhìn về phía Nhạc Anh, ánh mắt cậu vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa.

“Chị nói xem, có phải là anh ta bị đâm hỏng nơi nào đó trong vụ tai nạn xe cộ kia không, nhưng anh ta lại không dám để lộ ra ngoài nên mới lấy em ra làm bình phong?”

Nhạc Anh trợn tròn mắt.

Cô chưa kịp nói lời nào thì trong góc đã truyền đến một âm thanh rất nhỏ, hơi khàn khàn, nghe rất giống tiếng rắn. Hạnh Sí quay đầu lại mới thấy nhóc Duệ đang nằm ngủ trong góc không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, nó đang hướng về phía cậu khè khè cậu rất dữ dội.

Hạnh Sí nở nụ cười.

“Sao vậy? Anh nói Lục Chấp Duệ không được chứ có nói nhóc không được đâu.” Cậu vừa nói vừa đi về phía trước, dùng một tay ôm mèo nhỏ vào trong ngực.

“Nhưng chờ khi nào nhóc lớn hơn chút nữa thì anh cũng sẽ đưa nhóc đi thiến.”

Nói xong, cậu quen thuộc đưa tay xuống dưới tìm tòi rồi bóp nhẹ vào cặp chuông lông nhỏ dưới đuôi mèo con.

“Đến lúc đó, cả hai đều không được!”

——

Đạo sĩ tiếp đón Lục Chấp Duệ tại đạo quán không hiểu chuyện gì đã xảy ra với tổng giám đốc Lục. Hắn chỉ ngủ một giấc trong tĩnh thất thôi mà, sao sắc mặt càng lúc càng khó nhìn vậy? 

Nhưng hắn ta không dám hỏi nhiều, chỉ tiễn Lục Chấp Duệ ra xe.

Lục Chấp Duệ ở đạo quán cả nửa ngày nên công việc công ty bị tồn đọng rất nhiều. Hắn mang sắc mặt u ám quay về công ty, hậu quả là khi quản lý tới tìm hắn để báo cáo ngân sách và các lãnh đạo của công ty tổ chức cuộc họp thường nên vào buổi chiều đều bị xui xẻo.

Mười rưỡi tối, Lục Chấp Duệ bỏ lại tất cả nhân viên đang tăng ca trong công ty để bước lên xe về nhà.

“Tổng giám đốc Lục.” Quý Lam nói: “Vừa nãy cậu Hạnh gọi điện thoại tới hỏi xem đêm nay cậu ấy có cần đến nhà ngài nữa không?”

Nghe xong những lời này, hành động thắt dây an toàn của Lục Chấp Duệ tạm ngừng lại. 

Hắn cụp mắt, trong xe quá tối nên Quý Lam không nhìn rõ sắc mặt hắn. Hai giây sau, cô ấy nghe được âm thanh thắt dây an toàn.

“Bảo cậu ta tới đi.” Lục Chấp Duệ nói.

——

Lúc Hạnh Sí bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Chấp Duệ đã là ba giờ sáng. Bước chân cậu hơi lắc lư, sắc mặt không được tốt lắm, vừa nhìn đã biết cậu bị mệt mỏi quá mức, chỉ là đang cố gắng chống đỡ.

Người hầu chờ ở cửa ngay lập tức bước tới, chuẩn bị dìu cậu về phòng ngủ. Nhưng Hạnh Sí lại lắc đầu, đẩy cô ấy ra rồi nói: “Phiền cô nói với quản gia Triệu một tiếng, ngày mai tôi còn có việc nên không thể ở lại nơi này.”

Cậu chủ và cậu Hạnh đều không có thói quen ngồi ăn sáng cùng nhau vào buổi sáng, giữ cậu Hạnh ở lại nhà chính là vì quay về lúc đêm muộn không được tiện. Nghe thấy lời này, người hầu cũng không khuyên can gì nữa, chỉ lạnh lùng dẫn cậu đi thay quần áo rồi đưa cậu ra cửa.

Sau khi lên xe, Hạnh Sí bèn kêu lên một tiếng.

Nhạc Anh - người đang ngồi ở ghế phụ chờ cậu - vừa quay đầu lại thì thấy cậu đang lao lực nghiêng người xoa eo, tay chân luống cuống hạ ghế dựa xuống rồi nằm xuống xe.

“Sao không ngủ lại một đêm rồi hẵng về?” Nhạc Anh hỏi. 

Hạnh Sí không ngờ tới Nhạc Anh sẽ đến đón mình nên cậu bị cô dọa cho giật mình hoảng sợ: “Chị Nhạc? Sao chị lại đến đây?”

Nhạc Anh nhìn cậu nhe răng trợn mắt xoa eo: “Tiện đường đi xem một nghệ sĩ biểu diễn vừa mới về, sau đấy tôi nghe thấy cậu gọi xe.”

“Không phải ngày mai em sẽ đi gặp đạo diễn Khương à.” Hạnh Sí nói: “Từ đây trở về xa như vậy, buổi trưa còn bị tắc đường nữa, em nên đi trước thì hơn.”

Rốt cuộc thì cậu cũng tìm được một tư thế thoải mái, cuối cùng cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhạc Anh chê cười cậu: “Không phải cậu nói tổng giám đốc Lục không được à?”

Hạnh Sí trợn mắt nhìn cô: “Hức, ai nói anh ta không được? Chị còn ở đó hóng dưa, chị là quản lý của em hay là của anh ta thế?”

Nhạc Anh cười vài tiếng rồi quay đầu đi.

Hạnh Sí vừa xoa eo vừa chán muốn chết cầm di động chơi.

Hôm nay, cậu vừa mới đến nhà Lục Chấp Duệ thì đã bị đưa đến phòng ngủ của hắn. Từ lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm cho tới mãi vừa nãy vẫn chẳng hề ngừng nghỉ một chút nào.

Buổi tối hôm nay, Lục Chấp Duệ chắc là đã nhịn đến nghẹn rồi; do đó hắn tỏ ra vô cùng hăng hái, hành động cũng rất mạnh mẽ. Hắn liên tục cày cấy, trước sau như một khiến cho sự hung dữ này không phải là một niềm vui mà là một hình phạt.

Hạnh Sí cảm thấy hơi quái lạ. 

Im lặng một lúc, bỗng nhiên cậu mở miệng nói: “Chị Nhạc, em cảm thấy không thích hợp lắm.” 

“Sao vậy?” Nhạc Anh chỉ lo cúi đầu trả lời tin nhắn.

“Em cảm thấy hình như Lục Chấp Duệ biết em nói gì sau lưng anh ta.” Hạnh Sí nói.

Nhạc Anh nhướn mày: “Hay tại cậu nói bậy sau lưng tổng giám đốc Lục quá nhiều nên có tật giật mình?” 

“Không phải! Là thật đấy chị!” Hạnh Sí ngay lập tức phản bác cô.

Lục Chấp Duệ hôm nay rất hung dữ, cậu luôn cảm thấy hắn đang gom hết sức lực lại để trừng phạt cậu, không hề giống với ngày thường.

Nhạc Anh quay đầu lại, nhìn cậu rồi cười một cái.

“Mệt mỏi làm cậu ngu đi rồi.” Cô nói: “Về nhà thì nhớ đi ngủ sớm đi, đừng nghịch điện thoại nữa.”

——

Hạnh Sí vừa mới đi, quản gia đã tới gõ cửa nói cậu Hạnh về nhà rồi.

Sau khi nghe được lời này, Lục Chấp Duệ đang ngồi hút thuốc ở đầu giường chẳng nói năng gì, chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi bảo ông ta đi ra ngoài.

Chờ sau khi quản gia rời khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại thì Lục Chấp Duệ mới nghiền nát điếu thuốc, vỗ tàn thuốc rơi trên ga giường.

Muộn như thế này rồi mà cậu còn sức mà về nhà? Vừa nãy sau khi làm xong, trông cậu như sắp hôn mê đến nơi, ngay cả đứng lên cũng khó khăn.

Chuyện này không thể là giả vờ được đúng không?

Nhớ lại những gì hắn tình cờ nghe được ở nhà Hạnh Sí vào buổi trưa hôm nay, Lục Chấp Duệ cau mày châm một điếu thuốc khác.

Thật thật giả giả làm cho hắn cảm giác nhìn không thấu người này.

Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy bực bội và tức giận nhưng lại bó tay hết cách. Dù vậy, chính hắn cũng không nhận ra rằng trong những cảm xúc này lại không có sự ghét bỏ nào đối với Hạnh Sí.

Thậm chí còn có thêm một loại hấp dẫn mãnh liệt khiến hắn khó có thể chống cự.

Hắn im lặng hút thuốc, nhưng chưa kịp hút hết một điếu thì đã giơ tay lên dập tắt điếu thuốc.

Lục Chấp Duệ xoay người lên giường, kéo chăn.

Hắn muốn thử xem Hạnh Sí về nhà sẽ làm gì.

——

Hạnh Sí nằm trên ghế sa lon, tiểu thuyết trong tay còn 8% cuối cùng.

Cũng không phải là cậu không mệt không buồn ngủ, nhưng ngày mai là ngày gặp mặt đạo diễn Khương rồi, lòng cậu cảm thấy không yên nên không ngủ được. Vị đạo diễn kia nổi danh là trong mắt không chứa được hạt cát nào, cho dù lần này chỉ là gặp mặt cũng đã bị từ chối mấy lần. Vừa nhìn đã biết là ông ấy đang cố ý hạ thấp mặt mũi cậu.

Hạnh Sí cũng chẳng để bụng chuyện bị hạ mặt mũi, cậu chỉ thấy hơi áy náy. Người ta làm phim truyền hình hay nhưng lại bị cưỡng ép nhét một người không có chút kỹ thuật diễn nào vào đoàn, nghĩ thế nào cũng thấy khá phiền.

Hạnh Sí không làm được gì khác, chỉ có thể nỗ lực trong khả năng của mình. Cậu sẽ cố gắng không kéo chậm tiến độ của mọi người. 

Nhưng nguyên tác của bộ phim này thực sự rất hay.

Ở phần sau của tiểu thuyết, nữ chính ngày càng tiến gần đến ngôi vị hoàng đế. Quan lại và các thế lực ngăn cản nàng phải dùng hết bản lĩnh của mình, hơn nữa hoàng huynh cùng phụ khác mẫu đang tranh đoạt ngai vàng với nàng cũng bước vào trận chiến cuối cùng. Nàng đoạt lại những gì vốn thuộc về mình từng bước một, báo thù cho người thân và bằng hữu thân thiết nhất. Sau cùng, nàng nhặt thanh kiếm sắc bén lên, chuẩn bị cắt đứt xiềng xích trói buộc cuối cùng của thời đại này trên người nàng.

Mà nam phụ số hai của Hạnh Sí cũng bộc phát ra những chớp nhoáng bi thảm của mình ở đoạn này. 

Hắn ta là đại tướng quân, vì nữ chính mà không tiếc cử binh mưu phản để được đứng trong trận doanh nữ chính. Hắn ta vào sinh ra tử, mấy lần suýt nữa mất mạng vì nữ chính, nhưng nữ chính lại không có một chút tình cảm nam nữ nào với hắn ta, nàng chỉ muốn ở bên kẻ hèn mọn nước địch.

Đại tướng quân chịu tra tấn tâm lý đau đớn nhất, cuối cùng bất đắc dĩ trở thành lưỡi kiếm bất khả chiến bại của nữ chính. Sau khi nhân vật phản diện chết, hắn ta rời quê hương, thay nam nữ chính trấn thủ biên cảnh vương triều.

Hạnh Sí gãi muốn rách cả da đầu.

Một hình tượng anh hùng lừng lẫy như vậy, cậu phải diễn như thế nào đây!

Đúng lúc này nhóc Duệ tỉnh lại, chậm rãi đi tới trước mặt cậu. Hạnh Sí vứt máy tính bảng xuống, oán giận với mèo con: “Khó quá đi, nhóc nói xem tại sao Lục Chấp Duệ cứ gây phiền toái cho anh vậy nhỉ?” 

Mèo con nghiêng đầu, nhìn cậu chằm chằm. 

Hạnh Sí biết mèo con nghe không hiểu cậu nói chuyện, yên tâm lớn mật tiếp tục oán giận: “Anh không muốn đóng phim chút nào, nhét cho anh nhiều tài nguyên như vậy làm gì?” 

Tất nhiên cậu cũng không biết lúc này mình đang mặc áo thun lớn, dưới cổ áo rộng thùng thình là dấu đỏ rõ ràng trên cần cổ thon dài tuyết trắng trông vô cùng mê người. Cậu xoay người, lập tức đau đến hít sâu một hơi, vừa nhíu mày vừa nhanh chóng xoa eo.

“Đau chết, đau chết mất… Đúng là không phải người, anh ta không biết mệt à?”

Nói xong, cậu thở dài rồi cầm lấy máy tính bảng, muốn nhanh chóng xem xong nguyên tác để còn đi ngủ.

“Anh ta không mệt nhưng anh mệt lắm…”

Cậu vừa mở khóa màn hình vừa lẩm bẩm.

Cậu mải nhìn màn hình nên không chú ý đến ánh mắt của mèo con ngồi bên cạnh khẽ động, ánh mắt rơi vào vòng eo dẻo dai săn chắc dưới vạt áo phông nhàu nát của cậu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. 

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Hạnh Sí: Thật không phải người, anh ta không mệt à? Đồ chó, phiền chết mất thôi!

Lục Chấp Duệ: Khà khà, cậu ấy khen mình giỏi kìa. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play