Hôm nay Tổng giám đốc Chu theo Lục Chấp Duệ đi đánh golf, sau đó lại cùng hắn ăn tối.
Việc đầu tư khá thuận lợi, dù sao thì số tiền mà anh ta thiếu chẳng đáng là bao nhiêu đối với Lục Chấp Duệ. Trên bàn cơm tối đó, họ ký kết hợp đồng và Lục Chấp Duệ trở thành một trong những cổ đông lớn của truyền thông Tinh Thần.
Tổng giám đốc Chu vô cùng vui vẻ quay về công ty, nhưng Lục Chấp Duệ lên xe mà chẳng thể nào vui nổi.
Hắn không muốn đi ngủ.
Sau khi phát hiện bản thân bị đồ chơi nhỏ mình nuôi bên người đùa giỡn đã khiến hắn đủ bực rồi, ấy vậy mà hắn lại chẳng thể làm gì cậu. Vì dù hắn không muốn thấy Hạnh Sí thì buổi tối hắn vẫn sẽ biến thành mèo con trong nhà cậu.
Không thể trốn thoát.
Điều đó khiến hắn không những không thể cắt đứt quan hệ với Hạnh Sí mà còn phải đối mặt với cậu mỗi ngày. Nghĩ đến đây Lục Chấp Duệ bèn đè tay lên hai bên thái dương, mày nhíu chặt.
Xe dần chạy ra khỏi nội thành, đi về phía trang viên của Lục Chấp Duệ.
Đến khi xe dừng lại thì Lục Chấp Duệ mới đưa ra quyết định.
“Đi hỏi xem Hạnh Sí đang ở đâu.” Trước khi xuống xe, hắn nói.
Quý Lam ngồi phía trước hiểu ý ngay, cô ấy lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Hạnh Sí.
[Cậu Hạnh, đêm nay Tổng giám đốc Lục muốn gặp cậu.]
——
Hạnh Sí nhận được tin nhắn của Quý Lam khi cậu đang nằm trên sô pha ở nhà đọc tiểu thuyết. Đột nhiên nhận được tin nhắn khiến cậu hoảng sợ, ngay sau đó Nhạc Anh cũng gọi điện thoại tới.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
“Cậu thay quần áo nhanh lên, tài xế đang trên đường tới rồi đấy.”
Hạnh Sí kêu thảm thiết một tiếng rồi ngồi dậy từ trên sô pha.
“Tối nay phiền chết đi được.” Cậu oán hận nói.
“Đừng có nói bậy.” Nhạc Anh ở đầu dây bên kia quở trách cậu.
Hạnh Sí cúp điện thoại, một tay đặt máy tính bảng sang một bên, tay kia ôm nhóc Duệ vào lòng, xoa nắn một lúc.
“Nhóc nói xem, sao Lục Chấp Duệ không yên tĩnh vài ngày được nhỉ?” Cậu nói.
Bé mèo nằm trong ngực không hiểu gì, trong khi cậu đang phàn nàn thì nhóc con này chỉ chăm chú liếm tay cậu.
Lưỡi của mèo con đầy gai thô ráp, sau khi bị liếm cảm thấy thật ngứa ngáy. Cậu thu tay lại, cười nói: “Nhóc con, anh thấy có lúc nhóc thật ngốc nghếch nhưng đôi khi lại cảm thấy nhóc nghe hiểu được lời anh nói.”
Bé mèo nhỏ vô cùng chuyên tâm liếm tay, chẳng thèm để ý tới cậu.
Hạnh Sí xoa nó một lúc rồi mới buông ra, vươn vai, thở dài.
Công việc này đúng là không phải dành cho người mà.
Theo lý thuyết thì Lục Chấp Duệ đã gần ba mươi, năm đó hắn còn có một mối tình oanh liệt với ánh trăng sáng, kiểu gì thì cũng được coi như là một cao thủ tình trường, nhưng việc này thật sự không dám khen ngợi.
Đời sống sinh hoạt của hắn rất kém, chưa nói đến mấy thứ nhỏ, riêng thứ kia đã lớn tới mức quá đáng. Mỗi lần làm chuyện đó là phải đến hơn nửa đêm, ngày hôm sau hắn thần thanh khí sảng đi làm, còn Hạnh Sí thì phải ở nhà cả nửa ngày.
Thế nên điều mà Hạnh Sí mong chờ nhất khi trước chính là chuyện Lục Chấp Duệ đi công tác. Chỉ cần hắn có mặt ở Hải Thành thì cậu phải đến nhà hắn khoảng ba đến bốn ngày; sang ngày hôm sau còn phải chạy thông báo, cái tội này thật đúng là không dành cho con người.
Vốn dĩ cậu tưởng lần này Lục Chấp Duệ bị thương thì sẽ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mất tầm mười ngày nửa tháng. Cuối cùng, sáng nay hắn vừa mới xuất viện mà buổi tối đã sắp xếp cậu tới “thị tẩm”?
Hạnh Sí cảm thấy thật nhức đầu.
Cậu vội vã đi tắm rửa, thoa kem dưỡng thể rồi thay quần áo.
Vừa thay đồ xong thì tài xế gọi điện tới. Nhà cậu ở ngoại thành, còn Lục Chấp Duệ lại ở ngoại ô phía Tây thành phố, ngồi xe phải mất hơn nửa giờ mới đến nơi. Đợi tới lúc Hạnh Sí có mặt ở đó thì trời cũng đã khuya.
Quý Lam đã về nhà sau khi tan làm, thế nên người ra nghênh đón Hạnh Sí là quản gia của Lục Chấp Duệ.
May mắn là Hạnh Sí cũng tới biệt thự này không ít lần, quản gia đã quen mặt cậu. Thấy ông ta ra đón mình, Hạnh Sí bèn gật đầu chào. Quản gia nhìn về phía cậu, hơi mỉm cười rồi nói: “Cậu Hạnh, ngài Lục đang ở trong phòng sách, ngài ấy có chút chuyện quan trọng nên đã bảo tôi ra đây đón cậu. Ngài ấy còn dặn tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi trước.”
Hạnh Sí ngạc nhiên.
Nghỉ ngơi á?
Lục Chấp Duệ có một thói quen đó là chưa bao giờ ngủ cùng giường với người khác. Hắn giống y hệt mấy vị Hoàng Đế cổ đại, sau khi thị tẩm phi tần xong thì bắt buộc phải khiêng đi. Với Hạnh Sí cũng giống y như vậy, sau khi xong việc Lục Chấp Duệ sẽ bảo cậu đi nghỉ ngơi, coi như kết thúc.
Đây… Ba năm qua, đây là lần đầu tiên cậu được đưa đi nghỉ ngơi mà chưa gặp mặt Lục Chấp Duệ.
Hạnh Sí hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi theo quản gia. Khi đi ngang qua phòng sách, trong phòng vẫn sáng đèn, hình như Lục Chấp Duệ đang bận chuyện gì đó thật.
Hạnh Sí không hỏi nhiều, cậu nằm trong phòng dành cho khách ở nhà Lục Chấp Duệ ngủ một đêm.
Chỉ cần cậu còn ở nhà Lục Chấp Duệ thì công ty sẽ không sắp xếp thông cáo cho cậu. Do đó ngày hôm sau cậu lười biếng ngủ dậy muộn, chờ đến khi cậu rời giường thì Lục Chấp Duệ đã đến công ty rồi.
Đối với Hạnh Sí thì đây cũng được coi là một chuyện tốt. Cậu không những không cần phải hầu hạ vị tổ tông kia mà còn có thêm một ngày nghỉ phép. Chuyện tốt như vậy có ai mà không muốn làm?
Mặc dù Hạnh Sí đắc chí nhưng đến tối thì cậu lại không thấy vui nổi.
Lục Chấp Duệ bảo cậu đến nhà hắn tiếp!
Mấy hôm nay hôm nào cũng vậy. Cứ đến tối là Hạnh Sí lại bị Lục Chấp Duệ gọi đến nhà hắn. Liên tục ba, bốn ngày liền, nhưng ngay cả mặt của Lục Chấp Duệ cậu còn không nhìn thấy. Ngày nào cậu cũng chỉ đến ngủ một giấc ở nhà Lục Chấp Duệ xong sáng lại rời đi. ( truyện trên app T𝕪T )
Hạnh Sí cảm thấy không hiểu gì, còn Lục Chấp Duệ thì đang thực sự thấy rất vui vẻ.
Mỗi lần đến khuya, sau khi hắn ngủ hắn sẽ được ở trong căn nhà trống rỗng của Hạnh Sí suốt một đêm. Chỉ cần không nhìn thấy Hạnh Sí thì không có gì có thể chọc tức hắn. Nếu không phải hắn hơi dị ứng với lông mèo thì hắn thật sự đã định mang con mèo đó đi luôn, sau đó chia tay với Hạnh Sí. Tiếp đấy, hắn sẽ khiến cho cậu ngã từ trên mây xuống đất, buộc cậu phải thừa nhận hậu quả khi dám đùa bỡn hắn.
Nhưng hắn biết rõ đây không phải là kế lâu dài.
Hắn đã cho vài người đi điều tra mấy đạo quán và mấy ngôi chùa quanh Hải Thành. Sau khi suy nghĩ, hắn cảm thấy loại chuyện này không thể giải quyết bằng khoa học được, hắn nhất định phải dùng đúng thuốc thì mới trị được bệnh.
Không lâu sau, người được hắn phái đi đã quay về nói với hắn rằng ở ngoại thành phía Bắc, trong Thanh Huyền Quan có một vị đạo sĩ, nghe nói người này rất giỏi xem bói, xem tướng cũng rất cừ.
Lục Chấp Duệ đặc biệt dành thời gian đi một chuyến.
Đạo quán kia ở trong núi sâu, đường ra vào không dễ đi nhưng hương khói lại rất thịnh vượng. Người của Lục Chấp Duệ sắp lịch hẹn trước rồi nên Lục Chấp Duệ vừa tới là đã có đạo sĩ nghênh đón ở cửa, dẫn hắn vào trong tham quan.
Lục Chấp Duệ đi thẳng một mạch vào bên trong, thấy trong đạo quán có khá nhiều phá sát trấn Thái Tuế, không khác gì với những danh lam thắng cảnh bình thường. Tường bên trong chùa còn dán mấy bài trừ mê tín từ thời phong kiến, khẩu hiệu tuyên truyền đả kích mê tín, vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Sắc mặt của Lục Chấp Duệ không dễ nhìn nhưng hắn vẫn cố nhịn, đi theo mấy đạo nhân và người của hắn vào một gian tĩnh thất trong đạo quán.
Trong tĩnh thất có một đạo sĩ mặc đạo bào, tuổi không lớn, tầm khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi. Người đó rất gầy, trông không có tinh thần gì, đang ngồi ở đó viết chữ bằng bút lông.
“Đạo Huyền sư phụ.” Đạo nhân hơn năm mươi tuổi đón tiếp Lục Chấp Duệ kia tỏ ra rất cung kính với hắn ta. Sau khi khom người hành lễ, người đó chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ chờ chỉ thị.
Lục Chấp Duệ ngồi xuống trước bàn, cũng không nói lời nào, thản nhiên nhìn hắn ta một cái, chờ nghe hắn ta nói nhảm.
Chỉ thấy đạo sĩ kia ngẩng đầu, đánh giá Lục Chấp Duệ từ trên xuống dưới một cái rồi quay đầu qua ý bảo mấy người đi theo đi ra ngoài chờ.
Đợi đến khi trong tĩnh thất chỉ còn hai người bọn họ, mặc dù bút trong tay đạo sĩ kia vẫn không ngừng nhưng hắn ta lại chậm rãi nói: “Thí chủ gần đây gặp phải không ít phiền phức nhỉ?”
Lục Chấp Duệ nghĩ thầm, chuyện này còn cần hắn ta nói à.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đạo sĩ.
Đạo sĩ dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn rồi nói tiếp: “Linh hồn và thể xác không nhất định phải hoàn toàn hợp nhất. Nghe có vẻ vô lý nhưng nếu xảy ra thì cũng có thể coi là một loại cơ duyên.”
Lục Chấp Duệ nhíu mày.
“Thí chủ muốn phá giải, chuyện này cũng rất hợp tình hợp lý. Nhưng đã là cơ hội và duyên phận thì phải đợi thời cơ đến nó mới rời đi.”
Lục Chấp Duệ nhíu mày chặt hơn.
Hắn ta thực sự nhìn ra được à?
Chỉ thấy đạo sĩ kia tự mình nói tiếp: “Đối với thí chủ mà nói thì không biết có phải là phúc duyên hay không, nhưng đây chắc chắn không phải là tai họa. Thí chủ chỉ cần thuận theo mà làm, không cần mạnh mẽ thay đổi và cũng đừng để nó ở trong lòng. Hai chữ tùy duyên chính là phương pháp phá giải tốt nhất.”
Những gì đạo sĩ này nói dường như thực sự không liên quan gì đến hắn.
“Nhưng…”
“Nói thẳng là thuận theo mà làm, chắc hẳn thí chủ đã hiểu rõ rồi.” Đạo nhân cười, nhìn hắn rồi nói: “Thí chủ, mời về cho.”
——
Lục Chấp Duệ lạnh lùng đi ra khỏi tĩnh thất, đám cấp dưới và đạo sĩ bên ngoài lộ vẻ lo lắng.
Đạo sĩ quản sự trong đạo quán không giống đạo sĩ bình thường. Dù sao toàn bộ thao tác và quản lý đạo quán đều không thể tách rời những chuyện và người tầm thường này. Đặc biệt là người như Lục Chấp Duệ, chỉ cần hắn dậm chân vài cái ở đất Hải Thành cũng đã làm cho bao người tầm thường run rẩy.
Đạo sĩ tiếp đãi thấy vẻ mặt của hắn không vui, cũng biết vị Đạo Huyền sư phụ trong kia không dễ ở chung nên đã vội vàng tiến lên nghênh đón Lục Chấp Duệ. Hắn ta mở một gian tĩnh thất trong viện để đãi khách, còn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon cho hắn.
“Đạo Huyền sư phụ một lòng tu đạo, nếu có gì mạo phạm đến ngài thì xin tổng giám đốc Lục lượng thứ.” Đạo sĩ kia nói.
Lục Chấp Duệ lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Chuyện này không liên quan gì đến đạo sĩ kia. Tên đó rất lợi hại, hắn chưa nói gì mà hắn ta đã nhìn ra hắn đang buồn phiền chuyện gì.
Nhưng điều khiến hắn bực bội chính là tên đạo sĩ kia nói với hắn không có biện pháp giải quyết nào khác ngoài việc “Tùy duyên”.
Tùy duyên là sao? Từ nhỏ đến lớn, Lục Chấp Duệ chưa bao giờ tin tưởng vào hai chữ này. Hắn chưa từng gặp phải chuyện gì vượt qua khả năng của hắn, khiến hắn cảm thấy bất lực và mất kiểm soát. Bây giờ không hiểu sao lại có một chuyện, còn khiến hắn phải “Tùy duyên”.
Hắn cảm thấy thật sự phiền phức.
Tuy rằng ngoài miệng hắn nói không có gì, nhưng đạo sĩ kia biết rõ hắn có việc. Dù vậy, đạo sĩ cũng chẳng thể gặng hỏi hắn mãi, hắn ta đành phải nói: “Vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc Lục nữa. Ngài dùng bữa xong, nếu không chê thì mời ngài ở lại chỗ này nghỉ ngơi một chút. Bên trong đạo quán rất yên tĩnh, phong cảnh và thời tiết cũng rất đẹp, rất thích hợp để tĩnh tâm.”
Lục Chấp Duệ miễn cưỡng đồng ý nói: “Được rồi, ông đi ra ngoài đi.”
Đến giờ thì đạo sĩ kia mới yên tâm đi ra ngoài.
Tâm trạng Lục Chấp Duệ không tốt nên không ăn nhiều. Sân trong đạo quán được xây dựng trên núi, mỗi gian nhà đều là một biệt thự nhỏ. Một lúc sau, trong núi trời bắt đầu đổ mưa, bên ngoài tiếng mưa không ngừng, đúng là rất thích hợp để ngủ.
Lục Chấp Duệ cảm thấy việc xuống núi vào lúc này không thuận tiện, vì thế hắn đã gọi điện thoại cho Quý Lam và bảo cô ấy hoãn lịch trình buổi chiều lại. Sau đó, hắn ngủ một giấc ngắn ngủi hiếm hoi trong đạo quán.
Ngoài cửa sổ, lá trúc bị mưa xối xả rơi xuống tạo ra âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng chim hót, đặc biệt có ích cho giấc ngủ.
Bầu không khí yên bình này khiến Lục Chấp Duệ dần quên đi sự cáu kỉnh vừa rồi, cũng quên mất sau khi mình ngủ, tỉnh lại sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Hắn mông lung chìm vào giấc ngủ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hạnh Sí một tuần trước: Tổng giám đốc Lục sống không được.
Hạnh Sí một tuần sau: Tổng giám đốc Lục không được.