Đúng như những gì Hạnh Sí đoán, ngày hôm sau lúc nhìn thấy đạo diễn Khương, cậu thực sự thấy hơi bối rối.

Cậu gặp đạo diễn Khương trong phòng làm việc của ông ấy. Lúc cậu đến, đạo diễn Khương đang xem đoạn ghi hình của nam nữ chính. Thấy cậu tới, đầu đạo diễn Khương còn không thèm ngẩng lên, chỉ có trợ lý của ông ấy lại gần tiếp đón Hạnh Sí rồi mời cậu ngồi xuống.

Hạnh Sí ngồi yên ở đó đợi gần mười phút thì đạo diễn Khương mới thong thả ung dung đóng máy tính lại. 

Mấy kiểu ra oai phủ đầu như vậy Hạnh Sí đã gặp nhiều rồi. Tuy rằng cậu có hậu thuẫn vững chắc, nhưng trong giới giải trí lại nổi danh là kẻ chuyên bị bắt nạt. Mọi người đều biết tổng giám đốc Lục rất hào phóng với cậu nhưng khi cậu xảy ra chuyện gì thì luôn mặc kệ. Cho nên gió chiều nào thì theo chiều đó, nói chung là tình cảnh của Hạnh Sí cũng không quá tốt.

Hạnh Sí im lặng chờ đợi, đợi mãi cho đến khi đạo diễn Khương mở miệng trước.

“Tới rồi à?” Ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía Hạnh Sí, trên mặt không có chút cảm xúc nào: “Không cần phải phiền toái như vậy đâu, cũng chẳng có gì muốn nói.”

Đạo diễn Khương năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, mái tóc xoăn buộc thành đuôi ngựa, trông còn khá trẻ. Hạnh Sí cười, làm như không nghe ra địch ý trong lời nói của ông ấy: “Vậy thì tôi vẫn nên tới gặp ngài một lần, tán gẫu vài câu với ngài về kịch bản. Còn nữa…”

Cậu cười, nhẹ nhàng nói: “Hình như ngài quên đưa kịch bản cho tôi.”

“Ồ!” Đạo diễn Khương lạnh nhạt lên tiếng, cẩm quyển sách từ trên mặt bàn lên, đẩy về trước mặt Hạnh Sí: “Cậu có biết mình diễn cái gì không?”

“Người quản lý của tôi đã nói với tôi rồi, vai diễn của tôi là nhân vật Hoắc Lĩnh.” Hạnh Sí đưa tay nhận lấy kịch bản, trả lời: “Hai ngày nay tôi đã đọc qua nguyên tác một lần nên tôi đã hiểu đại khái nhân vật mình sẽ diễn là kiểu người gì. Chỉ là không biết kịch bản có chỉnh sửa cải biên thêm gì không thôi.” 

Hình như đạo diễn Khương có chút bất ngờ sau khi nghe cậu nói vậy, ông ấy bèn nhìn cậu nhiều thêm hai lần.

Hạnh Sí biết ông ấy thẳng thắn nên cậu cũng không úp úp mở mở nữa, chỉ ngượng ngùng cười nói: “Đạo diễn Khương chắc cũng đã nhìn ra rồi, nhân vật này không hợp với tôi.”

Đạo diễn Khương nhìn cậu mà không nói gì.

“Thực ra tôi cũng cảm thấy vậy. Nhân vật Hoắc Lĩnh này là người chính trực nghiêm cẩn, ít nói ít cười, không hề phù hợp với hình tượng của tôi. Nhưng ngài cũng biết đấy, hợp đồng là do công ty của tôi sắp xếp, tôi không can thiệp được, thế nên tôi cũng chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì.” Hạnh Sí tiếp tục nói.

“Tuy năng lực của tôi không đủ, chỉ có thể bỏ ra một ít công sức làm vài việc ngu ngốc thế này thôi. Chờ đến khi khai máy cũng mong ngài chỉ bảo nhiều hơn. Chỉ cần ngài chịu dạy dỗ thì tôi nhất định sẽ học tập chăm chỉ.” Hạnh Sí nói xong bèn nghiêm túc đứng dậy, cúi đầu với đạo diễn Khương: “Gây thêm phiền phức cho ngài rồi.”

Đạo diễn Khương ngồi im lặng tại chỗ một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về đi.” Ông ấy nói: “Tạo hình nam nữ chính chụp xong rất đẹp, mấy ngày nữa sẽ sắp xếp cho cậu đến chụp ảnh, cuối tháng sau khai máy.”

Lần này, giọng điệu của ông ấy thoải mái hơn nhiều so với lúc trước. Hạnh Sí thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn. 

“Vâng thưa đạo diễn!” Nói xong, cậu lại cúi đầu thêm lần nữa rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, sau lưng cậu đã vang lên giọng nói của đạo diễn Khương.

“Xem kỹ kịch bản đi.” Ông ấy nói: “Nó cũng không khác nguyên tác là mấy đâu.”

——

Tối hôm nay, Hạnh Sí không bị Lục Chấp Duệ gọi đến nhà hắn. Cuối cùng thì Hạnh Sí cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn rất chuyên nghiệp mà nhắn cho Lục Chấp Duệ bảy, tám cái tin nhắn nói chúc ngủ ngon với hắn; sau đó, cậu an tâm thoải mái vứt di động sang một bên, tựa vào sô pha đọc kịch bản.

Đã đọc qua nguyên tác một lần, giờ cậu đọc kịch bản đã có thể nhìn ra biên kịch của “Trường Kiều Nguyệt” đã tốn bao nhiêu công sức. Phương pháp thể hiện của phim ảnh và tác phẩm văn học không giống nhau, thế nên rất nhiều tình tiết và lời thoại cần phải được thay đổi. Nhưng nhìn chung thì cảm giác nó mang lại vẫn giống hệt với nguyên tác.

Càng đọc Hạnh Sí càng cảm thấy bản thân mình sắp trở thành con chuột cống duy nhất trong bộ phim truyền hình này.

Nhưng cậu không có thời gian để buồn bực. Bộ phim này dài 68 tập, kịch bản rất dày. Chương trình thực tế sắp bắt đầu khai máy quay tiếp rồi, cậu nhất định phải đọc xong hết kịch bản trong khoảng thời gian rảnh rỗi này.

Khi Lục Chấp Duệ tỉnh lại, đó là những hình ảnh hắn nhìn thấy.

Hạnh Sí đang nằm trên sô pha, trên người mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình. Vốn dĩ cậu đã có ngoại hình trông rất ưa nhìn, cậu còn là một cái giá treo quần áo với thân hình eo thon chân dài. Quản lý kiểm soát dáng người của cậu rất tốt, khiến cho dáng người cậu nhìn thì mảnh mai nhưng không gầy, toát lên sự dẻo dai của thiếu niên. ( truyện trên app T𝕪T )

Mèo con im lặng hai giây trước thân hình chỗ nên lộ thì lộ của Hạnh Sí, cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ không thể nghe thấy.

Hạnh Sí mải mê đọc kịch bản đến nỗi không thèm chú ý tới hắn. Ở phần đầu của kịch bản, vị tướng quân trẻ tuổi Hoắc Lĩnh đắc thắng trở về từ biên quan được bá tánh trong kinh thành đổ xô ra chào đón trên mọi nẻo đường.

Hắn ta mới ngoài hai mươi, đang ở độ tuổi tràn ngập khí phách anh hùng, tiên y nộ mã*. Hắn ta cưỡi một con hắc mã đi dọc khắp đại lộ Trường An, đôi mắt lạnh như băng sương luôn nhìn thẳng phía trước. 

Tam hoàng tử rất được Hoàng Thượng coi trọng dẫn theo văn võ bá quan đi nghênh đón hắn ta ở ngoài cửa cung. Ở trước mặt Tam hoàng tử, hắn ta vừa ghìm chặt cương ngựa vừa xoay người nhảy xuống, lạnh lùng hành lễ với Tam hoàng tử.

“Thần Hoắc Lĩnh nhận hoàng ân, không làm nhục sứ mệnh đánh lui quân Hung nô ra khỏi Nhạn Môn Quan, lấy lại hai mươi mốt thành trì Yến Vân, đặc biệt hồi cung phục mệnh.”

Giọng nói của hắn ta vừa lạnh như khôi giáp của mình, vừa cao ngạo như một con đại bàng đang bay lượn quanh thành trì Nhạn Môn Quan.

Hạnh Sí nhíu mày, chỉnh giọng nói sao cho lạnh lùng rồi đọc theo. Nhưng cậu đọc mấy lần đều cảm thấy lạ lạ, hoàn toàn không có cảm giác ớn lạnh như ngựa sắt. 

Cậu chán nản quay đầu nhìn kịch bản.

Trong kịch bản, vẻ mặt của Tam hoàng tử vui vẻ vô cùng, còn vừa cười vừa đỡ hắn ta dậy. Nhưng không đợi tay của Tam hoàng tử chạm vào thì hắn ta đã tự đứng lên.

Tam hoàng tử thấy hơi xấu hổ, văn võ bách quan chung quanh cũng không dám lên tiếng.

Hoắc Lĩnh hoàn toàn không có ý nể mặt tam hoàng tử, hắn ta chắp tay lại rồi nói: “Thần đi gặp thánh thượng.”

Ngay khi mọi người đều cảm thấy lúng túng thì một loạt tiếng vó ngựa vọng tới từ xa. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trưởng công chúa Lý Minh Yên mặc hoàng bào màu đỏ đang cưỡi ngựa từ trong cung ra đây.

Người dám cưỡi ngựa ở trong cung bị cấm phóng ngựa chỉ có mỗi một mình trưởng công chúa.

Bạch mã dừng lại trước mặt văn võ bá quan, Lý Minh Yên xoay người xuống ngựa. Sau đó, nàng vừa dắt ngựa vừa sải bước đi tới trước mặt Hoắc Lĩnh, giơ tay lên vỗ một cái lên trên khôi giáp lạnh như băng của hắn ta.

“Hôm nay hồi kinh mà sao ngươi không phái người đi nói trước một tiếng? Suýt nữa là ta không kịp tới đón ngươi rồi.” Lý Minh Yên ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ nhìn về phía hắn ta. 

Trong nháy mắt đối diện với hai mắt của Lý Minh Yên, băng tuyết trên mặt Hoắc Lĩnh dần tan chảy.

“Ừm, quên nói cho nàng biết.” Trong mắt hắn ta hiện lên ý cười nhợt nhạt: “Ta đã trở về.”

Hạnh Sí ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt tròn vo sáng ngời của mèo con.

Cậu cười nhạt theo Hoắc Lĩnh trong kịch bản, chậm rãi nói: “Ừm, quên nói cho nàng biết, ta đã trở về.”

Cậu không biết nụ cười nhạt nhẽo, thâm tình này của mình hấp dẫn người khác như thế nào; thậm chí dù vừa nhìn đã biết là cậu đang diễn kịch nhưng lại giống như vực sâu khiến cho người ta tình nguyện nhảy vào trong.

Mèo con nhìn cậu, từ từ chớp mắt.

Giây tiếp theo mèo con quay người bỏ chạy mất tăm mất tích.

Hạnh Sí sửng sốt một lúc, sau đó chán nản ngã xuống ghế sô pha khóc lóc.

Diễn xuất của cậu tệ đến vậy sao? Còn có thể dọa mèo con sợ đến thế! 

——

Không đến hai ngày sau, Nhạc Anh đã nhận được tin đoàn làm phim bảo Hạnh Sí đi chụp ảnh.

Nhạc Anh không ngờ sau khi Hạnh Sí gặp mặt đạo diễn, công việc tiếp theo lại suôn sẻ hơn nhiều so với lúc trước. Xét cho cùng thì theo dự đoán của cô, trước khi cậu vào đoàn cũng sẽ phải chịu khó xử mấy lần mới là điều tương đối hợp lý.

Nhạc Anh vui mừng đưa Hạnh Sí đến studio. Các bước tạo hình nhân vật để chụp ảnh rất thuận lợi, công việc kết thúc vào buổi chiều cùng ngày, Hạnh Sí còn nhận được ảnh hoàn thiện ngay lập tức.

Có hiệu quả trang điểm, hình tượng tướng quân của cậu cuối cùng cũng không quá gượng gạo như trước. Hạnh Sí nhìn thấy ảnh chụp bèn thở ra một hơi, hy vọng sau khi tung ra ảnh tạo hình thì cậu sẽ bị mắng ít hơn một chút.

Nhưng ngay khi ra khỏi studio, cậu đã nhận thấy có điều gì đó không ổn từ biểu cảm của Nhạc Anh.

“Có chuyện gì thế ạ?” Hạnh Sí hỏi cô.

“Không có gì.” Nhạc Anh đứng lên, làm như không có chuyện gì rồi nói: “Đi thôi. Tối nay cậu muốn ăn cái gì?”

“Ăn cái gì ấy ạ?” Biểu cảm của Hạnh Sí hơi kỳ quái.

Cậu sắp phải quay một chương trình thực tế, Nhạc Anh kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn kiêng của cậu nên đã cắt bỏ hoàn toàn bữa tối của cậu. 

Nhất định là đã có chuyện gì đó.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chị mau nói đi.” Hạnh Sí nói: “Nếu chị không nói thì em sẽ tự mình lên mạng xem!”

“Đừng!” Nhạc Anh ngăn cậu lại, do dự một lúc rồi nói: “Cũng không có gì, chỉ đúng như dự đoán thôi.”

“Cái gì?”

“Hôm nay trên đường cậu đến studio chụp ảnh tạo hình thì bị paparazzi chụp được.” Cô nói: “Ngay cả ảnh chụp hai ngày trước cậu đi gặp đạo diễn cũng bị tung lên mạng. Tin tức của bọn họ nhanh nhẹn quá, giờ chuyện cậu muốn diễn Hoắc Lĩnh đã bị toàn bộ cư dân mạng biết rồi.”

Quả thế.

Chuyện này thật sự xảy ra y như dự đoán. Việc cậu đóng vai Hoắc Lĩnh là điều đã được quyết định, chắc đây là sự khác biệt giữa việc bị mắng sớm và bị mắng muộn.

Nhưng nó cũng khiến cho một loạt hoạt động PR mà Nhạc Anh chuẩn bị đều lãng phí. Cô đã chuẩn bị sẵn một loạt ảnh Hạnh Sí đọc nguyên tác, đọc kịch bản, chụp ảnh tạo hình từ lâu rồi, chỉ cần thông báo chính thức xuất hiện thì cô sẽ từ từ tung ra. Có ảnh tạo hình cộng với những hoạt động PR này của cô sẽ không khiến cho dư luận bùng nổ như ngày hôm nay.

Trên mạng toàn là những lời mắng mỏ khó nghe, Hạnh Sí nhìn mặt Nhạc Anh là đủ hiểu.

Trên mặt Nhạc Anh đầy u sầu, cô vừa xách túi vừa bình tĩnh nói: “Ài… Đi thôi.”

Hạnh Sí đi lên trước cô, chớp chớp mắt, cười nói: “Này chị Nhạc, đừng khóc, chị đừng khóc mà.”

Nhạc Anh tức giận tới mức lấy túi đánh cậu: “Cậu mới khóc í!”

Hạnh Sí vừa chạy trốn vừa cười, đáp: “Không khóc thì tốt. Nếu chị khóc nhè thì em còn lo không biết phải dỗ chị thế nào.” 

Nhạc Anh đánh cậu hai cái thì dừng tay, trợn mắt liếc nhìn cậu một cái.

Hạnh Sí nhanh chóng chạy lại, ôm một bên vai cô: “Thôi mà chị, dù sao thì em bị người ta mắng còn chưa đủ nhiều à, chị còn chưa quen hả?”

Nói xong, cậu cười khà khà: “Nếu chị thực sự đau lòng cho em thì chị đưa em đi ăn một bữa đi. Đúng lúc em muốn ăn đồ Hàn, cơm trộn, gà rán, lẩu quân đội, thêm một chai Cocacola nữa, thế nào?”

Thấy cậu trêu chọc mình như vậy, Nhạc Anh chẳng còn lo nghĩ khó chịu nữa. Cô cười muốn đánh cậu: “Nằm mơ đi nhé. Không tim không phổi, về nhà đọc kịch bản đi!”

Hạnh Sí nhanh chân chạy trốn, liên tục đồng ý.

Náo loạn với cậu một lúc, những cảm xúc tiêu cực trong lòng Nhạc Anh cũng vơi dần. Cô đưa Hạnh Sí về nhà rồi nhanh chóng chạy đến công ty để xử lý chuyện của các nghệ sĩ khác.

Hạnh Sí mở cửa, đi vào nhà.

Trong nhà không bật đèn nên tối đen như mực, chỉ có một loạt đèn đuốc sáng rực ngoài cửa sổ chiếu sáng cả nhà cậu.

Hạnh Sí vươn vai, đá văng giày.

Nụ cười trên mặt cậu biến mất tăm mất tích. Cậu mở một thùng bia rồi ngồi xuống sô pha, mở một ra lon uống.

Cậu vừa cầm lon bia vừa nhìn đèn đóm sáng trưng ngoài cửa sổ, như thể người có vẻ mặt thản nhiên, chẳng thèm quan tâm chuyện gì khi nãy không phải là cậu.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Chú thích: 

*tiên y nộ mã: nghĩa là 1 người mặc quần áo sáng sủa, ngựa thì hùng dũng, uy phong. Đại khái ý nói người đó có tư thế oai hùng, khí thế bừng bừng, dáng vẻ phong lưu

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play