Ẩn Nương

Chương 3


7 tháng


Ẩn Nương - Phần 3/5

Tác giả : Ô Ngang Vị Ương

Edit : Tuỳ Phong - 隨风

————————————

Mình có tí điều chỉnh lại tên của nam chính từ Thẩm Ngọc Ngang thành Thẩm Ngọc Ngẩng.

————————————

7.

Công chúa nhặt một thứ gì đó và dùng sức ném lên lan can, cố gắng muốn xoá bỏ đi những câu từ mà ta đã khắc.

Thẩm Ngọc Ngẩng lạnh nhạt nói với nàng

“An Dương, nàng từ trước đến nay đều là người khôn khéo, chỉ mới không gặp nàng ba năm, sao nàng lại trở nên hẹp hòi như vậy? Nàng xem lại nàng đi, hành xử có giống công chúa không?”

Công chúa ngơ ngẩn, mắt rơm rớm, nức nở nói: “Thẩm Ngọc Nàng, chàng vì ả ta mà mắng ta?”

Nước mắt nàng tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn, xem ra đang rất đau lòng.

“Chàng nói ta thay đổi, nhưng chàng có từng nghĩ ba năm qua ta đã trải qua cuộc sống như thế nào không? Chàng có phải đã quên cảnh tượng chàng nhìn thấy khi cứu ta đêm đó?”

“Phụ hoàng gả ta cho một tên súc sinh! Một tên súc sinh! Công chúa Đại Tề ở quốc gia địch chẳng là cái gì cả. Thẩm Ngọc Ngẩng, ở thời điểm chàng ăn chơi đàng điếm cùng với ả ta, ba năm đó đối với ta là địa ngục!”

“Ngươi không được phép nói ta như vậy? Lúc trước, mỗi một câu một chữ ngươi đều nói là nhớ nhung, quan tâm ta, nhưng hiện tại, chàng lại chê ta bẩn, có phải không?”

Công chúa hất dụng cụ uống trà trên bàn xuống đất, sau đó đứng dậy, chỉ tay vào mặt Thẩm Ngọc Ngẩng

“Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta có bẩn, nhưng ta dù sao cũng là công chúa. Còn con tiện nhân Ẩn Nương kia, ả ta không xứng đáng để làm thế thân của ta!”.

“Trước khi kết hôn, ta muốn tất cả những thứ liên quan đến ả ta hoàn toàn biến mất!”

Danh tiếng của An Dương công chúa đã được truyền khắp nơi trên lãnh thổ Đại Tề từ rất lâu. Nàng làcon gái duy nhất của Hoàng thượng, so với các hoàng huynh thì nàng rất được Hoàng thượng yêu thương chiều chuộng. Nàng chân chính là kim chi ngọc diệp của Đại Tề. 

Nàng tài hoa tuyệt thế, đoan trang hiền thục, không có nữ nhân nào có thể so được. Nhưng hôm nay, nàng lại trở nên điên cuồng như vậy….

Nghe nói, Thái tử nước địch bị Thẩm Ngọc Ngẩng trực tiếp chém giết, là một tên sắc quỷ. Trong phủ của hắn, cứ cách vài hôm là sẽ có người chết, đa phần đều là nữ nhân chết trên giường.

……

Sau khi công chúa khóc lóc rời khỏi, Thẩm Ngọc Ngẩng vẫn còn siết chặt bàn tay. Hắn vẫn đứng yên đó, không đuổi theo nàng.

Hắn đứng dậy đi đến gần lan can, sờ vào những dòng chữ được khắc

“Ấn Nương mong….”

“Ngươi mong ta làm cái gì vậy?”

Hắn ngồi ở chỗ ta từng ngồi, ngẩng đầu lên liền có thể thấy được cửa thành ở phía xa.

Ánh mắt hắn trống rỗng, vừa cười vừa tự lẩm bẩm:

“Ngươi xem, lúc trước ta nói ngươi là người cứng đầu, ngươi còn sống chết không thừa nhận. Vậy ngươi mỗi ngày đều nhìn về cửa thành, là ngươi mong ta có thể nhanh chóng trở về?”

“Ẩn Nương, ngươi chính là đồ ngốc, vì người không đáng mà dốc hết tâm can. Ngươi quả thật là đồ ngốc mà”.

Chẳng qua là do lúc còn nhỏ, ta dầm mưa bị sốt không kịp chữa trị mà thôi.

Từ đó về sai, ta liền trở nên vừa ngu ngốc vừa cứng đầu.

Nhưng ta không ngốc, Thẩm Ngọc Ngẩng.

Nếu không phải ngươi lừa gạt tình cảm của ra, ta sẽ không yêu ngươi.

Nếu ta vẫn còn sống, ngươi có thể thấy được, ta đã không còn yêu ngươi.

8.

Từ hôm đó trở đi, Thẩm Ngọc Ngẩng cũng không đi tìm công chúa.

Ta lẻn vào cung, liền thấy Hoàng Hậu đang dịu dàng khuyên bảo công chúa.

Hoàng hậu bảo rằng người phụ nữ nào cũng mong nhận được tấm chân tình của đàn ông, Thẩm Ngọc Ngẩng xem ta là thế thân, cũng rất đáng thương rồi. Công chúa không cần vì một thứ thế thân mà nổi giận với Thẩm Ngọc Ngẩng.

Hoàng Hậu là một người luôn nghĩ tốt cho người khác.

Những lúc Thẩm Ngọc Ngẩng ra ra trường, nàng thường triệu ta vào cung vài lần.

Một người cao cao tại thượng như vậy, mỗi khi nhìn thấy ta, lại luôn lôi kéo ta cười cười nói nói.

Nàng nói nàng rất thích ta, vừa nhìn thấy ta đã thấy thân quen.

Có một lần, nàng mời ta uống trà sữa. Lúc đó, ta bị nghén nên nôn làm dơ quần áo. Nàng lại tự tay giúp ta thay một bộ quần áo khác, đã vậy còn tự mình làm tóc cho ta.

Ta vốn là một người không khóc, nhưng hôm đó, lại khóc đến rối tung rối mù ở trước mặt nàng. 

Tay nàng ôn nhu vỗ về ta, xoa xoa đầu ta, lúc đó, ta cảm thấy thật ấm áp.

Lúc ấy, ta nói một câu khá vô lễ: “Nương nương, ta cảm nhận tình thương của mẹ trên người nương nương”

Nàng không có trách ta, còn bảo chúng ta có duyên, nàng đối xử với ta như là con gái của nàng.

Bây giờ nghĩ lại, do ta có gương mặt giống với công chúa, nên Hoàng hậu nương nương có lẽ cũng xem ta là thế thân của công chúa.

Tầm nửa tháng sau, công chúa cuối cùng cũng nhịn không được. Nàng viết một bức thư xin lỗi, dùng hai tay cúi đầu đưa cho Thẩm Ngọc Ngẩng

Thái độ thành khẩn lại đáng yêu.

“Ngọc Ngẩng, chàng nói đúng. Một ngày ta còn là công chúa Đại Tề, ta không thể vứt bỏ giáo dưỡng.” 

“Ta không nên so đo với ả nô tì Ẩn Nương, như vậy sẽ hạ thấp giá trị của bản thân” 

“Ta chỉ sợ, sợ chàng không thích ta. Ta sợ chàng chán ghét ta. Ta sợ một ngày nào đó, chàng nói chàng không cần ta…”

Nàng cố kiềm nén nước mắt, giọng nức nở, một lần nữa lại khiến cho Thẩm Ngọc Ngẩng đau lòng.

Thẩm Ngọc Ngẩng giơ tay kéo công chúa ôm vào lòng ngực, thở dài

“Ta nói rồi, sẽ yêu ngươi cả đời, vĩnh viễn không thay đổi”

Công chúa giơ tay đấm nhẹ vào ngực hắn, oán trách: “Không có, chàng chưa từng nói với ta như thế”

Thẩm Ngọc Ngẩng nhíu mày, ánh mắt lơ đãng, có chút thất thần.

“Ta đã từng nói với nàng như vậy”

Hắn cố gắng trấn an công chúa: “Lần trước, ta có hơi nặng lời, ta xin lỗi nàng”

“Nàng ở bên ngoài ba năm trải qua những chuyện như vậy khiến cho nàng luôn trong trạng thái lo lắng bất an. Hôm nào ta dẫn nàng đi chùa Thanh Tuyền bái phật để nàng bình tâm lại”

Chùa Thanh Tuyền

Ở nơi đó, ta đã thắp một ngọn đèn dầu cho đứa con đã c/h/ết của ta.

9.

Trên đường đi đến chùa Thanh Tuyền, công chúa bị một cô bé lại.

“Tỷ tỷ, lâu rồi ngươi mới đên đây”

“Ta vừa thấy tỷ tỷ cười, tỷ tỷ cười lên thật đẹp, khóc xấu lắm”

“Mẹ ta nói, con không còn thì vẫn có thể sinh đứa khác…”

Nàng coi công chúa là ta. 

Công chúa nhíu mày, đẩy mạnh tiểu cô nương doạ cho cô bé muốn khóc

“Nói hươu nói vượn gì vậy? Con cái nhà ai mà dám trù ta như vậy? Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?”

Thẩm Ngọc Ngẩng cản nàng, sau đó lấy ra một cây kẹo cho cô bé.

Hắn dỗ dành cô bé. Cô bé nín khóc, trề môi liếc nhìn công chúa một lát, sau đó cầm chặt que kẹo bỏ chạy

Công chúa lấy khăn đưa cho hắn lau tay, chán ghét nói: “Ngươi cứ mặc kệ nó, an ủi nó làm gì! Lau tay đi, dơ muốn chết. Ta ghét nhất là con nít!”

Thẩm Ngọc Ngẩng không nhận khăn cũng không trả lời công chúa.

Hắn thích con nít, lúc trước thường hay nói nhỏ với ta là muốn ta sinh cho hắn thật nhiều đứa con mập mạp trắng trẻo.

Ta cười mắng hắn, hắn coi ta là heo nái sao?

Hắn liền nói cứ việc đẻ, dù sao hắn cũng nuôi nổi.

Thẩm Ngọc Ngẩng trầm mặc đi vào chùa Thanh Tuyền, hắn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Công chúa giả vờ nói với hắn :”Ta nhớ rõ chàng thích con nít, về sau chúng ta sinh thật nhiều đứa con…”

Ta giật mình, không biết có nên nói công chúa quá ng/u hay không.

Nữ nhân sinh con như là đi dạo quỷ môn quan, cho dù nàng là công chúa hay là người thường.

Nàng nói như vây, chẳng khác nào khiến mình đeo gông.

Nhưng ta lại nghĩ, Thẩm Ngọc Ngẩng chắc sẽ rất vui vẻ.

Không ngờ, hắn nói với công chúa: “Nàng sợ đau, nếu nàng không muốn sinh thì cũng không sao”

Hắn đau lòng vì công chúa, chỉ là công chúa không quan tâm: “Ngoại trừ ta, không ai xứng đáng sinh con cho chàng!”

Nàng khó chịu, sau đó chỉnh lại quần áo. Mang theo tức giận, nàng đi vào chính điện bái Phật.

Thẩm Ngọc Ngẩng mặc kệ nàng. Hắn đi đến trước nơi đặt đèn dầu, bèn dừng lại.

Ta hơi hồi hộp, chỉ cần hắn đi tiếp thêm tí nữa, liền sẽ thấy được tên con gái ta.

Thẩm Ngọc Ngẩng yên lặng nhìn chằm chằm, giống như đang muốn tìm gì đó.

Hắn nhìn bên trái, lúc này, công chúa cũng đi đến chỗ hắn.

Ta hô to: “Không cần! Không cần!”

Nhưng đã muộn rồi.

Nàng liếc mắt một cái liền thấy ngọn đèn dầu của con gái ta. Nàng bỗng nhiên tức giận, cầm cây đèn dầu quăng xuống đất, ra sức dùng chân mà giẫm đạp.

Ta ngồi gục xuống đất, muốn bắt lấy chân nàng, nhưng ta không thể bắt được.

Con của ta! Con của ta! Con của ta trên đường luân hồi không có đèn dầu, nàng sẽ sợ hãi! Đứa bé còn nhỏ như vậy, nhỡ đi lạc đường thì….

Thẩm Ngọc Ngẩng ngạc nhiên khi thấy công chúa nổi điên, đột nhiên, hắn dùng sức đẩy công chúa ra.

Hắn nhặt lấy từng mảnh vỡ của cây đèn dầu, chậm rãi đứng dậy. Hắn hít một hơi như lấy thêm dũng khí, sau đó đến gần giá treo đèn.

Trên đó viết: Con gái của Ngọc Lang và Ẩn Nương, Linh Lung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play