Ẩn Nương

Chương 2


7 tháng


Ẩn Nương - Phần 2/5

Tác giả : Ô Ngang Vị Ương

Edit : Tuỳ Phong - 隨风

————————————

4.

Toàn bộ Đại Tề đều lưu truyền giai thoại Thẩm Ngọc Ngẩng một thân một mình vào doanh trại địch để cứu công chúa.

Ta cứ nghĩ rằng, hắn sẽ nhanh chóng xin Hoàng Thượng ban hôn với công chúa. Nhưng, đã hai tháng trôi qua, hắn chẳng nói lời nào.

Huynh đệ hẹn hắn uống rượu, rượu qua ba vòng, Trần Lãng, con thứ của Ngự sử gia, hỏi hắn “Ngươi vì công chúa liền không tiếc mạng, sau khi cứu được nàng rồi còn không nhanh chóng cưới nàng về phủ?”

Sau bình phong, công chúa đang ngồi, nàng nắm khăn, ngại ngùng xen lẫn khẩn trương mà chờ câu trả lời của Thẩm Ngọc Ngẩng

Thẩm Ngọc Ngẩng xoay chén rượu, không trả lời.

Trần Lãng vỗ vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Đừng nói người trong lòng ngươi là cái cô nương ở trong phủ ngươi chứ”

Ánh mắt công chúa chợt loé lên, sắc mặt trầm xuống. 

Ta cùng với nàng, một người một quỷ, đều đang chờ Thẩm Ngọc Ngẩng trả lời.

Thẩm Ngọc Ngẩng ngửa đầu uống chén rượu: “Sao có thể”

Đúng vậy, sao có thể. Ta tự giễu mà cười.

Trần Lãng uống say, quàng vai bá cổ Thẩm Ngọc Ngẩng, cười nói: “Ta liền nói mà, sao ngươi lại có thể thích được loại phụ nữ xuất thân ti tiện như vậy”

“Chẳng qua là có vẻ ngoài giống với công chúa, lại xem mình là phượng hoàng. Ta chỉ sờ mó ả một chút, ả dám đem ta đá xuống hồ Nguyệt…”

Thẩm Ngọc Ngẩng đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.

Mùa đông năm ấy, Trần Lãng khi dễ ta, bị ta đá xuống hồ Nguyệt.

Hắn không chịu được nỗi nhục, quay ngược lại nói ta câu dẫn hắn, còn to gan đem hắn đẩy xuống hồ Nguyệt. Lúc ấy, ta ra sức giải thích nhưng chẳng ai thèm tin ta.

Thẩm Ngọc Ngẩng bắt ta quỳ xuống trước mặt mọi người, xin lỗi Trần Lãng.

Ta lớn lên ở miếu ni cô, từ nhỏ đến lớn đều quỳ. Thật ra, quỳ một cái cũng không có gì. Tuy nhiên, lúc ấy, khi đầu gối ta chạm đất, ta lại cảm thấy cả đời ta không thể nào ngẩng đầu lên được.

Thẩm Ngọc Ngẩng kinh sợ nhìn Trần Lãng, không kịp đợi mọi người phản ứng lại, hắn đã nện một đấm vào mặt Trần Lãng.

Hắn đột nhiên nổi điên, động tay động chân với Trần Lãng. Những người xung quanh dùng hết sức để lôi hắn ra.

Hắn đạp lên cổ tay Trần Lãng, rõ ràng là hắn đang tức giận nhưng gương mặt lại bình tĩnh đến doạ người

“Nàng là người phụ nữ của ta, sao ngươi dám động chạm nàng?”

Ta bình tĩnh nhìn hai người biểu diễn, cảm thấy thật buồn cười. Lúc còn sống không ai bảo vệ ta, đến lúc ta chết lại đi bảo vệ.

Có người thay Trần Lãng cầu cạnh: “Thẩm huynh, xin bớt giận. Trần huynh hồ đồ. Hay để hôm nào mời Ẩn nương đến, để cho Trần huynh tự mình xin lỗi cô ấy…”

Thẩm Ngọc Ngẩng hất tay người đó ra. Từ đó đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy mắt hắn đỏ hoe

“Nàng đã chết! Nàng đã chết! Sao có thể xin nàng tha thứ……”

Tiếng rống giận của hắn bị tiếng đổ vỡ của tấm bình phong cắt Ngẩng

Công chúa không nói gì mà nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Ngẩng, hai vai nàng run rẩy, khóc đến khiến người đau lòng

5.

Thẩm Ngọc Ngẩng sững sờ ở tại chỗ, trầm mặc nói: “An Dương……”

Hắn muốn vươn tay để lau nước mắt của công chúa, tuy nhiên, nàng lại nổi giận, hét lớn “Người đừng đụng vào ta!”

Nàng cúi đầu muốn chạy, nhưng lại bị Thẩm Ngọc Ngẩng đuổi kịp. Hắn khiêng nàng trên vai, để mặc cho nàng đánh mắng, lên xe ngựa trở về phủ tướng quân.

“Đồ khốn nạn, tên lừa đảo! Ngươi nói rằng ngươi không quen không biết nàng. Ngươi nói ngươi thích ta, nhưng cuối cùng lại là thích nàng!”

Thẩm Ngọc Ngẩng ôm chặt công chúa: “Ta giữ nàng ta ở bên cạnh chỉ vì nàng ta giống ngươi, chỉ vậy thôi! Nếu không, ba năm qua, ngươi không ở bên cạnh ta, thời gian đó sao ta có thể sống được?”

“Cho nên, nàng chỉ là thứ ngươi dùng để giết thời gian?”

Công chúa nín khóc, mũi đỏ ửng nhìn hướng ánh mắt sâu thẩm của Thẩm Ngọc Ngẩng. Sau một lúc lâu, hắn gật đầu nói “Ừ”

“Ngươi cũng không phải vì nàng ta nên không muốn cưới ta?”

“Đương nhiên không phải, ta chỉ nghỉ là nàng mới vừa về kinh, muốn dành thêm nhiều thời gian ở bên cạnh bệ hạ…”

Công chúa đột nhiên lắc đầu “Ta không cần, ta không muốn chờ! Ngươi đi nói với phụ hoàng liền là ngươi muốn cưới ta. Ngươi đi nhanh! Đi nhanh!”

Mặt nàng ửng hồng nhìn đáng yêu, đây là bộ dạng mà Thẩm Ngọc Ngẩng thích.

Lúc trước, ta hay ngẫu nhiên la lối khóc lóc, hắn luôn dùng nụ hôn để lấp miệng ta. Hiện tại, ánh mắt của hắn nhìn công chúa thật lâu. Sau đó, hắn nồng nhiệt hôn lấy công chúa, một nụ hôn nồng cháy đến mức có thể xoá bỏ ngăn cách giữa hai người.

6.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất viết tấu chương xin cầu hôn với công chúa.

Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều cùng với công chúa đánh đàn, vẽ tranh, du sơn ngoạn thuỷ. Tất cả giống như hắn muốn bù đắp cho nàng vì đã khiến nàng rơi nước mắt.

Hắn dẫn nàng đi Tứ Hỉ Trai uống trà, ngồi vào chỗ ta thường ngồi, ngắm nhìn những cây cầu nhỏ bắc qua dòng kênh, những ngôi nhà cổ kính.

Công chúa có chút oán giận.

“Dơ muốn chết.”

“Chúng ta đi chỗ khác đi. Để cho những người khác biết ta đến nơi thấp kém như vậy, còn không bị người ta chê cười”.

Nàng thích nơi náo nhiệt, thích được nhiều người vây đón. Nhưng Thẩm Ngọc Ngẩng lại không thích.

Từ trẻ hắn đã trên con đường làm quan, mở mắt ra chính là ngươi lừa ta gạt. Rãnh rỗi, hắn chỉ muốn tìm nơi thanh tĩnh, cùng người trong lòng uống trà, tâm sự, lười biếng hết một ngày.

Tứ Hỉ trai chính là nơi Thẩm Ngọc Ngẩng thích nhất.

Mỗi ngày, lúc hắn rời nhà đi sa trường, ta đều sẽ đến đây ngồi. Mỗi lần đến đây, ta thường khắc vài từ trên lan can chỗ ta ngồi, thể hiện nỗi nhớ ta dành cho hắn. Công chúa nhìn thấy, hừ lạnh rồi nói: “Ẩn Nương mong Ngọc Lang trở về”

Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi có biết không. Mỗi lúc ngươi ra sa trường, ta chưa từng ngủ ngon ngày nào. Chỉ cần ta nhắm mắt là sẽ thấy ngươi cả người đầy máu, ta thật sự sợ, đó là máu của ngươi. Ta thật sự sợ…

Ta dùng máu của ta, viết kinh binh an cho ngươi. Ta nghĩ rằng chỉ cần ngươi bình an, cho dù dùng mạng của ta tới đổi, ta cũng đồng ý. Bây giờ, nguyện vọng của ta thực hiện rồi, nhưng ta lại thấy hối hận.

Thẩm Ngọc Ngẩng uống một ngụm trà, gương mặt không hề thay đổi.

Công chúa thì buồn bực còn hắn thì cứ thong dong, nàng lại bắt đầu gào thét

“Ngươi dẫn ta tới nơi nàng ta từng đến là có ý gì? Chỗ nàng ta ngồi, ta không thèm ngồi. Ta sợ bẩn y phục của ta!”

Thẩm Ngọc Ngẩng nhẫn nại an ủi nàng: “Ta chưa bao giờ dẫn nàng ta đến nơi này. Nàng ta muốn đến, ta cũng không thể ngăn cản được.”

“An Dương, nàng đừng vì nàng ta mà tức giận. Nàng ta chỉ là khách qua đường.”

Không chỉ là khách qua đường, mà còn là một người chết.

Chỉ có nữ nhân mới hiểu tâm tư của nữ nhân, chúng ta đều biết, người sống khôg thể tranh được với người đã chết.

An Dương vẫn không buông tha, tiếp tục nói: “Thật là nhớ đàn ông nhớ đến điên rồi. Vừa nhìn thấy liền biết không phải cô nương đứng đắn, suy đồi bại hoại không biết xấu hổ”.

“Ngươi liền để nàng ta tuỳ tiện như vậy phá huỷ thanh danh của ngươi?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play