Ẩn Nương

Chương 5


7 tháng


Ẩn Nương - Phần 5/5 (Hoàn)

Tác giả : Ô Ngang Vị Ương

Edit : Tuỳ Phong - 隨风

————————————

13.

Ta đã quên rằng bản thân mình vốn là công chúa.

Cho đến khi… Cho đến khi phát hiện Hoàng hậu hạ độc ta và Linh Lung

Sau khi sinh con gái, ta cảm thấy thân thể của ta càng ngày càng kém, Linh Lung cũng vậy, con bé không khóc không nháo, yên tĩnh nằm đó, rất đáng thương.

Ta bế nàng đi khắp nơi trong kinh thành để tìm đại phu tốt để khám, nhưng không ai khám ra được nguyên nhân bị bệnh.

Sau này, một vị sư hành cước (kiểu mấy nhà sư vân du tứ hải á) vì thấy tội nghiệp cho mẹ con ta, bèn lén nói cho ta biết là mẹ con chúng ta bị trúng độc. Nhưng độc này chỉ có trong hoàng cung mới có, bên ngoài không có cách nào giải được.

Ta sững sờ khi nghe được như vậy, vội vàng ôm con gái chạy đến ngoài Hoàng thành, cầu kiến Hoàng hậu. Lúc gặp Hoàng hậu, ta nhớ ra mọi chuyện.

Ta kêu nàng: “Nương… Nương…” (Ở đây Ẩn Nương gọi Hoàng hậu là m/ẹ, nhưng mà truyện cổ đại nên mình vẫn giữ nguyên là gọi nương nên Ẩn nương bị ăn tá/t do nói bậy bên dưới á)

M/ẹ của ta, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?

Hoàng hậu t/á/t ta một cái, nói ta ăn nói bậy bạ

Nàng cầm thư mà Thẩm Ngọc Ngẩng gửi, ném tới bên cạnh ta.

Trên thư viết, hắn đã cứu được công chúa, đánh lui quân giặc, vài ngày nữa sẽ về kinh. Hắn nói hắn sẽ cưới công chúa, làm cho nàng ấy trở thành tân nương xinh đẹp nhất, hắn sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.

Hắn mong Hoàng Thượng gật đầu chấp nhận thỉnh cầu của hắn.

Thẩm Ngọc Ngẩng, ta viết thư cho ngươi, ngươi còn chưa trả lời.

Hoá ra là vội vã viết thư cầu hôn công chúa.

“Ẩn Nương, ngươi không cần hận bổn cung. Trên thế gian này, chỉ có thể có một công chúa”

“Bổn cung để ngươi sống đến tận bây giờ, đã là nhân từ lắm rồi.”

“An Dương đã trở về, Thẩm tướng quân cũng sẽ không còn cần ngươi. Ngươi sống, có nghĩa lý gì?”

“Ngươi yên tâm, độc của ngươi là do bổn cung sai người điều chế. Ta biết ngươi sợ đau. Sẽ không đau đâu. Ngươi chỉ cần ngủ một giấc, mọi chuyện đã xong…”

Linh Lung uống sữa của ta, cũng không sống được.

Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi biết cảm giác tự tay giết c/hế/t đứa con của mình là như thế nào sao?

Con của ta, hít thở càng lúc càng chậm. Con của ta, ch/ế/t khi vẫn còn được ta bế trên tay. Lúc đó, ta hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả (băm thành trăm mảnh).

Nhưng rốt cuộc, ta không làm thế.

Ta sợ, nếu ta chết trước, sẽ không ai cầu siêu cho con gái. Ta có thể biến thành cô hồn dã quỷ, nhưng con gái ta thì không thể.

Kiếp này, con gái đầu thai đến trong bụng ta thật là đáng thương. Con bé còn chưa kịp mở mắt ngắm nhìn thế giới này, liền đã phải chết cùng với ta.

Ta đã đốt trường minh đăng cho con gái, nguyện con ta kiếp sau bình an, đời đời bình an.

Nhưng mà, đầu óc của ta không phải quá tốt. Đến trước khi chết, ta lại quên đi những chuyện này.

Người hại ta chính là ngươi.

Ta nhìn vào quan tài trống trơn, nhớ ra tất cả.

Ta đã chết rồi, x/ác của ta đã được ta bàn giao cho người mà ta tin tưởng. Ta nhờ nàng đem ta chôn ở nơi mà không ai có thể tìm thấy được. 

Còn linh hồn của ta vẫn còn lưu lại ở đây vì ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành, không thể siêu thoát.

14. 

Thẩm Ngọc Ngưng đem chuyện năm ấy Hoàng hậu sinh ra cặp song sinh đi báo cho Hoàng Thượng.

Hoàng hậu phạm tội khi quân, bị phế bỏ chức vị, ban thưởng một ly rượu độc. Trước khi chết, nàng ôm một đôi giày vải của con nít trong lòng ngực, thong thả mỉm cười “Đúng là con gái của bổn cung”

Ta khinh!

Ta từng nói, sẽ để nàng đền tội, đó không phải là lời nói suông.

Còn công chúa, sau biến cố, đã trở nên điên điên khùng khùng. Nàng bị nhốt ở một chỗ cung điện khác, vĩnh viễn không được ra ngoài.

Những việc này, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.

Sống với Thẩm Ngọc Ngẩng ba năm, ta đã biết quá rõ con người của hắn. 

Ta không cần làm gì cả, chỉ cần một chiếc giàu thêu đã khiến hắn đầu rơi máu chảy vì ta.

15.

Từ lúc nhìn thấy quan tài trống rỗng của ta, Thẩm Ngọc Ngẩng điên cuồng tìm ta khắp nơi.

Ta kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho đến lúc hắn tìm kiếm mệt mỏi. Lúc hắn sắp bỏ cuộc, có một tiểu đồng đem một bức thư đưa đến Phủ tướng quân.

Đó là bức thư là viết trước khi chết.

Ta hẹn hắn đến một ngôi miếu bỏ hoang ngoài ngoại ô hắn ra roi thúc ngựa nhanh chóng đến nơi.

Hắn xoay người xuống ngựa, gấp gáp bước vào trong miếu. Bên trong miếu trống rỗng, không có ai cả, hắn lẩm bẩm “Ẩn Nương, ngươi ở đâu, ngươi ra đây đi… Đừng giày vò ta nữa”

Trên bàn thờ trong miếu, có một bức thư được đặt dưới chén trà.

“Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi không cần tìm. Ta đã chết.”

“Trong chén trà có độc, nếu ngươi muốn gặp ta, liền uống nó. Ta ở bên cạnh nhìn ngươi uống.”

Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi có dám đánh cược thử xem, đây có phải là khảo nghiệm của ta dành cho ngươi. Rốt cuộc là ta sống hay chết? Trong chén trà có độc hay không? Uống xong, ngươi sẽ chết hay không chết?

Nếu ngươi vẫn sống, ngươi có thể nhìn thấy ta hay không?

Nếu ngươi đã chết, ngươi có thể nhìn thấy ta hay không?

Thế nào, nan đề này ta dành cho ngươi, có phải thật khó để trả lời.

Thẩm Ngọc Ngẩng nhìn chén trà chằm chằm. Hắn không có chút do dự nào mà cầm lên uống sạch. Ta thật bất ngờ.

“Ẩn Nương, ta không có tư cách suy nghĩ nhiều như vậy.”

“Ta thật sự xin lỗi ngươi, cho nên, ngươi muốn ta làm gì ta đều sẽ làm thế”

“Ngươi muốn ta sống ta liền sống, ngươi muốn ta c/hế/t ta liền ch/ế/t…”

Thẩm Ngọc Ngẩng à, thâm tình của ngươi, đến quá muộn rồi.

Ta nhìn hắn ngã xuống trước mặt ta.

Bên ngoài miếu, bằng hữu của ta mặc quần áo của ta xuất hiện. Nàng ném một mồi lửa vào ngôi miếu đã được tẩm đầy dầu.

Ngọn lửa men theo bức tường, trong nháy mắt đã cháy lan đến nóc nhà.

Thẩm Ngọc Ngẩng bị khói làm cho sặc tỉnh.

Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi sẽ không cho rằng, ta để ngươi chết đơn giản như vậy sao?

Ta muốn ngươi không có cơ hội để thoát khỏi đám cháy nên trong chén trà kia ta chỉ bỏ một ít thuốc mê.

Đời này, việc hối hận nhất của ta, chính là cứu ngươi.

Ta nên để ngươi chết cháy ở trong trận lửa lớn thiêu rụi Thuỷ Nguyệt am.

Thẩm Ngọc Ngẩng cố gắng đứng dây, tuy nhiên, thế lửa quá lớn, hắn không có chỗ để chạy thoát. Hắn cố gắng mở to mắt, nhìn bóng người ở bên ngoài, đau đớn kêu gào: “Ẩn Nương, Ẩn Nương! Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi…”

“Ngươi còn sống! May quá, ngươi vẫn còn sống…”

“Ta, ta sẽ bảo vệ ngươi….”

Hắn nói không ra tiếng do đã hít quá nhiều khói độc.

Ta thấy hắn đứng im không nhúc nhích, cả cơ thể bị lửa bao trùm

Hắn cười, ta cũng cười

Linh hồn của ta dần dần trở nên trong suốt, ta cảm thấy cơ thể mình nhẹ tựa một cọng lông.

Hoá ra, đây chính là lòng không còn tạp niệm.

Ta không còn gì lưu luyến nữa, rốt cuộc có thể an tâm đi đầu thai.

Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi biết không? Người trong lòng có chấp niệm, sẽ trở thành quỷ, không thể luân hồi.

Ngươi nhìn thấy “ta”, “ta” còn sống.

Nhưng, ngươi, vĩnh viễn không tìm được ta.

Ta muốn ngươi mười năm, trăm năm, ngàn năm nữa, mang theo hối hận cùng áy náy, trở thành cô hồn dã quỷ, du đãng nhân gian. Ta muốn ngươi vĩnh viên khôg thể siêu sinh.

Thẩm Ngọc Ngẩng, cuộc sống của ta một lần nữa bắt đầu. Còn cuộc sống của ngươi, vĩnh viễn dừng lại ở đây.

____________

Trả th\ù như vậy hợp ý mọi ng khum ạ?

Vẫn câu nói cũ, mọi người thấy có lỗi ở đâu hoặc dịch có sai sót thì báo mình nhé.

Câm ơn mọi người


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play