Ẩn Nương - Phần 4/5
Tác giả : Ô Ngang Vị Ương
Edit : Tuỳ Phong - 隨风
————————————
10.
Thẩm Ngọc Ngẩng một lần nữa thắp đèn cho Linh Lung
Hắn ngây người đứng trước giá treo đèn đến tối muộn. Bỗng nhiên, hắn chảy nước mắt, khiến cho hắn hoàn hồn.
Hắn thúc ngựa chạy như bay về lại phủ, gọi toàn bộ người làm ra tra hỏi
“Ẩn nương sinh con cho ta, tại sao không có ai thông báo!”
“Con gái của ta đã chết, tại sao cũng không ai thông báo ta!”
Lão quản gia quỳ gối bên chân hắn, từ tốn trả lời
“Bẩm Tướng quân, Ẩn Nương có viết thư cho ngài.”
“Ngày mười tám tháng mười năm ngoái là ngày sinh của tiểu thư Linh Lung, Ẩn Nương không chịu nghỉ ngơi mà tự tay viết thư báo tin vui cho ngài.”
“Hai tháng sau, cơ thể yếu đuối của tiểu thư không thể chịu được mùa đông giá lạnh liền qua đ/ờ/i/, Ẩn Nương nói không cần phải khiến cho Tướng quân, sợ Tướng quân bị phân tâm trên chiến trường. Nàng bảo chờ ngài về sẽ đi nói với ngài.”
Thư….
Ngày mười tám tháng mười…
Thẩm Ngọc Ngẩng chợt nhớ ra gì đó, chạy như điên về phòng. Hắn lấy áo giáp ra, tìm kiếm cẩn thận.
Sau đó, hắn tìm thấy một bức thư dính đầy máu. Bức thư kia, đã sớm dính thành một cục, không thể nào mở ra được.
Hắn nắm chặt bức thư, cả người như phát điên, đấm lên tường liên tục cho đến khi mệt mỏi mà dựa vào tường.
Hắn mê mang, không biết mình là ai, không biết nên làm gì tiếp theo.
Hắn giống như một cái xác không hồn, đi đến trường kỷ, cúi người lôi ra một cái rương nhỏ kiểu dáng đơn giản, mở ra.
Trong rương có một đôi giày thêu, kích thước không lớn, nhìn giống như là của một thiếu nữ.
Đôi giày thêu, một chiếc mới tinh, còn một chiếc thì cũ kỹ, trên giày còn những dấu vết bị ám khói.
Thẩm Ngọc Ngẩng ngắm nhìn đôi giày, đột nhiên, hắn cầm chiếc giày cũ lên, gào thét: “Chiếc giày này là của ai? Ai đụng vào rương của ta?”
Cái rương đó là ta đụng đến, giày cũng là ta đặt vào. Chiếc giày cũ kia là của ta. Còn chiếc giày mới còn lại, cũng là của ta.
Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi sẽ mãi mãi không biết rằng, ta đã vui như thế nào khi trong lúc vô tình phát hiện cái rương của ngươi, trong đó lại có đôi giày thêu của ta.
Tim ta đập thình thịch, cảm giác ta đã tìm được đúng người.
Cảm xúc ấy rất kỳ diệu, ta gấp gáp muốn chia sẻ cho ngươi biết. Ta đã viết một bức thư thật dài, nói đủ thứ, từ việc ta sinh ra Linh Lung cho đến việc ta thấy đôi giày thêu ngươi cất trong rương. Từng câu, từng chữ đều chất chứa tấm lòng của ta dành cho ngươi.
Lúc đó, ta vững tin rằng, chúng ta về sau sẽ luôn hạnh phúc.
Nhưng mà, chính ngươi, lại không thèm đọc thư của ta.
Lúc ấy, ngươi đang ở đâu? Đang làm gì?
Ta không biết, nhưng ta biết ngươi không để tâm đến ta.
Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi nhìn ngươi xem. Ngươi đem đôi giày ta cho người bảo quản cẩn thận như vây, thế tại sao lại chà đạp tình cảm của ta?
Hắn ngồi bệt xuống đất, ôm chặt đôi giày và bức thư ta viết cho hắn, gào khóc.
Giống như, đang van xin, ta quay lại.
Ta đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn.
Thẩm Ngọc Ngẩng, ta hận ngươi.
Ta sẽ khiến quãng đời còn lại của ngươi sẽ sống trong hối hận và day dứt.
11.
Thẩm Ngọc Ngẩng muốn từ hôn, công chúa trở nên tức giận.
“Thẩm Ngọc Ngẩng, ả ta đã chết! Chàng vì một người chết mà từ hôn với ta?”
Công chúa lao đến, dùng sức đấm đá Thẩm Ngọc Ngẩng.
“Ngươi làm sao dám làm thế với ta! Ngươi là kẻ kh/ố/n nạn! Ngươi là đồ s/úc/ si/nh! Chính miệng ngươi nói ngươi yêu ta, ngươi muốn bảo vệ ta cả đời!”
Thẩm Ngọc Ngẩng nắm chặt tay công chúa, không cho nàng lộn xộn. Hắn lấy ra chiếc giày thêu mới tinh kia, gương mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi
“Đúng, trước đây ta nói ta yêu ngươi!”
“Vì ngươi nói chiếc giày thêu này là của ngươi! Nhưng, ngươi nói dối!”
Năm đó, Thuỷ Nguyệt am gặp tai ương, bị thổ phỉ giết người phóng hoả. Lúc ấy, hắn ở trong am dưỡng bệnh, không thể cử đồng, ta cố hết sức đem hắn giáu ở một chỗ khác. Lúc chia tay, hắn nói ta đưa cho hắn tín vât, sau này mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ đi tìm ta.
Hắn nói, ta cứu hắn một lần, hắn dùng cả đời để báo đáp.
Trên người ta không có vật gì đáng giá, vì thế bèn cởi chiếc giày đang mang đưa hắn.
….
Công chúa nói lớn: “Giày này là của ta. Mẫu hậu, giày này là của ta!”
Hoàng Hậu đập bàn, trên người toả ra khí thế uy nghiêm của Trung cung.
“Thẩm Tướng quân, ngươi điên rồi sao! Ai cho phép ngươi hành xử như vậy? Nơi này không phải là Thẩm gia”
Thẩm Ngọc Ngẩng không để ý tới Hoàng hậu, hắn nhìn chằm chằm công chúa, hỏi tiếp: “Thần hỏi công chúa một lần nữa, năm ấy ở Thuỷ Nguyệt am, cô nương cứu thần, có phải là công chúa không?”
Công chúa vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói dối: “Cho dù ngươi hỏi bao nhiêu lần đi nữa, thì ta đều trả lời là ta cứu ngươi!”
Thẩm Ngọc Ngẩng mắng nàng: “Công chúa nói dối!”
Hoàng hậu tức giận, thở hổn hển, “Thẩm tướng quân, ngươi vì một chiếc giày mà làm mọi chuyện ầm ĩ cả lên. Chiếc giày kia chỉ có ở trong cung mới có. Bổn cung nói cho ngươi biết, người cứu ngươi là An Dương. Đến lời của ta mà ngươi còn không tin.”
Thẩm Ngọc Ngẩng mang theo kiêu ngạo, cúi đầu, lời ít ý nhiều “ Nương nương, rốt cuộc chiếc giày này là của ai, trong lòng nương nương biết rõ.”
Ánh mắt Hoàng hậu loé lên, giống như là bị ai đó nói trúng tim đen, mở miệng đuổi người.
“Kết hôn vốn là chuyện tự nguyện của hai người, Thẩm tướng quân nếu không muốn cưới An Dương, bổn cung sẽ không áp bức ngươi. Ngươi đi đi”
An Dương công chúa khóc lóc nắm chặt tay của Thẩm Ngọc Ngẩng, nức nở nói:
“Không muốn! Không muốn! Chàng đừng đi. Chàng đã nói sẽ cưới ta mà!”
“Thẩm Ngọc Ngẩng, chàng yêu ta hay yêu chiếc giày đó?”
Thẩm Ngọc Ngẩng cười lạnh, đẩy tay công chúa ra
“Người ta yêu, người ta muốn cưới, không phải là ngươi. Ngươi nói dối quen thói, cái gì cũng muốn nhận làm của mình. Lúc ngươi nói, ngươi chính là người mà ta tìm kiếm suốt bấy lâu nay, chúng ta gặp nhau được bao nhiêu lần? Mười sáu lần! Mười sáu lần ta gặp ngươi. Mười sáu lần đó, ta cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô gái thẳng thắn đáng yêu đã cứu ta ở Thuỷ Nguyệt am, cô gái khiến cho ta rung động. Nhưng, ta không thấy bóng dáng cô gái ấy trên người ngươi!”
“Vậy, vậy, cô gái đó là ai? Ẩn Nương à?”
“Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Thẩm Ngọc Ngẩng, chàng thay lòng đổi da, ngươi đổ hết tội lỗi lên người của ta!”
Thẳm Ngọc Ngẩng siết chặt bàn tay, hắn cắn răng, cúi đầu để không chảy nước mắt mà thừa nhận.
“Đúng! Cô gái ấy chính là Ẩn Nương.”
“Trên đời này, đúng là có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Ta là một tên ng/u ngốc, rõ ràng là yêu Ẩn Nương còn tự lừa mình dối người, bỏ lỡ mối nhân duyên do ông trời sắp đặt. Ta ngu ngốc nên bị một kẻ nói dối xoay như chong chóng!”
12.
Thẩm Ngọc Ngẩng quyết định chuyển mộ ta về phần mộ tổ tiên của Thẩm gia.
Công chúa nghe tin, liền chạy tới trước hắn, muốn khai quật mộ của ta, để ta chết cũng không được siêu sinh.
Lúc Thẩm Ngọc Ngẩng chạy tới, nấp quan tài của ta đã bị người cạy ra.
Công chúa ngồi yên ở bên cạnh, lúc thấy hắn tới, vội vàng chắn đường hắn.
“Ngươi không được nhìn! Ngươi không được nhìn!”
Hắn đẩy công chúa ra, đi đến huyệt mộ của ta. Hắn nhìn vào quan tài đã được mở ra, bên trong không có gì cả.
“X/á/c của nàng ấy đâu? Ngươi đem x/á/c của nàng ấy đi đâu”
Hắn bóp cổ công chúa, cánh tay nổi đầy gân, chỉ cần hắn dùng thêm tí sức là có thể bẽ gãy cổ nàng.
Đám người làm quỳ xuống níu chân hắn, hô to: “Tướng quân, quan tài này là quan tài rỗng, không có chứa x/á/c”
Trong mắt Thẩm Ngọc Ngẩng ánh lên chút hy vọng
“Nói như thế, Ẩn Nương còn sống?...”
Công chúa đau đớn, gào lên, đánh gãy lời nói của hắn: “Ả ta đã ch/ế/t! Ả ta đã ch/ế/t! Sao ả ta còn sống được. Con tiện nhân….”
Lời còn chưa kịp nói xong, nàng đã bị Thẩm Ngọc Ngẩng bóp cổ, dữ tợn nói: “Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể nói chuyện!”
“Cùng một mẹ sinh ra, tại sao vận mệnh lại khác nhau như vậy. Ngươi thì thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, còng nàng thì lại phải chịu nhiều khó khăn trắc trở?”
Hoá ra, Thẩm Ngọc Ngẩng đã điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Bản thân ta vốn là công chúa.
Hoàng hậu là mẹ của ta, An Dương là em gái sinh đôi của ta.
Năm chúng ta được sinh ra, vừa lúc Đại Tề bị hạn hán kéo dài. Quốc sư nói sinh đôi là điềm gở nên Hoàng Thượng ra lệnh giết chết tất cả các cặp sinh đôi.
Hoàng hậu lo lắng vị trí Trung cung của mình bị ảnh hưởng, nên quyết định chỉ giữ lại một đứa.
Và ta, là người bị vứt bỏ.
Ta bị vú nuôi trong cung đưa đến Thuỷ Nguyệt am.
Vú nuôi rất ghét ta, mụ ta nói nếu không phải do ta thì mụ ta cũng không cần phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Mụ ấy thường xuyên tức giận, mỗi lần khó chịu, mụ ấy thường lôi ta ra dùng những hình phạt trong cung để giận chó đánh mèo.
Có một năm, vào ngày mưa, mụ ta lại nghĩ ra cách mới để hành hạ ta. Mụ ấy trói ta lại, quăng ta ra ngoài sân, sau đó lại lấy từng miếng giấy dán lên mặt ta.
Trời mưa tầm tã, những trang giấy bị nước mưa thấm ướp, dán chặt vào mặt ta. Ta hít thở không được, còn mụ ta thì đứng dưới mái hiên, nhìn ta trong mưa liều mạng giãy giụa.
Mém chút nữa ta đã chết, cũng may, được sư bà cứu giúp.
Sau hôm đó, ta bị bệnh nặng, lúc tỉnh dậy, ta trở thành đồ ngốc, những chuyện trước kia, ta đều không nhớ rõ nữa.