Ẩn Nương

Chương 1


7 tháng


Ẩn Nương - Phần 1/5

Tác giả : Ô Ngang Vị Ương

Edit : Tuỳ Phong - 隨风

————————————

1.

Khi Thẩm Ngọc Ngẩng đi ngang qua quan tài của ta, hắn đột nhiên thắng dây cương ngựa, gương mặt kinh ngạc. Công chúa đeo khăn che mặt, ưu nhã nằm trong lòng ngực của hắn như một chú mèo.

“Ẩn Nương”

Nàng chậm rãi đọc dòng chữ nhỏ được viết trên bài vị.

“Ngươi quen biết với cô nương này?”

Thẩm Ngọc Ngẩng ôn nhu hôn đỉnh đầu của nàng, ta chưa từng thấy bộ dạng thâm tình của hắn bao giờ.

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, bâng quơ nói: “Không quen không biết”

Ta cho rằng ta nghe nhầm, dùng sức vỗ vỗ tai mình.

Ba năm qua, ta là cô nương duy nhất bên cạnh Thẩm Ngọc Ngưng.

Mỗi một đêm mây mưa, mỗi một tiếng nỉ non nhỏ nhẹ, ta đều nhớ rõ.

Trước khi xuất chinh, hắn còn rõ ràng nói với ta chờ khi hắn về kinh, hắn sẽ cưới ta. Lúc nói câu đó, hắn tưởng ta đang ngủ nhưng ta chỉ đang nhắm mắt.

Ta nghe được, ta cũng luôn hy vọng.

Đến lúc chết, ta vẫn luôn oán trách bản thân, tại sao không cố gắng chống đỡ chờ hắn. Chờ hắn trở về, nhìn hắn một cái, lại hôn hắn một chút.

Nhưng, hắn lại nói, không quen không biết ta.

“Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi nói rõ ràng… Thẩm Ngọc Ngẩng!”

Ta sức cùng lực kiệt mà kêu la, nước mắt tuôn trào không ngừng, tim ta cũng nhói lên.

Ta duỗi tay đi nắm lấy vạt áo của hắn, nhưng vẫn không bắt được.

Tay ta siết chặt, hung hắm đấm vào ngực mình. Ta cảm giác ngực ta bị đè nén như muốn sắp vớ tan.

Thẩm Ngọc Ngẩng không thèm quay đầu nhìn lại mà cứ tiếp tục cưỡi ngựa bước đi.

Ta không cam tâm mà nhìn theo bóng dáng của hắn.

Gió nhẹ thổi qua, vén lên khăn che mặt của công chúa.Gương mặt của nàng y hệt gương mặt ta.

Ta thất thần, mặt giống như bị người tát một cái, trong lòng đau đớn khó chịu.

2.

Ta mơ mơ màng màng mà đi theo Thẩm Ngọc Ngẩng

Hoàng Thương cùng bá quan văn võ vì hắn mà làm tiệc tẩy trần cho hắn. Trong tiệc, hắn ngồi gần huynh đệ thân thiết, rôm rả nói chuyện.

Thẩm Ngọc Ngẩng, ta đã chết rồi, ngươi như thế nào mà còn cười nói vui sướng đến vậy?

Bên cổ hắn có một vết sẹo dài nhìn dữ tợn, nghe nói là bị thương khi một mình hắn lẻn vào doanh trại của quân địch để cứu công chúa.

“Ta sẽ mãi nhớ về ngày mười tám tháng mười năm ngoái, ngày mà chúng ta gặp lại nhau”

Công chúa giơ chén rượu, liếc mắt đưa tình nhìn hắn. Thẩm Ngọc Ngẩng đáp lại nàng: “Đáng giá”

Hắn ôn nhu chuyên tâm nhìn công chúa, đột nhiên có chút thất thần.

Huynh đệ chê cười hắn: “Thần võ Đại tướng quân anh minh cả đời, sao vừa nhìn thấy công chúa lại si tình rồi”.

“Ngày mười tám tháng mười…” Thẩm Ngọc Ngưng thì thầm, sau đó quay lại theo mọi người cười nói: “Ta có cảm giác ta đã quên chuyện gì rồi”

Thẩm Ngọc Ngẩng, ta viết thư gửi ngươi, sao ngươi lại quên?

Ngày mười tám tháng tám năm ngoái, ngươi ở biên quan, vì công chúa mà giết vào quân địch, cuối cùng ngươi ôm được mỹ nhân về.

Đó cũng là ngày, ta sinh nữ nhi cho ngươi.

Thẩm Ngọc Ngẩng, khi đó ngươi bị thương, chắc là rất đau. Nhưng mà, ngươi không biết, nỗi đau của người phụ nữ khi sinh sản, còn đau hơn vạn lần.

Ngươi hay nói cơ thể của ta gầy yếu, nhưng ngươi không thể nào biết, ta lại mất rất nhiều máu trong lúc sinh. Ngày hôm ấy, ta chảy máu không ngừng, không cách nào ngăn lại được.

Bà đẻ hỏi ta, giữ lớn hay nhỏ?

Ta sợ nàng không nghe rõ, khóc lóc kêu la: “Giữ đứa nhỏ! Giữ đứa nhỏ!”

Bởi vì đứa nhỏ là con của ta, cũng là con của ngươi.

Nhưng lúc đó, ngươi vì một người người phụ nữ khác mà đổ máu.

Sau khi nhận được thư của ta, ngươi có nghiêm túc xem qua không?

3.

Đêm đó, lúc canh ba, Thẩm Ngọc Ngẩng trở về phủ tướng quân trong tình trạng say khước.

Trong phòng hắn, một chiếc giường nhỏ đặt sát vách tường. Hắn loạng choạng bước đến giường, nặng nề ngã xuống

“Ẩn Nương, ta đau đầu, ngươi xoa bóp giúp ta một chút”

Lúc trước, mỗi đêm, hắn cùng ta đều triền miên tại phòng này. Cho đến khi xong việc, hắn sẽ về  giường của hắn để ngủ.

Hắn nói, hắn giết quá nhiều người, mỗi đêm đều bị bóng đè, sợ lúc ngủ say vô ý gây thương tích cho ta.

Ta thật sự ngu ngốc, hắn nói cái gì ta cũng tin.

Ba năm ta ở Thẩm phủ, đến cái viện tử cho ta cũng chẳng có.

Thẩm Ngọc Ngẩng coi ta là kỹ nữ giá rẻ, hắn nuôi ta ở trên cái giường này. Lúc hắn cần thì kêu ta đến hầu hạ, không cần thì cứ mặc kệ ta.

Nhưng lúc này, hắn không được ta đáp lại.

Hắn không từ bỏ ý định, kêu thêm lần nữa “Ẩn Nương, ta muốn uống canh an thần do ngươi nấu…”

Ở đầu giường, ta đứng đó, cắn chặt môi, mắt trừng hắn.

Thẩm Ngọc Ngẩng, ngươi kêu ta làm gì? Ngươi kêu một cái thế thân để làm gì? Người trong lòng của ngươi đã trở lại, ngươi khó chịu thì đi mà tìm nàng.

À, đối với công chúa có thân phận cao quý, ngươi sẽ không để nàng làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi.

Tại sao ngươi không nói cho ta từ lúc đầu, ta chỉ là công cụ giải toả của ngươi? Ngươi làm gì còn tỏ vẻ yêu ta, lừa gạt trái tim ta?

Ngươi còn không… Ngươi còn không chết ở bên ngoài chiến trường đi, trở về để làm gì?

Lão quản gia ở trước cửa phòng, bình tĩnh nhắc nhở hắn

“Tướng quân, Ẩn nương đã ch/ế/t”.

Thẩm Ngọc Ngẩng im lặng, lông mi rung rung. Hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt thanh tĩnh lại lạnh lẽo. Hắn lẩm nhẩm “ Đã ch/ế/t? Thật đã ch/ế/t/…”

Hắn ngồi dậy, mỉm cười “Biết rồi”

“Đồ vật của người ch/ế/t, đốt hết đi”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play