12.

"Kim Giác, lúc mày dùng người giấy tác pháp, sư phụ tao đã cảnh cáo mày rồi, nhưng mày vẫn khăng khăng muốn tới, vậy thì đừng có trách bọn tao."

Tôi tức giận nhìn hắn.

"Là các người làm việc quá tuyệt tình, đã hại chết người, còn không buông tha cả thi thể!”

Lê Trại cười đầy càn rỡ:

"Mày không biết sao? Tôn chỉ của bọn tao chính là không buông tha đến giọt mỡ cuối cùng!”

Nói xong, Lê Trại cầm súng ngắn nhắm ngay vào tôi. Hắn vừa khoát tay đã có hai gã đàn ông lập tức tiến lên, bắt đầu cởi quần áo của tôi, chỉ trong nháy mắt, tôi đã trần như nhộng.

"Mày muốn làm gì?" Tôi cuống quít dùng tay che lại.

Lê Trại mặt cười xán lạn, nhìn Phương Hiểu Phi đang nằm trên giường.

"Mày không biết sao? Video quỷ có thể bán không ít tiền đấy."

Người xung quanh nghe Lê Trại nói xong, lập tức đều cười rộ lên, vây tôi vào giữa, dùng cả tiếng Trung tiếng Anh lẫn tiếng Thái ồn ào hò hét:

"Come on baby!"

"Làm nhanh mẹ mày lên!"

"Lên đi!"

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ từng gặp phải quẫn cảnh như thế, ban đầu còn muốn che chắn, nhưng lúc sau cũng dứt khoát không che nữa, chỉ vào bọn chúng mắng to:

"F*ck mẹ chúng mày! Đám súc sinh chúng mày chết không tử tế được đâu!"

Tôi muốn lao ra ngoài, nhưng lập tức bị mấy người ấn chặt, Lê Trại cầm súng, họng súng đập từng cái một vào thái dương tôi.

"Kim Giác, hôm nay mày muốn chết? Hay là làm nam chính trong video một lần?”

Bên cạnh có người còn móc thuốc ra.

"Thằng nhóc này lần đầu lên màn ảnh khó tránh khỏi khẩn trương, uống tí thuốc vào trợ hứng đi nào!”

Một người đã túm lấy cổ tôi, dùng dao găm bắt đầu cạy miệng của tôi.

Ta quay đầu sang một bên.

"Đừng!"

Tôi nổi giận đùng đùng nhìn Lê Trại.

"Con mẹ mày... Mày còn kinh tởm hơn cả tao nghĩ!”

Lê Trại giống như được khen ngợi, vẫn tươi cười.

"Việc tiếp theo mày phải làm, còn kinh tởm hơn tao nhiều đấy!”

"Ha ha ha ha!"

Tất cả đều phát ra tiếng cười cực kỳ buồn nôn.

Tôi hận không thể bóp chết Lê Trại, vận sức lao thẳng lên, lại bị bốn năm người đè lại.

Lê Trại rút dao găm ra, nhẹ rạch một vết lên ngực tôi.

Không đợi tôi cảm giác được đau, máu đã chảy ra, tích táp chảy dọc theo bụng tôi nhỏ xuống.

Tôi chịu đựng cơn đau, nhìn chằm chằm Lê Trại:

"Mày cũng là người tu pháp, làm loại chuyện này không sợ gặp báo ứng sao?"

"Ha ha ha ha!"

Lê Trại ngửa đầu cười to, cầm dao găm vỗ vỗ mặt tôi.

"Mày chính là báo ứng của tao đấy, nhưng mà… mày lại làm gì được tao?”

Nói xong, hắn lại cười to một trận.

Sau đó lùi về phía sau, chĩa súng vào tôi.

"Vị khách tiếp theo còn chờ đấy, tao khuyên mày nhanh lên đi!”

"Được."

Tôi xoay người, nhìn Phương Hiểu Phi nằm trên giường, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Xin lỗi cô... Đắc tội rồi!"

Người chung quanh còn đang cười ha hả.

Lê Trại khoát tay chặn lại, làm thủ thế suỵt, đám người lúc này mới yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn chằm chằm tôi.

Tôi đưa tay sờ lên ngực mình một chút, đầy máu, hai tay nắm chặt, cả tay đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Bọn chúng càng hưng phấn hơn, ở bên đồng loạt hô lên:

"Hô hô... Nhanh lên!"

Tôi đưa lưng về phía Lê Trại bước lên, nghiêng người nằm ở trên giường, chậm rãi xốc chăn, bắt đầu vuốt ve thân thể cô ấy.

Lê Trại phát ra tiếng cười đầy đắc ý, lập tức vòng qua chính diện để xem tôi, quản gia cũng xích lại gần, muốn quay cảnh đặc tả.

Nhưng khi bọn chúng vòng tới, Lê Trại lập tức biến sắc.

Bởi vì hắn đã thấy những vết máu trên người Phương Hiểu Phi.

Ban nãy không phải tôi vuốt ve gì thân thể Phương Hiểu Phi cả, mà là đang dùng máu vẽ phù — Khởi Thi Phù!

Vừa rồi Lê Trại rạch một dao lên ngực tôi, quả thật đã giúp tôi rất nhiều.

Nếu không, chỉ dựa vào việc cắn nát ngón tay mình lấy máu, thì tôi thực sự không thể nào vẽ nổi một cái bùa vừa to vừa hung như thế.

Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của Phương Hiểu Phi, trong lòng dâng lên áy náy:

Tôi xin lỗi, vốn định tới cứu cô, giờ lại phải dựa vào cô cứu tôi!

"Ê! Mày mau dùng tay!” Lê Trại phát hiện không ổn, cầm súng hét lên với tôi.

Nhưng đã muộn.

Tôi dùng hết tất cả sức lực, khàn cả giọng quát về phía Phương Hiểu Phi:

"Dậy đi dậy đi! Chớ đến tuyền đài!"

Đây là tà thuật năm đó tôi học trộm được, sau khi học thành còn chưa bao giờ dùng tới.

Tuyệt đối phải linh nghiệm đó nhé!

Huyết phù trên thân thể Phương Hiểu Phi từng đợt căng chặt, toàn thân bắt đầu run rẩy, rồi bất ngờ nhảy bắn lên.

Lê Trại thấy tình hình không ổn, vội giơ súng lên định bắn tôi.

Bóng người chợt lóe, Phương Hiểu Phi đã nhảy dựng lên, giang hai tay chặn ngay trước mặt tôi.

Đoàng một tiếng ——

Sau khi tiếng súng vang, trước ngực cô ấy nhiều hơn một vết đạn.

Trong chớp mắt Lê Trại ngây người, Phương Hiểu Phi gào một tiếng vọt tới ——

Nhưng lại không nhào thẳng vào Lê Trại, mà là nhảy đến góc tường, một chưởng vỗ tắt tất cả nến bên trên.

Lê Trại lại giơ súng bắn, những người khác cũng kịp phản ứng, cầm súng lên nhao nhao bắn loạn.

Phương Hiểu Phi còn linh hoạt hơn cả mèo, nghiêng thân chạy một vòng trên vách tường, chỉ nháy mắt đã dập tắt tất cả các ngọn nến.

Sau đó quay đầu lại gào lên một tiếng với tôi:

Gào ——

Cô ấy đang khuyên tôi chạy mau.

Cho dù tới thời điểm này, phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là báo thù, mà là cứu tôi.

Việc đã đến nước này, tôi cũng không còn hơi sức đâu mà nghĩ nhiều nữa, cầm quần áo lên lập tức chạy ra ngoài.

13.

Sau khi leo tường ra, người trong trang viên cũng cầm súng đuổi tới.

Tôi chạy về hướng địa điểm gặp mặt đã ước định với Mộc Thanh Thanh.

Nhưng chạy vào rừng rồi, lại không thấy xe đâu.

Không phải cô ấy cũng đã gặp nguy hiểm rồi chứ?

Người phía sau càng đuổi càng gần, tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành liều mạng chạy về phía đường cái.

Mắt thấy sắp bị bọn chúng đuổi kịp, bỗng đường bên có một chiếc ô tô xông thẳng ra, đâm ngã hết mấy người đang đuổi theo trước mặt.

Sau khi xe phanh gấp dừng lại, cửa xe bật mở, Mộc Thanh Thanh ở bên trong hô to:

"Mau lên đây!"

Tôi lộn nhào vào xe, Mộc Thanh Thanh điều khiển xe lập tức chạy đi.

Trải qua trận giày vò vừa rồi, vết thương trước ngực tôi càng chảy nhiều máu, gần như sắp nhuộm đỏ cả quần áo trong của tôi.

Mộc Thanh Thanh kinh ngạc nhìn tôi:

"Anh không sao chứ?"

"Không sao."

"Phương Hiểu Phi ở bên trong à?"

"Ừ, Lê Trại cũng ở bên trong, hành tung của chúng ta đã sớm bị bọn chúng theo dõi rồi, tôi xin lỗi… Tôi không thể mang Phương Hiểu Phi ra được…”

Mộc Thanh Thanh nghĩ một lát, tức giận tới mức đập mạnh vô lăng.

"Chắc chắn là tên khốn lão Ban, hắn đã bán đứng chúng ta!”

14.

Hóa ra trước cả khi chúng tôi lên máy bay, lão Ban đã để lộ tin tức cho Lê Trại rồi.

Sau khi đến Thái Lan, nhất cử nhất động của chúng tôi đều bị Lê Trại thấy rõ ràng.

Khách sạn là không về được nữa, Mộc Thanh Thanh vứt bỏ chiếc xe đã mượn của lão Ban, dẫn tôi tìm đến một bệnh viện nhỏ xử lý vết thương trước đã.

Sau đó chúng tôi bắt đầu thương lượng bước hành động tiếp theo.

"Về nước đi." Mộc Thanh Thanh nói." Chúng ta đánh giá thấp tổ chức đứng sau Lê Trại rồi, chúng ta thực sự không phải là đối thủ của bọn chúng, ở lại đây ngày nào là nguy hiểm nhiều thêm ngày ấy.”

"Nhưng Phương Hiểu Phi thì sao? Còn Xà tiên nhà cô nữa.”

Mộc Thanh Thanh nghiến răng:

"Mẹ nó, cùng lắm thì đi Đông Bắc tìm người, Lê Trại nhất định phải chết!"

Tôi ngẫm nghĩ, hình như cũng chỉ có thể như thế.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi và Mộc Thanh Thanh bắt một chiếc tắc xi, chạy thẳng đến sân bay.

Tiến vào sân, cảm xúc căng thẳng của hai chúng tôi mới hơi thả lỏng một chút.

Dù sao cũng là nơi công cộng, có lẽ bọn chúng cũng không dám động thủ ngay trước mặt đám đông đâu.

Nhưng khi chuẩn bị mua vé, chợt có mấy cảnh sát Thái Lan đến cản chúng tôi lại.

Cảnh sát đi đầu lấy ra một tấm ảnh cho chúng tôi xem.

"Anh có quen người này không?”

Tôi xem xét tấm ảnh, là lão Ban.

"Tôi biết hắn, sao vậy?"

Cảnh sát lại lấy ra một tấm ảnh nữa.

Tôi vừa nhìn đã ngây cả người.

Trong tấm ảnh, lão Ban đã chết nằm gục trên mặt đất, ngực cắm một con dao, nơi chết hình như là phòng khách sạn của tôi, cây dao kia tôi cũng rất quen thuộc, chính là con dao tôi đã mua để phòng thân sau khi đến Thái Lan.

Cảnh sát lập tức tóm lấy tôi:

"Chúng tôi vừa phát hiện anh ta chết trong phòng của anh, trên hung khí cũng có dấu vân tay của anh, đi theo chúng tôi một chuyến đi!”

Tôi vội vàng giải thích:

"Từ tối qua đến giờ chúng tôi đều không về khách sạn!”

Nhưng bốn cảnh sát đã tiến lên bắt lấy tôi và Mộc Thanh Thanh.

"Có chuyện gì đến đồn cảnh sát rồi nói sau."

Tôi và Mộc Thanh Thanh bị còng tay lại, áp giải vào xe cảnh sát.

Sau khi xe lăn bánh, cảnh sát ngồi trên ghế phụ ngoảnh đầu lại cười với chúng tôi một tiếng.

Trong lòng tôi lập tức lộp bộp.

Tên cảnh sát kia là Lê Trại, vì sao ban nãy tôi không nhận ra được chứ?

Trong nháy mắt bừng tỉnh, tôi mới phát hiện trên người bọn chúng còn không cần mặc đồng phục cảnh sát, mà chiếc xe chúng tôi ngồi cũng không phải xe cảnh sát.

Mộc Thanh Thanh cũng phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chung quanh.

"Là phép Hồ Tiên!"

Đã sớm nghe người ta nói, phép Hồ Tiên lợi hại nhất là huyễn thuật.

Khiến một người thần hồn điên đảo là điều đơn giản, lợi hại nhất chính là thủ thuật cáo mượn oai hùm.

Lúc thi pháp, rõ ràng là chỉ có một người đứng trước mắt ngươi, nhưng lại làm cho ngươi cảm giác rằng đằng sau hắn có mấy chục gã đàn ông cao to vạm vỡ đang đứng.

Hoặc là tựa như Lê Trại ban nãy, chỉ nháy mắt đã khiến tôi cảm thấy như bị mười mấy cảnh sát bắt.

Thật ra bọn chúng chỉ có ba người thôi, thậm chí không cần chuẩn bị cả đồng phục cảnh sát.

Tôi và Mộc Thanh Thanh muốn phản kháng, lại bị người trong xe lấy khăn bịt miệng lại.

Một loại mùi quái dị đập vào mặt, tôi đang định giãy giụa, xương sườn bỗng chịu một quyền, vô thức hít vào, nhất thời đầu váng mắt hoa, chìm vào bóng tối vô tận.

...

______________

#Mochi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play