15.
Tỉnh lại lần nữa, tôi và Mộc Thanh Thanh đều đang bị trói vào ghế.
Lê Trại đi đến xem chúng tôi, cười cười, vẫy tay một cái, một người bên ngoài tiến vào.
Thấy người kia, tôi và Mộc Thanh Thanh đều ngây ngẩn.
Là Phương Hiểu Phi.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt có chút vô thần, nhưng lại sống sờ sờ đi đến.
Lê Trại sờ mặt Phương Hiểu Phi.
"Nhờ có lời nhắc nhở của mày, tao mới nghĩ đến chuyện có thể dùng xác sống để lợi dụng người chết thêm lần nữa.”
"Mày định làm gì?"
Lê Trại mỉm cười.
"Mày phá phép Hồ Tiên của tao, khiến hai ông bà già kia tỉnh táo lại, lão già đã thay đổi di chúc, tiền của tao giờ ngâm nước nóng, đương nhiên tao phải về nước lấy lại rồi.”
"Bọn họ sẽ không bị mày lừa thêm lần nữa đâu!"
Lê Trại cười ha hả.
"Hai ông bà già kia mà nhìn thấy con gái mình còn sống sờ sờ đứng trước mặt, mày đoán xem họ sẽ tin lời ai nói đây?”
Lê Trại vừa khoát tay, hai người từ sau lưng đã đến kéo tôi và Mộc Thanh Thanh ra khỏi phòng, áp tải chúng tôi đi dọc theo hành lang.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong một khuôn viên văn phòng.
Các phòng ở tầng tòa nhà đối diện để bật đèn sáng choang, có thể thấy rất rõ ràng mỗi một gian phòng.
Nhiều phòng thoạt trông đều không khác lắm với văn phòng bình thường, người ngồi chi chít bên bàn làm việc, có rất nhiều người đang gõ chữ trên máy tính.
Nhưng một số phòng lại không đơn giản như thế, bên trong nhốt mười mấy người, tất cả đều bị trói chặt tay chân như gia súc.
Có mấy gã đàn ông cao to đang cầm gậy gộc đánh đập những người này.
Trong sân, thỉnh thoảng còn có người bị khiêng ra ngoài.
Khắp cả khu, tiếng đánh đập, tiếng điện giật, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Tựa như là địa ngục chốn nhân gian.
Lê Trại giang rộng hai cánh tay, quay đầu lại cười với tôi một tiếng.
"Hoan nghênh gia nhập bọn tao."
Tôi kinh ngạc nhìn Lê Trại.
"Nơi này là Bắc Myanmar à?”
Lê Trại cười lắc đầu.
"Yên tâm đi, mày còn đang ở Thái Lan, chỗ này chỉ là khu FF* của Myawaddy thôi.”
(*Khu FF: ý chỉ nơi mô phỏng lại hoặc phân nhánh từ một khu vực nào đó)
Trước kia tôi đã từng nghe nói, khu Myawaddy vì tiếng xấu đồn xa nên đã càng ngày càng khó lừa được người, cho nên nhiều kẻ đã bắt đầu lập khu lừa đảo qua điện thoại ở Thái Lan.
Lê Trại túm tóc của tôi, ấn tôi đến xem đám người sau ô cửa sổ đối diện.
"Lúc trước mày nói tao sẽ gặp báo ứng, nhưng bố mày đã ở trong địa ngục rồi, còn sợ báo ứng cái gì!”
Lê Trại lại một cước đá văng tôi ra, rồi đi đến trước mặt Mộc Thanh Thanh, bóp cằm cô ấy lên nhìn.
"Không tồi đâu, dưỡng cho tử tế vào, đừng đánh hỏng nó.”
Hai gã vạm vỡ tiến lên túm lấy Mộc Thanh Thanh, khiêng ra ngoài.
Tôi nhào qua muốn cứu Mộc Thanh Thanh, nhưng lại lập tức bị bốn năm người đè xuống đất đánh đấm.
Sau khi đánh xong, Lê Trại ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ từng cái lên mặt tôi.
"Xem ra mày sẽ không làm việc cùng bọn tao rồi.”
Hắn quay đầu lại nói với người bên cạnh:
"Xét nghiệm nhóm máu cho con lợn này đi, giữ lại dùng.”
Hai người tiến lên định tóm lấy tôi.
Tôi vừa giãy giụa vừa gào to:
"F*ck mẹ mày! Sức khỏe bố mày kém lắm, cẩn thận độc chết khách nhà chúng mày!”
Lê Trại cười cười.
"Đừng tự coi nhẹ mình như thế chứ, tâm can tỳ phế thận, cộng thêm giác mạc nữa, đào tất ra, mỗi người đều có giá trị của riêng mình mà.”
Phương Hiểu Phi đang đứng bên người Lê Trại bỗng nhiên dưới chân không vững, run nhẹ một chút, suýt nữa thì ngã gục xuống.
Lê Trại bất đắc dĩ nhìn qua.
"Như này vẫn không thể mang về Trung Quốc được, đêm nay còn phải tế luyện tiếp.”
Lê Trại ôm Phương Hiểu Phi rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nói với tôi:
"Kim Giác thân ái à, tao phải dẫn ả về nước thừa kế gia tài ngàn vạn của nhà họ Phương đây, mày thì cứ hưởng thụ cho tốt quãng đời cuối cùng còn lại nhé!”
Đang định đi, Lê Trại dường như nhớ tới gì đó, quay người lại nhìn tôi.
"Đúng rồi, thằng nhóc mày biết pháp thuật nhỉ.”
Hắn chỉ vào tôi rồi nói với người bên cạnh:
"Chăm sóc đặc biệt cho nó nhé.”
16.
Tôi bị trói vào một gian phòng ký túc xá.
Trong ký túc xá đặt giường tầng, tổng cộng có tám chỗ ngủ, mỗi chỗ còng một người đàn ông.
Căn phòng tản ra một thứ mùi hôi thối trộn lẫn giữa máu và mồ hôi.
Mỗi người đều nửa chết nửa sống nằm trên giường, có người vết thương chồng chất, ánh mắt mờ mịt, thoạt trông không còn gì lưu luyến trên đời.
Đừng nói phản kháng, thậm chí cả ý chí cầu sinh cũng đã không còn, cái chết ngược lại là một sự giải thoát với họ.
Tôi co quắp nằm trên giường không nhúc nhích, hai cánh tay mỗi cái bị còng vào hai bên mép giường, trong miệng còn nhét vào một nùi giẻ rách, không chỉ không thể động đậy, mà còn chẳng nói nổi nên lời.
Chủ quan rồi.
Lần này tới Thái Lan, thật sự là quá mức chủ quan.
Sống trong nước nhiều năm quá, sớm đã quen với bầu không khí an toàn nên mới quên mất thế gian này hiểm ác.
Lão Ban nói không sai, trên thế giới này, pháp thuật thực sự chẳng là cái quái gì cả.
Nhưng tôi không muốn cứ như thế mà chết ở đây.
Huống chi còn là chết không toàn thây.
Lúc này, thứ duy nhất tôi có thể trông cậy vào, cũng chỉ có pháp thuật.
Bên cạnh tôi không có kiếm có ấn, thi pháp rất hạn chế, tối đa cũng chỉ có thể chiêu vài cô hồn dã quỷ qua đường đến giúp đỡ một chút thôi.
Pháp thuật chú trọng “thân – khẩu – ý” tam mật tương ứng, giờ tay tôi không thể bấm pháp quyết, miệng tôi không thể niệm thần chú, thứ duy nhất tự do hoạt động, cũng chỉ có ý niệm.
Tôi mặc niệm Chiêu Quỷ Chú trong lòng.
Niệm một hồi lâu, nhìn quanh bốn phía, trong phòng ngoại trừ tám “con heo” chúng tôi, thậm chí cả cái bóng quỷ cũng không có.
Tôi cảm thấy không đúng lắm, lẽ ra những nơi như này quỷ phải nhiều hơn người ấy chứ, cho dù tôi không chiêu, thì cô hồn dã quỷ dạo ngang cũng phải có mấy con, chứ sao lại không thấy con nào vậy?
Lời giải thích duy nhất là, nơi này có người đã từng làm tịnh tửu, ngăn cách hết cô hồn dã quỷ xung quanh.
Lần này tôi thực sự hoảng loạn, nếu thật là thế, tôi và Mộc Thanh Thanh xong đời rồi.
"Kim Giác..."
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi nhỏ xíu.
Tôi vội vàng quay đầu nhìn qua, nhưng không có gì xung quanh cả.
Đang lúc tôi hoài nghi chắc mình nghe nhầm, thì âm thanh kia lại tới nữa:
"Kim Giác..."
Tôi híp mắt nhìn quanh, lúc này mới thấy dưới gầm giường có người lộ đầu ra đang nhìn tôi.
Quỷ ảnh mờ mờ ảo ảo, lực lượng rất yếu, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện được.
Cô ấy nhẹ bẫng bò từ dưới lên, ngồi xổm trước mặt tôi.
Tôi cẩn thận phân rõ một lát, mới nhận ra là Phương Hiểu Phi.
Nói chuyện với quỷ không cần há mồm, chỉ cần trong lòng nghĩ đến đối phương là cô ấy có thể biết được.
Tôi kinh ngạc nhìn Phương Hiểu Phỉ.
"Sao cô lại tới đây?"
Phương Hiểu Phi cười thảm một tiếng.
"Tôi vẫn luôn ở đây, cũng không thể đi ra được…”
Sau đó lại cúi đầu, dường như đang khóc.
"Tôi xin lỗi, là do tôi hại mọi người.”
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không đâu, không đâu, hôm qua nhục thể của cô còn cứu tôi đấy, là do tôi vô dụng…”
Phương Hiểu Phi tiến lên muốn giật còng tay của tôi ra, nhưng vừa chạm vào, quỷ ảnh của cô ấy đã xuyên thẳng qua, thực sự vô ích.
Cô ấy chỉ là một sợi tàn hồn, nhờ vào oán niệm mà tồn tại, lâu rồi cũng sẽ bị tiêu tán.
Ngoài cửa sổ, quỷ khí dần dần nặng lên.
Tôi híp mắt nhìn một lát mới phát hiện, ban nãy tôi dùng phép chiêu quỷ không phải là vô ích, chỉ là sức mạnh của đám quỷ kia thực sự quá yếu, gần như không thể nhìn thấy mà thôi.
Khuôn viên này nhất định đã có cao thủ bày ra một loại bố cục phong thủy nào đó, nếu không sẽ không như thế này.
Tôi lo Phương Hiểu Phi sẽ hồn phi phách tán bất cứ lúc nào, nên vội vàng mặc niệm thần chú, dùng suy nghĩ tư tưởng để cúng dường cho cô ấy.
Sau một lát, hình bóng của Phương Hiểu Phi dần dần rõ ràng hơn nhiều, cô ấy khó tin mà nhìn biến hóa trên người mình.
Nhân cơ hội này, tôi vội hỏi cô ấy:
"Sinh hồn của cô bị nhốt ở đây à?”
Phương Hiểu Phi vội vàng gật đầu.
"Lê Trại có một sư phụ tên là Depan, ông ta đã bố trí kết giới bên ngoài khuôn viên, tất cả người chết bên trong đều không cách nào thác sinh được, chỉ có thể tiêu tán ở đây thôi.”
Lòng tôi hiểu rõ, sở dĩ Lê Trại không lo báo ứng là bởi tất cả những người bị hắn hại chết đều chỉ có thể tan thành mây khói, vừa không hóa thành lệ quỷ báo thù, cũng không thể đầu thai đến kiếp sau để đòi nợ được.
"Sau khi cô chết, có thấy một con bạch xà đến tìm cô không?”
Phương Hiểu Phi ngẫm nghĩ rồi vội vàng gật đầu.
"Đúng là có một con rắn rất lớn đến, cứ một mực lượn quanh trên không của khuôn viên, sau đó thì bị Depan bắt lại.”
Tôi vội hỏi:
"Bạch xà bị bắt đi đâu rồi?”
Phương Hiểu Phi chỉ ra bên ngoài nói:
"Ngay trong văn phòng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà chính, đó là phòng của Depan.”
Tôi vội nói với Phương Hiểu Phi:
"Có một cô gái đi cùng tôi, tên là Mộc Thanh Thanh, cô có biết không?”
Phương Hiểu Phi gật gật đầu.
"Vừa thấy ban nãy.”
"Được, giờ cô đi tìm cô ấy đi, nói là tối nay chuẩn bị động thủ!”
Suốt khoảng thời gian tiếp theo, Phương Hiểu Phi biến thành loa truyền thanh giữa tôi và Mộc Thanh Thanh, đi qua đi lại giữa hai chúng tôi, rất nhanh đã chế định ra kế hoạch hành động.
Trong khuôn viên này, ngoại trừ đám bảo vệ được trang bị súng ống lựu đạn, còn có một pháp sư tọa trấn là Depan, cũng chính là sư phụ của Lê Trại.
Chính ông ta đã luyện Phương Hiểu Phi thành quỷ kỹ.
Bình thường Depan không chỉ giúp quan lớn chính phủ với một vài người cầu phúc, sử dụng pháp thuật đen chiêu tài trừ tà, mà còn phụ trách dùng pháp thuật giữ gìn trật tự và an toàn của khuôn viên.
Dù sao thì đây là quốc gia toàn dân tin vào quỷ thần, nhiều người làm nhiều việc trái lương tâm, khó tránh khỏi phải chắp vá thêm vào các phương diện khác.
Trước đó Xà tiên của Mộc Thanh Thanh tới đây tìm Phương Hiểu Phi, đã bị Depan dùng tà thuật thu phục, nhốt vào một cái hũ đặt trong văn phòng.
Giờ tôi cần Phương Hiểu Phi lén xâm nhập vào phòng của Depan đập vỡ cái hũ đó, chỉ cần Xà tiên quy vị, Mộc Thanh Thanh có thể lập tức đưa chúng tôi rời khỏi đây.
Trước mắt, Phương Hiểu Phi chỉ là một sợi tàn hồn, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân thì không đập vỡ cái hũ được, phải nhập vào thân người khác.
Giờ Depan đang ở ngay trong phòng tế luyện Phương Hiểu Phi, đây chính là cơ hội hành động.
Trước khi động thủ, tội tận sức bắt đầu dùng ý niệm tư tưởng để cúng dường hương hỏa cho Phương Hiểu Phi.
Phương Hiểu Phi hưởng dụng xong cúng dường của tôi, lực lượng đã mạnh hơn trước, vèo một tiếng bay thẳng ra ngoài.
Tôi hao hết sức lực, toàn thân đầm đìa mồ hôi, dựa vào giường thở hổn hển, chờ Phương Hiểu Phi bay sang bên kia hành động.
Lúc này cửa phòng chợt mở ra, có mấy người đi vảo, sau khi nhìn quanh một vòng, thì nhìn thẳng vào tôi.
"Chính là hắn!"
Hai gã cao to không nói gì, lập tức đi đến mở còng tay cho tôi, túm lấy tôi lôi ra ngoài.
Tôi cảm thấy có điềm không lành.
"Các người muốn làm gì?"
Gã dẫn đầu cười với tôi một tiếng:
"Chúc mừng mày, trước khi chết còn có thể cứu tử phù thương, có vị khách nhóm máu giống mày, đang cần mượn dùng thận của mày đấy.”
"A a a a a!"
Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị bọn chúng trùm bao tải lại mang đi.
Trước mắt tôi tối sầm, chỉ cảm thấy mình bị người ta khiêng ra ngoài, sau một trận xóc nảy thì lại bị bọn chúng trói vào trên bàn giải phẫu.
Cái bàn giải phẫu này không giống cái trong bệnh viện lắm, bốn phía đều có xích sắt, cố định chặt lấy tôi ở trên.
Bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng động, hai y tá đẩy một người vào, người đó tóc bạc phơ, thoạt trông vô cùng giàu có, chắc là khách hàng mua thận của tôi.
Bác sĩ mổ chính chỉ vào tôi, mỉm cười nói với khách hàng:
"Ông chủ, các mục số liệu của người này đều rất tốt, thực sự là quả thận chất lượng tốt đấy.”
Khách hàng nghiêng đầu nhìn tôi một cái, mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó nằm xuống.
Hai bàn giải phẫu đồng thời động thủ, bên kia bác sĩ gây mê đã bắt đầu tiêm thuốc tê cho khách, khách hàng cũng ngủ thiếp đi rất nhanh.
Bên này, bác sĩ mổ chính của tôi lại lấy ra một cái bút, vẽ một vòng tròn lên vị trí thận trái của tôi.
Lòng tôi sợ hãi nhìn bác sĩ.
“Ê này… Không gây mê cho tôi à?”
Bác sĩ mổ chính lập tức cười.
"Thuốc tê cũng sẽ tổn hại đến thận, vì quả thận khỏe mạnh, chúng tôi luôn hướng đến thuần thiên nhiên.”
“A a a a ——"
…
______________
#Mochi