8.

Chỉ lát sau, tôi và Mộc Thanh Thanh đã ngồi trên chuyến bay đến Pattaya.

Mộc Thanh Thanh cầm quyển sổ nhỏ viết kế hoạch của chuyến bay này, nói ra thì rất đơn giản:

1: Đi Pattaya tìm bạn bè địa phương hỏi thăm manh mối.

2: Tìm thi thể của Phương Hiểu Phi về, tìm được pháp sư thi pháp của đối phương.

3: Mang thi thể của Phương Hiểu Phi với Xà tiên về.

Tôi ngồi cạnh vừa nghe vừa kiểm tra ba lô của mình.

Vì lần này gặp phải đối thủ rất mạnh, tôi lại có dự toán sung túc, nên đã mang hết cả trang bị đến.

Ngoại trừ nguyên bộ pháp đàn pháp khí, còn mới mua thêm năm cân thần châu đỉnh cấp chu sa với lá bùa cổ từ thời đại Minh Triều.

Ai ngờ, đồ trong túi càn khôn lại cầm nhầm rồi.

Bên trong không có cây kiếm gỗ táo với thiết ấn tuỳ thân của tôi, mà lại là một con dao gọt hoa quả với một hộp sữa chua.

Khi ấy tôi đi vội quá, không ngờ lại xảy ra chuyện ô long* như này.

(*Tiếng lóng chỉ chuyện nhầm lẫn gây tức cười)

Lúc thi pháp nếu không có kiếm không có ấn, thì chỉ huy được cái quái gì, thế làm sao mà làm pháp sư được?

Cao bảy ngàn mét trên không, tôi không tiếng động pháp ra tiếng hét thảm.

Mộc Thanh Thanh ở bên vội vàng an ủi tôi:

"Không sao đâu, không sao đâu, không phải anh còn nuôi nữ quỷ à?"

Tôi sững sờ, hỏi cô ấy làm sao biết?

Mộc Thanh Thanh nhích đến bên tai tôi nhẹ nói:

"Hai tháng trước trong buổi họp báo, anh sai nữ quỷ đi giết giám đốc Trình, tôi cũng ở đó.”

Tôi giật mình, vội vàng che miệng cô ấy lại.

Mộc Thanh Thanh nói:

"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, chỉ cần nữ quỷ tùy thân của anh ở đây, sợ quái gì tà thuật Thái Lan chứ?”

Tôi cúi đầu không lên tiếng, qua một lát mới nói: “Nữ quỷ đã sớm được tôi siêu độ rời đi rồi.”

Mộc Thanh Thanh suýt nữa kêu ra tiếng:

"Anh bị ngốc đấy hả? Đó chính là cực phẩm lệ quỷ đấy, tôi thấy anh có nữ quỷ nên mới có lòng tin với anh chứ!”

Máy bay chậm rãi bay, tôi và Mộc Thanh Thanh đều không lên tiếng.

Hai người chúng tôi muốn đi Thái Lan đấu pháp.

Cô ấy lạc mất tiên gia, tôi đã siêu độ nữ quỷ, đã thế tôi còn quên cầm theo trang bị quan trọng nhất.

Đây chính là đi giày cỏ đến đoàn chiến với đám người thần trang max cấp bảy rồi còn gì.

Mộc Thanh Thanh mặt đầy ghét bỏ nhìn tôi:

"Không phải anh biết bói toán sao? Sao thành cái dạng này? Trước khi gặp tôi không tính lấy một quẻ à?”

Tôi gật gật đầu, thật đúng là tính qua rồi.

"Quẻ tượng nói cầu phú quý trong nguy hiểm, mũi đao liếm mật dầu, cửu tử nhất sinh, chết đi sống lại, sống không bằng chết..."

Mộc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn tôi.

"Vậy mà anh còn dám tới?"

Tôi không còn gì lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bởi vì tôi tưởng là dự án kịch bản ấy, trước đây lần nào làm việc cho bên A mà không phải như thế? Ai biết lần này lại là trừ tà!”

9.

Sau bốn tiếng, máy bay của chúng tôi hạ cánh, đã đến Pattaya trong truyền thuyết.

Đây là lần đầu tôi xuất ngoại.

Lúc mới tới còn chưa có cảm giác gì, nhưng đến khi bắt xe đi vào phố xá sầm uất, thấy người tha hương nơi đất khách quê người, mọi thứ đều tràn đầy cảm giác mới mẻ.

Trên đường cái xanh xanh đỏ đỏ, các mỹ nữ ăn mặc tươi mát ngồi đầy ven đường, một số còn đứng dưới tán cây nói chuyện phiếm với nhau, cũng không biết đang nói gì.

Không khí tràn ngập náo nhiệt, thật sự có một loại cảm giác như lạc vào trong mộng.

Bên tai bất tri bất giác nhớ tới bài Dead Eyes, căng thẳng trước đó đều bị quét sạch sành sanh.

Sau khi đặt hành ký xuống khách sạn, Mộc Thanh Thanh lập tức dẫn tôi đến quán bar gặp một người bạn địa phương của cô ấy.

Người này tên là lão Ban, là người Hoa, cũng là chủ quán bar này, tin tức rất linh thông.

Hai ngày trước, sau khi nhận được tin nhắn của Mộc Thanh Thanh, anh ta đã bắt đầu giúp nghe ngóng chuyện của Phương Hiểu Phi.

Nhưng lúc gặp, hỏi anh ta về tình hình thì lão Ban lại lắc đầu.

Anh ta đã tìm bạn để nghe ngóng, vẫn không có manh mối gì.

Nơi này mặc dù có truyền thống chơi thi điếm, nhưng dù gì cũng là chuyện ngấm ngầm, trước nay đều giấu rất kỹ. Thứ cao cấp như quỷ kỹ thường phục vụ những nhân vật quyền cao chức trọng hoặc cực kỳ giàu có, nên hỏi thăm càng khó.

Lão Ban khuyên chúng tôi:

"Quên đi thôi, coi như có tìm được manh mối thì hai người cũng không đấu lại họ được, huống gì, cô gái kia đã chết rồi.”

"Không." Mộc Thanh Thanh lắc đầu, "Người đã chết cũng không phải là kết thúc."

"Tôi hiểu tâm trạng của cô.” Lão Ban rót rượu cho hai chúng tôi, nói tiếp:

"Nhưng cô cũng đừng tưởng rằng, dùng pháp thuật là có thể giải quyết được những chuyện này.”

Điều này, tôi thật đúng là thể hội sâu sắc.

Nơi đây vu thuật đã hưng thịnh từ xưa, tôi chỉ đi trên đường thôi cũng đã có thể cảm giác được khí tràng xung quanh hỗn loạn, còn thường xuyên thấy pháp sư từ các trường phái khác nhau, những pháp sư này lại có địa bàn của riêng mình.

Ở trong môi trường này, một ngoại nhân như tôi mà tùy tiện dùng thuật chiêu hồn, thì rất dễ bị bọn họ phát hiện ra, đến lúc đó bị ai ám hại cũng không biết.

Cường long không ép được địa đầu xà, thần quỷ cũng giống người, ai cũng có phạm vi thế lực riêng.

Xà tiên của Mộc Thanh Thanh bị nhốt lại, cũng là bởi vượt biên, phá hoại quy tắc.

Mộc Thanh Thanh hơi khó xử:

"Không trông cậy vào cảnh sát địa phương được, pháp thuật lại không thể dùng lung tung, vậy phải làm sao đây?”

Tôi nghĩ nghĩ, rốt cục lấy hết dũng khí nói với họ:

"Nếu không thì... để tôi tới đó làm khách một lần?” Mộc Thanh Thanh với lão Ban đều ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi nói tiếp:

"Thì cứ bảo là tôi mộ danh mà đến, muốn mượn quỷ chiêu tài chuyển vận, chỉ cần nhìn thấy Phương Hiểu Phi, là tôi có thể trộm cô ấy ra rồi.”

Lão Ban có chút không tin.

"Một mình cậu sao mà trộm?”

"Cái này anh yên tâm, tôi có thể dùng chướng nhãn pháp làm người giả, sau đó cõng chân nhân ra ngoài.”

Mộc Thanh Thanh vẫn còn nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi nói: "Chướng nhãn pháp của tôi là gia truyền đấy, nếu cô không tin thì giờ tôi diễn luôn cho cô xem.”

"Tôi không lo cái này, thứ tôi lo là anh cơ…”

"Tôi?"

"Ừ." Mộc Thanh Thanh gật gật đầu, "Thấy thế nào trông anh cũng chẳng có dáng vẻ của khách làng chơi.”

Lão Ban vỗ bả vai tôi.

"Cái này dễ thôi, cho tôi thời gian hai ngày, tôi cam đoan cậu sẽ thoát thai hoán cốt!”

Không đợi tôi kịp phản ứng, lão Ban đã kéo tôi đến bàn của các mỹ nữ đang uống rượu.

Trong phòng âm nhạc sôi động, chỉ nháy mắt tôi đã bị những cô gái này vây quanh, Mộc Thanh Thanh ghé vào bên tai tôi lớn tiếng căn dặn:

"Làm quen một chút là được rồi, chú ý an toàn, những người này chưa chắc đều là nữ đâu!”

10.

Ba ngày sau, lão Ban thần bí tới tìm chúng tôi.

Bảo đã tìm được một nơi có quỷ kỹ rồi.

Địa điểm ngay tại vùng ngoại ô Pattaya, trong một trang viên tư nhân.

Nghe nói là do một pháp sư rất lợi hại luyện ra, cho nên cực kỳ nổi danh, sớm đã bị đặt trước đầy rồi. Cũng vì có khách lâm thời có việc thì anh ta mới hẹn được.

Tối nay quán bar của lão Ban còn có việc nên không thể đi được, chỉ đưa địa chỉ cho chúng tôi, bảo tới đó cứ báo tên anh ta là được.

Mộc Thanh Thanh mượn xe của lão Ban, dẫn tôi xuất phát.

Chúng tôi vừa đến trước cổng trang viên ngoài ngoại ô, đã lập tức có một người trông giống như quản gia đi ra nghênh đón.

Tôi báo tên, sau đó định dẫn theo Mộc Thanh Thanh đi vào.

Nhưng quản gia lại ngăn Mộc Thanh Thanh lại, nói nơi này có quy định, một lần chỉ có thể đi vào một người, nhân viên đi theo chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Mộc Thanh Thanh lập tức hơi lo lắng nhìn tôi.

Tôi cười cười với cô ấy, bảo cô ấy cứ ngồi trong xe đợi trước, mình tôi đi cũng được.

Đây là một trang viên trang trí cực kỳ xa hoa, sau khi đi vào, bên trong có tòa nhà tu sửa thành dáng vẻ như một lâu đài cổ cổ.

Tôi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Phương Hiểu Phi báo mộng cho cha mẹ, đoán chắc là nơi này.

Quản gia dẫn tôi bảy quặt tám rẽ trong trang viên, đi vào một gian phòng tắm, nói trước khi hưởng dụng phục vụ phải tắm rửa thay quần áo, toàn bộ quần áo và vật dụng tùy thân đều phải để họ tạm giữ lại.

Lòng tôi thầm kêu không ổn.

Trước khi đến tôi đã đặc biệt nhét mấy kiện pháp khí vào túi, nếu cởi quần áo ra, lúc hành động sẽ rất phiền toái.

Mắt thấy hai nhân viên phục vụ chuẩn bị cởi quần áo của tôi, tôi vội cản họ lại.

"Trước khi đến tôi đã đốt hương tắm rửa rồi, giờ tôi đang eo hẹp thời gian, chúng ta làm chính sự luôn đi?”

Quản gia hất cằm lên, trong ánh mắt ngạo mạn lộ ra một tia nghi hoặc:

"Ngài là lần đầu tiên tới đây à?"

"Tôi..."

Tôi vội bày ra bộ dạng khinh khỉnh.

"Ừ… Thôi, còn không phải là ngại phiền à…”

Chỉ chớp mắt, quần áo trên người tôi đã bị bọn họ cởi sạch.

Sau khi tắm rửa qua loa xong, một người trông như pháp sư tới tụng kinh cầu phúc cho tôi, rồi vừa huân hương vừa vẩy rượu hoa đào.

Làm xong các hoạt động chuẩn bị này, quản gia dẫn tôi đi vào tầng hầm dưới lâu đài.

Tôi theo sau ông ta, men theo bậc thang âm u ẩm thấp đi xuống phía dưới, cuối cùng đến một căn phòng quỷ quái.

11.

Trong phòng chắc là mở điều hòa, lạnh căm căm.

Khói mù lượn lờ, ánh sáng mờ ảo, vách tường thắp rất nhiều ngọn nến đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đó điêu khắc rất nhiều tượng thần hai người dính vào nhau.

Chính giữa mặt đất đặt một cái giường mạ vàng lớn, tỏa ra kim quang dưới ánh sáng lấp lánh hắt xuống.

Tôi đi đến trước giường, xuyên qua màn che màu đỏ, nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên đó.

Người phụ nữ này tóc rối tung, trên người đắp kín một chiếc chăn đỏ, mặt che mạng cho nên không thấy rõ mặt.

Nhưng chỉ nhìn hai tay và đôi chân trắng như tuyết lộ ra cũng biết, có lẽ là rất xinh đẹp.

Quản gia giới thiệu với tôi:

"Thế nào? Đây chính là cực phẩm quỷ kỹ do sư phụ chúng tôi luyện ra đấy, không phải cứ có tiền là tìm được đâu.”

Tôi liên tục gật đầu:

"Ừ... Có thể xem tướng mạo ra sao không?"

Quản gia mở màn che ra, chậm rãi nhấc mạng che mặt của cô gái lên.

"Nhìn đi, xinh đẹp đúng không? Mà quan trọng nhất là, không có một tia thi khí nào.”

Đây là một khuôn mặt rất đẹp, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt khép hờ, khóe môi hơi vểnh, nhìn hệt như đang ngủ.

Sau vành tai còn dán một miếng băng dán to bằng tờ giấy, bên trên dùng bút rất nhỏ viết mấy chữ tôi không hiểu, chắc là loại phù nào đó bằng tiếng Thái.

Quản gia ở bên giải thích với tôi:

"Yên tâm, đây là phù chiêu tài trừ tà, có thể bảo đảm sau khi xong chuyện khách sẽ không có bất kỳ cảm xúc khó chịu nào.”

Tôi vẫn đang cố gắng phân biệt tướng mạo của cô gái này.

Vì mặt cô gái trang điểm rất đậm, ánh sáng trong phòng lại mờ ảo, tôi nhất thời cũng không xác định được rốt cuộc cô ta có phải Phương Hiểu Phi hay không.

Quản gia bên cạnh hệt như là chào một mặt hàng, nói với tôi:

"Dáng người thì còn tốt hơn, mà tất cả đều y hệt như người sống, lúc hưởng dụng ngài sẽ biết.”

"Thế à?"

Tôi cười cười vươn tay, sờ soạng khuôn mặt của cô gái một chút.

Trái tim lại nảy lên thình thịch.

Không sai, đây chính là Phương Hiểu Phi.

Tôi đến cứu cô rồi đây.

Tôi thỏa mãn gật gật đầu, cười với quản gia một tiếng, sau đó khoát tay, ra hiệu cho ông ta ra ngoài.

Quản gia lại không động đậy, vẫn như cũ mỉm cười nhìn tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn lại ông ta:

"Có phải ông nên ra ngoài rồi không?”

Quản gia cười cười, nhẹ nhàng huýt sáo một cái.

Ngoài cửa lập tức tràn vào bảy tám gã đàn ông lực lưỡng, tay lăm lăm dao găm súng ngắn, trông đã biết là kẻ đến bất thiện.

Tôi vừa thấy liền thầm kêu không ổn, vội giả ngu:

"Các người làm gì vậy hả?"

Quản gia hỏi: "Cậu đến tìm quỷ chuyển vận thật à?”

"Đương nhiên rồi!"

Quản gia cười hì hì lấy di động ra, mở quay video hướng về phía tôi.

"Vậy thì bắt đầu đi?"

Tôi vội che camera của ông ta lại.

"Ông muốn làm gì?"

"Thời khắc quý giá như vậy, đương nhiên phải quay lại mới được chứ, Kim Giác.”

Bên cạnh chợt truyền tới giọng nói của một người đàn ông.

Đang kinh ngạc, tôi lần theo giọng nói nhìn qua, trong đám người có kẻ đang lộ ra hàm răng trắng, tươi cười nhìn tôi.

Cho dù là ngay lúc này, nụ cười của hắn vẫn vô cùng xán lạn.

Là Lê Trại.

...

______________
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play