1.

Đặt ngay trước mặt tôi bây giờ, là bát tự* của một cô gái.

(*Bát tự: Ngày giờ sinh)

Tôi liếc mắt một cái, trong lòng đã phản xạ có điều kiện bắt đầu tính toán:

Quan sát hỗn tạp, tài nhược thân vượng, hồng diễm nhập mệnh, hung tấn ám tàng.

Cô gái này không ổn rồi…

Hửm? Không phải, giờ người không ổn phải là tôi mới đúng.

Tôi tên là Kim Giác, là một biên kịch, hôm nay tới gặp một nhà sản xuất.

Cô ấy không bàn dự án phim ảnh gì với tôi, mà chỉ lấy ra một tấm thiếp ghi sinh thần bát tự đưa cho tôi xem.

Lúc này tôi mới phản ứng kịp, hóa ra vụ án mà cô ấy nói lúc trước, không phải là trong bộ huyền nghi* do tôi viết, mà lại là chuyện trừ tà tróc quỷ của tôi.

(*Huyền nghi: Là thể loại có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì)

Tôi luôn thận trọng khi thi pháp mà, sao cô ấy biết được chứ?

Nếu là bình thường thì tôi đã từ chối thẳng rồi.

Nhưng giờ chủ nhân của bát tự này, trước mắt đang sắp gặp dịch mã đào hoa sát, có nguy cơ mất cả người lẫn tiền, nên đành nhắc nhở đôi câu:

“Cô gái này năm nay đừng xuất hành xa, đặc biệt là về phía Đông Nam, chuyện khác tôi không tiện nói, về bói toán thì tôi nghiệp dư lắm, tìm người khác đi thôi.”

Mộc Thanh Thanh lắc đầu.

“Mấy cái này không cần tính nữa, vì giờ cô ấy đã ở tận sáu ngàn dặm phía Đông Nam rồi.”

Cô ấy nhìn bát tự, nói:

“Tôi mời anh đến, là để anh đoạn sinh tử cho cô ấy.”

2.

Chủ nhân của bát tự tên là Phương Hiểu Phi, năm nay hai mươi lăm tuổi, tháng trước đã cùng chồng tới Thái Lan du lịch hưởng thụ tuần trăng mật.

Sau khi đi nửa tháng, cha mẹ cô ấy đồng thời mơ thấy một giấc mơ lạ.

Trong mơ, Phương Hiểu Phi mặc một bộ đồ rất lộng lẫy, toàn thân trắng như tuyết, đứng trong lâu đài vô cùng sang trọng, vẻ mặt buồn thảm hét lớn với họ:

“Mau thiêu con đi!”

Hai ông bà giật mình, đồng thời tỉnh lại sau cơn ác mộng, kể cho nhau nghe xong thì tá hỏa, khẩn cấp liên lạc với con gái, nhưng làm thế nào cũng không thể liên lạc được.

Hai người vội vàng đi Thái Lan tìm kiếm, ở bên đó vừa báo cảnh sát vừa đăng tin tìm người mất tích, nhưng vẫn không có manh mối gì.

Con gái và con rể cứ như thể đã hư không biến mất luôn vậy.

Nhưng chỉ cần họ vừa nhắm mắt, thì bộ dạng vừa kỳ lạ vừa đau khổ đó của con gái lại xuất hiện trước mặt họ, liên tục cầu xin họ mau chóng thiêu mình đi.

Hai ông bà ngày nào cũng khổ sở buồn lo, lại bất lực không làm gì được, chẳng mấy chốc đã đổ bệnh.

Thế nên Mộc Thanh Thanh mới tìm đến tôi.

Điều này khiến tôi hơi khó xử.

Người xưa có câu: Quẻ không tính tẫn.

Chuyện tính mệnh cho người thường chỉ tính đến thời khắc sinh tử quan trọng nhất là ngừng rồi, còn lại đều phụ thuộc vào biến số và may mắn.

Bởi vì việc cõi dương thì tính được, nhưng cõi âm thì không.

Chuyện đoạn sinh tử của một người, không chỉ làm hao tổn tuổi thọ, mà còn sẽ gặp xui, cực kỳ xui.

Nhưng tôi cũng biết, cha mẹ khi phải đối diện với tin con cái mất tích chưa rõ sinh tử ra sao, sẽ phải chịu tra tấn giày vò đến cỡ nào.

Do dự một hồi lâu, tôi đã đồng ý.

Không dùng cách bói toán, mà là pháp thuật: Người giấy hỏi sinh tử.

Mộc Thanh Thanh dường như sớm đã có kinh nghiệm, mang theo rất nhiều vật thường dùng của Phương Hiểu Phi, có cả mấy sợi tóc nhặt trên bàn trang điểm nữa.

Tôi cắt một người giấy lớn chừng bàn tay, viết tên và ngày sinh của Phương Hiểu Phi vào, rồi điểm thất khiếu, sau đó lấy ba sợi tóc dán lên, bắt đều tụng niệm chú ngữ:

"Nơi đây thổ địa, thần chi nhất linh, thăng thiên đạt địa, ra u nhập minh..."

Nguyên lý của pháp thuật này là lấy người giấy đi kêu gọi sinh hồn của mệnh chủ, chỉ cần có thể cảm ứng được, tự nhiên cũng sẽ biết sinh tử của cô ấy.

Niệm một lúc, người giấy bắt đầu có chút rung động, tôi buông lỏng tay ra, người giấy chầm chậm rơi xuống.

Sau khi rơi, nếu mặt chính hướng lên trên, thì cô ấy vẫn còn sống, nhưng nếu mặt sau hướng lên, vậy thì người đã chết rồi.

Người giấy phiêu phù rơi xuống mặt đất.

Ngay lúc sắp đổ xuống, thì bỗng nhoáng lên một cái, đứng thẳng luôn trên sàn.

Hử? Loại tình huống này tôi cũng là lần đầu tiên thấy.

Mộc Thanh Thanh vội hỏi:

"Thế nào rồi?"

Tôi nhìn người giấy lung la lung lay không chịu đổ xuống, có hơi khó tin:

"Cô ấy chết rồi, nhưng vẫn còn sống..."

Mộc Thanh Thanh sững sờ, nghiêng đầu suy nghĩ:

"Là sao? Vừa chết vừa sống? Mèo Schrödinger* chắc?"

(*Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý Erwin Schrödinger về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử)

3.

Tôi cũng ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm người giấy.

Người giấy lung la lung lay, cũng không chớp mắt nhìn lại tôi.

Hệt như đang sống vậy.

Rồi đột nhiên nó co quắp lại, giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, biến thành một cục giấy.

Mặc dù chỉ là một biến hóa rất nhỏ, lại khiến cho tôi có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Bởi vì lúc người giấy bị vò thành cục, có âm thanh như tiếng xương gãy truyền ra, còn kèm theo cả tiếng hét thảm như có như không.

Thê lương, phẫn nộ, lại tuyệt vọng......

Mối liên kết giữa người giấy và sinh hồn, bị một lực lượng kinh khủng nào đó ngang nhiên chặt đứt.

Viên giấy lộc cộc đảo quanh trên mặt đất, giống như một con quay.

Tôi cảm thấy không ổn, vội vơ lấy cái bật lửa, đốt cục giấy luôn.

Phụt một tiếng ——

Ngọn lửa trên cục giấy bỗng phụt cao lên hơn một thước, nhào thẳng vào đỉnh đầu tôi.

Tôi vội né tránh, nhưng vẫn chậm, trán nóng rực, một nhúm tóc trước trán đã bị cháy rồi.

Ngọn lửa tan đi, sau khi cục giấy cháy sạch, mặt đất lưu lại một khối tro tàn màu đen nho nhỏ, giống như một con mắt đang nhìn chằm chằm tôi.

Đó là lời cảnh cáo.

Lòng tôi bỗng trào lên cảm giác hoảng loạn vô cớ.

Thật giống như lúc đang tìm kiếm con mồi trong rừng, lại đột nhiên phát hiện có gã thợ săn càng đáng sợ hơn đang rình rập mình.

Tôi biết, mình đã bị thứ gì đó theo dõi.

"Sao... sao thế?” Mộc Thanh Thanh ở bên cũng bị dọa sợ chết khiếp, lấy hai cái khăn tay ra cho tôi.

Tôi lập tức đẩy tay cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta:

"Không cần giả vờ nữa.”

Mộc Thanh Thanh sững sờ, nghi hoặc nhìn tôi:

"Tôi... giả vờ gì hả?”

Tôi cười lạnh một tiếng:

"Một đỉnh tiên như cô, xảy ra chuyện lại không tìm người bản môn, kéo một ngoại nhân như tôi xuống nước làm gì?”

Trên mặt Mộc Thanh Thanh dần hiện ra vẻ hoảng loạn:

"Đỉnh tiên gì cơ… Tôi mà là đỉnh tiên thì còn phải tìm anh chắc?”

Tôi lườm cô ta một cái.

"Vì tiên gia của cô bị tóm rồi.”

4.

Thật ra trong ngành giải trí này, có không ít người giống như Mộc Thanh Thanh.

Thông thường đều sẽ treo một chức danh là cố vấn hoặc biên kịch gì đó trong công ty điện ảnh, nhưng công việc chủ yếu sẽ là sàng chọn sinh thần bát tự của nghệ sĩ, chọn ngày hoàng đạo cho dự án trọng đại, thậm chí còn có thể thi pháp nguyền rủa nghệ sĩ của công ty đối thủ.

Mặt ngoài nói mình là học giả nghiên cứu văn hóa quốc gia, nhưng thật ra toàn làm những việc của Xuất Mã Tiên thôi.

(*Xuất Mã Tiên hay còn gọi là Shaman: theo tín ngưỡng cổ, là người trung gian thực hiện các nghi thức giao tiếp với Thần linh, qua đó nhờ Thần linh giúp đỡ những điều mong muốn, truyền đạt ý chí của Thần Linh, họ có nhiệm vụ trông giữ, phụng sự và cúng tế lễ cho Thần Linh)

Trên mạng có rất nhiều người nói Xuất Mã Tiên như thể không gì không làm được, nhưng thực ra chẳng lợi hại đến vậy.

Bọn họ mang danh là tiên gia, thực chất lại cũng như người thường, năng lực với phẩm chất chênh lệch nhau rất nhiều.

Có kẻ tốt, nhưng cũng có kẻ ham hương hỏa, nói dối lão luyện, khoác lác đến độ chính mình cũng tin luôn.

Nhiều khi làm chút việc nhỏ thì vẫn được, nhưng lúc gặp đại sự thật, tiên gia cũng sẽ thất thủ, nghiêm trọng hơn thậm chí còn chết.

Mà tiên gia Mộc Thanh Thanh thờ, thì là bị tóm rồi.

Hôm nay cô ta trang điểm đậm mà vẫn không ngăn được ấn đường phát xanh, đôi khi thân thể còn hơi run rẩy, đây đều là dấu hiện của việc tiên gia bị bắt.

Mộc Thanh Thanh vừa thấy bị tôi nhìn thấu, liền không chú ý nổi đến hình tượng mỹ nữ nữa, nhảy luôn qua bàn trà, nhào tới bịt miệng tôi.

Dù sao đã là một thầy tế, lại mất luôn cả tiên gia, đây chính là chuyện phá hỏng chiêu bài đấy.

Chả khác gì Tôn Ngộ Không không có gậy Như Ý, Doraemon đánh mất túi thần kỳ, nói cái này ra thì còn làm ăn gì nữa?

Tôi không kịp đề phòng, lập tức bị đè xuống đất.

Tứ chi Mộc Thanh Thanh như bốn con mãng xà trắng, quấn chặt lấy tôi, mặt đầy hung ác nói với tôi:

"Ai cho anh nói linh tinh!”

Tôi hơi chút giãy giụa, lại bị cô ta đè chặt muốn chết, gần như không thể thở nổi:

"Cô thờ xà tiên đúng không? Thật sự muốn quấn chết tôi đấy à!”

Lúc này Mộc Thanh Thanh mới ý thức được mình thất thố, lập tức đẩy tôi ra, đứng dậy chỉnh lại sườn xám với mái tóc dài tán loạn, vẻ mặt lạc lõng, trông hoàn toàn khác dáng vẻ ngự tỷ lạnh lùng cao ngạo ban nãy.

Sau khi thở dài, cô ta thấp giọng nói với tôi:

"Tôi xin lỗi, chuyện này, quả thật còn phiền phức hơn dự đoán của anh.”

...

*Kim Giác lại lên sàn nè!! End ngay mai kia thui, càng like mạnh càng end nhanh nha các tình iu!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play