18.
Tôi sợ đến mức liều mạng giãy giụa, nhưng thực sự không thể nhúc nhích được.
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói rất nhỏ.
"Kim Giác, Depan và Lê Trại dán bùa lên người tôi, còn đang tác pháp nữa, tôi thực sự không nhập vào được!”
Đây là giọng của Phương Hiểu Phi, cô ấy đang dùng ý niệm nói chuyện với tôi.
Giờ cô ấy đã lẻn vào phòng của Depan, nhưng không thể bám vào thân xác của mình được.
Tôi không kịp lo đến việc mình sắp bị chém nữa, hét lên với cô ấy:
"Vậy thì đừng về thân xác của mình nữa, bất kể là người hay là chó, chỉ cần cô nhập vào nhào lên xô đổ cái hũ đó là được!”
Phương Hiểu Phi cũng hét to theo:
"Được rồi, ngoài cửa có hai con chó săn!”
Thoáng chốc, tôi nghe thấy một tiếng chó săn tru lên, sau đó thì ngắt mất cuộc trò chuyện với Phương Hiểu Phi.
Bác sĩ mổ chính thấy tôi la to, chắc là tưởng tôi sợ quá choáng váng luôn rồi, nên lấy một khối băng gạc to nhét vào miệng tôi, rồi lấy dao mổ ra, đang định cắt xuống vị trí thận của tôi ——
Bên hông truyền đến một trận đau nhói, nhưng bỗng ngừng lại.
Ngoài cửa sổ chợt thổi tới một trận gió, bác sĩ mổ chính không động đậy gì nữa.
Tay của lão đang run rẩy.
Không chỉ có lão, y tá đưa kéo ở bên cạnh cũng ngây dại.
Bởi vì dao phẫu thuật trong tay bác sĩ mổ chính, giờ đã biến thành một con bạch xà.
Lòng tôi đại hỉ, bạch xà hiển linh, tiên gia của Mộc Thanh Thanh thoát thân rồi!
Bạch xà vặn vẹo thân thể, chầm chậm ngóc đầu lên, phun ra cái lưỡi màu đỏ, phát ra âm thanh phì phì…
Bác sĩ sợ đến mức không dám nhúc nhích, bạch xà từ từ uốn éo, bỗng nhiên há miệng ra.
"Xè ——"
Đám bác sĩ y tá bên cạnh sợ đến mức cuống cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng bác sĩ mổ chính vẫn không nhúc nhích, bởi vì trên tay, trên đùi, trên cổ của lão, tất cả đều có bạch xà quấn quanh.
Tay của lão dường như bị khống chế, chầm chậm mở xích sắt trói chặt tôi trên bàn giải phẫu ra.
Tôi xoay người xuống khỏi bàn giải phẫu, giật luôn miếng băng gạc trong miệng ra.
Bạch xà trên người bác sĩ mổ chính ngày càng nhiều, đang điều khiển tay của lão, khiến dao phẫu thuật trên tay nhắm vào chính lão.
Bác sĩ dùng hết toàn bộ sức lực, lắp bắp nói:
"Đừng… Đừng mà… Van xin ngài…”
Phập ——
Dao giải phẫu đâm thẳng vào phần eo của bác sĩ mổ chính, sau đó rạch một cái, máu tươi tuôn ra xối xả.
Một tay lão cầm dao, một tay luồn vào bụng, rạch thêm dao nữa, rồi lôi một quả thận đỏ tím từ bên trong ra.
Sắc mặt bác sĩ trắng bệch, nhìn quả thận của mình, gần như phát điên.
Sau đó dưới sự điều khiển của bạch xà, lại chuyển sang hướng của khách hàng đang ngủ say, nhét thận của mình vào trong vết mổ của khách, rồi liên tiếp đâm dao vào ngực khách.
Ai cũng bảo Xà tiên có thù tất báo, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tôi vội vàng hô lên với bạch xà:
"Đại tiên! Chính sự quan trọng, nhanh đi cứu Mộc Thanh Thanh thôi!"
Vừa hô xong, bạch xà trên người bác sĩ tức khắc biến mất, lão hét thảm thiết ngã sụp xuống đất.
19.
Khi tôi chạy ra khỏi phòng giải phẫu, trong khuôn viên đã tiếng hét ngập trời.
Tôi vừa thấy cảnh tượng trước mắt, cũng sợ ngây cả người.
Bởi vì bất kể là mặt đất, hay là trong mỗi phòng của các tầng, rắn bò đầy khắp nơi!
Trong lòng tôi không khỏi thầm kinh ngạc.
Xà tiên này pháp lực mạnh thật đấy!
Trước đây tôi đã đánh giá thấp uy lực của Xuất Mã Tiên rồi.
Mộc Thanh Thanh từ trong ký túc xá chạy ra, xa xa hét lên với tôi:
"Chạy mau!"
Sau khi tôi và Mộc Thanh Thanh tụ hợp, hai chúng tôi vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Liên tiếp chạy xuống hai tầng, hành lang đối diện bỗng có một đám người xông tới, cầm súng chĩa thẳng vào chúng tôi.
Đang định bắn thì những người này đột nhiên hoảng loạn vùng vẫy tay, thậm chí có kẻ ném cả súng xuống.
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Lê Trại:
"Đều là ảo giác thôi, mọi người đừng sợ, mau bắt lấy hai người kia!"
Nhưng hắn vừa hô xong thì đã hét thảm một tiếng té lăn trên đất, liều mạng kéo lấy thứ gì đó trên người.
Đám bảo vệ nén sợ hãi nổ súng, nhưng tay vẫn không thể khống chế nổi mà run lên, hệt như bị rắn cắn vậy, thế là liên tiếp vứt súng đi bỏ chạy.
Một gã đàn ông trung niên tóc muối tiêu từ sau lưng Lê Trại đi đến, nhìn tôi và Mộc Thanh Thanh rồi cười lạnh một tiếng, xem ra đây chính là Depan.
Hai tay của lão hợp lại, miệng bắt đầu lẩm bẩm tụng niệm.
Mộc Thanh Thanh cũng không chút nào yếu thế, cũng niệm chú ngữ về phía Depan.
Song phương đang sắp đấu pháp rồi.
Sau lưng Depan hiện lên hắc khí, dần dần lan tràn về phía chúng tôi, hắc khí đến đâu, bạch xà dần dần biến mất không thấy.
Nhưng sau khi Mộc Thanh Thanh niệm chú, mặt đất và xung quanh lại xuất hiện nhiều bạch xà hơn, hai người cứ như vậy giằng co không ngừng.
Lúc này, đám người bị lừa đến trong viện đã bắt đầu trốn chạy ra ngoài, tầng trên tầng dưới loạn thành một nùi.
Lê Trại dường như đã dần dần tránh thoát khỏi ảo giác của bạch xà, chậm rãi nắm lấy khẩu súng bên hông, nhắm thẳng vào tôi.
Mấy phát súng liên tiếp bắn tới, tôi lấy tay che đầu chạy trốn trong hành lang.
Tôi chạy đến ngoài một căn phòng giải phẫu, chợt nhìn thấy trong đó có mấy cỗ thi thể, bèn chui vội vào trong.
Đám thi thể này đều là người ban ngày hôm nay bị moi nội tạng ra bán, tất cả đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đau khổ mà chết.
Tôi tiến lên thấm lấy máu bên hông mình, nhanh chóng vẽ Khởi Thi Phù lên thân mấy người này, sau đó quát lớn với họ:
Dậy đi dậy đi! Chớ đến tuyền đài! Cừu nhân gặp lại! Tới lấy mạng hắn!
Chỉ trong nháy mắt, bốn năm cỗ thi thể run rẩy kịch liệt, rồi đều nhảy dựng lên.
Họ đều là những người hôm nay vừa chết, lực lượng của oan hồn đang mạnh, oán khí cực vượng, sau khi bị tôi triệu dậy, tất cả đều mắt đỏ ngầu, cúi đầu nhìn lồng ngực trống rỗng ướt sũng máu, rồi phát ra tiếng gào thét thê lương.
Lê Trại vừa đập vỡ cửa xông vào thì nghênh diện ngay đám thi thể xông tới, lập tức cảm thấy không ổn.
Hắn giương súng bắn một hồi, nhưng căn bản vô dụng.
Đám thi thể bị súng bắn ùa hết lên, bổ nhào vào Lê Trại như đàn sói, bắt đầu gặm ăn thân thể hắn.
Trong tiếng kêu rên của Lê Trại, hắn đã bị đám thi thể xé toang ổ bụng, tận mắt nhìn thấy nội tạng và ruột của mình bị kéo ra, ném ra ngoài.
Depan ở cách đó không xa thấy Lê Trại bị giết, nhất thời phân tâm, hắc khi thi pháp biến ra cũng lập tức tiêu tán, lão chợt ngửa về phía sau, suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng lại thừa cơ nhặt lấy một khẩu súng, nhắm thẳng vào chúng tôi:
"Mẹ nó, đấu đến đấu đi vẫn là súng dễ dùng!"
Lúc Depan giương súng chuẩn bị bắn, một bóng người từ tầng trên nhảy thẳng xuống, ngăn trước họng súng.
Tiếng súng đoàng đoàng qua đi, ngực người này đã bị bắn thủng một lỗ lớn.
Tôi nhìn kỹ, vậy mà lại là Phương Hiểu Phi.
Ban nãy cô ấy đã nhân cơ hội trở lại thân xác mình.
Depan nhìn Phương Hiểu Phi trước mắt, có chút không thể nào tin được.
“Mày… Làm sao mày làm được?”
Phương Hiểu Phi cười lạnh một tiếng, đoạt lấy súng, nhắm ngay vào Depan.
Depan sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất, trong miệng vẫn luôn niệm chú ngữ với Phương Hiểu Phi.
Nhưng căn bản vô dụng, họng súng đoàng một tiếng vang lên.
Phương Hiểu Phi bắn hết sạch đạn, bắn nửa người trên của Depan nát thành bùn nhão.
Sau khi bắn xong, cơ thể cô ấy cũng mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Tôi và Mộc Thanh Thanh vội đi qua đỡ lấy cô ấy.
Sắc mặt Phương Hiểu Phi trắng bệch nhìn chúng tôi, máu trên người đã sớm không còn nữa, toàn thân lạnh toát, dùng hết chút sức lực cuối cùng, mỉm cười nhìn chúng tôi, nói:
"Thiêu tôi đi, mang tro cốt... về nhà..."
21.
Hai ngày sau, cha mẹ Phương Hiểu Phi đồng thời thấy được con gái trong mộng lần nữa.
Con gái ngồi trên một chiếc bè gỗ, bên trên phủ đầy hoa.
Cô ấy mời cha mẹ lên bè gỗ, cùng nhau uống trà trò chuyện.
Sau khi trò chuyện xong, lại lần lượt ôm lấy cha mẹ, để cho họ lên bờ, sau đó một mình chèo bè gỗ rời đi, cô ấy nói mình sắp đến một nơi rất tốt, dặn họ không cần phải lo lắng nữa.
Thế rồi biến mất trong một vùng kim quang giữa sông.
Tôi và Mộc Thanh Thanh mang theo tro cốt của Phương Hiểu Phi trở về.
Trước khi siêu độ, tôi đã để cô ấy đi báo mộng cho người nhà, cáo biệt cha mẹ một cách tử tế.
Nhìn dáng vẻ hai cụ khóc nức nở trước bia mộ, tôi và Mộc Thanh Thanh nhất thời cũng không biết nên an ủi họ như thế nào.
Chỉ có thể nhẹ giọng nói với họ, Hiểu Phi là cô gái tốt bụng, đã cứu được rất nhiều người ở bên kia, tôi đã đưa cô ấy đến một nhà tốt rồi, kiếp sau cô ấy sẽ không gặp phải những chuyện như thế này nữa.
Thế gian này có quá nhiều chuyện vượt qua khả năng khống chế của chúng ta.
Điều mà tôi có thể làm, cũng chỉ có như thế.
Sau tang lễ, cha mẹ Phương Hiểu Phi nhận Mộc Thanh Thanh làm con gái.
Cảm tạ cô ấy đã cứu Hiểu Phi trở về.
Mộc Thanh Thanh chỉ lắc đầu.
"Không phải con đã cứu Hiểu Phi, mà là Hiểu Phi đã cứu con."
Chẳng bao lâu sau, Mộc Thanh Thanh đã từ chức ở công ty điện ảnh, thu đàn, không còn giúp công ty những chuyện tác pháp nữa.
(End)
______________
#Mochi