16.
Trên đường hồi cung, Hề Chấn nhảy ra ngăn ta lại, hỏi ta có còn nhớ tới hôn ước với hắn ta, có còn nhớ hồi ức thanh mai trúc mã tươi đẹp năm ấy nữa không?

Nếu nói không nhớ rõ thì tương đương với việc vi phạm tình kiếp của Hề Trì, rất có khả năng sẽ bị tính vào việc gian lận ở nhân giới.

Nếu nói nhớ rõ thì ta có chút không đành lòng.

Mặc dù Hề Chấn là kiếp số qua đường của ta nhưng mười mấy năm ở cùng nhau, sự chân thành ấy của hắn ta không phải là giả.

Ta không thích Hề Chấn, cũng không thể có kết cục tốt đẹp gì với hắn ta được chi bằng đừng gieo thêm hy vọng làm người ta thấy khổ sở.

Thấy ta không trả lời, hắn ta hoảng loạn nắm lấy bả vai gầy yếu của ta: “Chiêu Chiêu, có phải nàng đã thích hoàng thượng rồi hay không? Vì sao nàng không thích ta nữa?”

Đôi mắt đầy sao ấy giờ chỉ còn sự ảm đạm khó hiểu.

Ta lắc đầu.

“Ta không thích hoàng thượng, một chút cũng không.”

Cho dù là ai, ta đều phải đối mặt với cái kết yêu mà không có được, ta đã mất đi Hề Trì của kiếp trước vì thế không thể tiếp tục mất đi tôn nghiêm của Nguyệt Lão được.

Nhưng trước ngực có hơi đau nhói.

Không sao, về Thiên giới ngủ mấy ngày là tốt rồi.

Đầu ngón tay hắn ta nắm chặt hơn: “Vậy nàng có nguyện ý gả cho ta không?”

“Ngươi nên hỏi trẫm có muốn để nàng ấy đi không mới đúng.” Hề Trì chậm rãi đi tới, đáy mắt chứa đầy sát khí.

Cốt truyện quá quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy đâu đó.

Điểm khác duy nhất đó chính là lần trước ở yến hội là tình tay ba, lần này là bốn người Tu La tràng.

Hề Trì có phải sợ bản thân đã hết bản lĩnh nên mới kéo thêm người đến?

Thẩm quý nhân đứng đằng sau Hề Trì, âm dương quái khí nói: “Trên là trời dưới là đất, con dân ở đất nước này có ai mà không phải là con của Thiên tử đâu?”

“Nữ tử toàn thiên hạ chỉ là hoàng thượng có muốn hay không chứ không có nữ nhân chịu hay không.”

“An quý nhân thân ở hậu cung mà còn dám đứng một chân trên hai thuyền đúng là gan dạ sáng suốt hơn người, là nữ trung hào kiệt.”

“Cái miệng nhỏ cứ nói liên tục phát mệt, ta tặng câu gan dạ sáng suốt này cho ngươi, ngươi có nhận không?” Ta cãi lại.

Đã không ít lần ta nghi ngờ rằng Hề Trì không được, phi tần cả cung gom lại cũng chẳng đủ bàn mạt chược, vậy mà Thẩm Viện thì không có việc gì còn ta phải hầu hạ cung phụng suốt ngày là sao?

Thẩm Viện tức giận đến mức giậm chân, Hề Chấn theo bản năng bảo vệ ta ở sau lưng: “Hoàng thượng nếu người đã độc sủng Thẩm quý nhân thì tội gì phải làm An quý nhân khó xử?”

Hề Trì liếc ta một cái: “Ngươi hỏi nàng ấy một chút giữa ngươi và ta nàng ấy sẽ chọn ai?”

Đột nhiên ba đôi mắt liếc thẳng về phía ta.

Ta giả bộ yếu đuối lùi về sau một bước, hừ nói: “Thứ cho ta nói thẳng, cả đời này trái tim ta luôn hướng về cuộc sống tự do phóng túng… Ý là, ta muốn ra khỏi cung, đi tìm chân trời biển rộng của riêng mình.”

Ta hỏi Hề Trì: “Có được không?”

17.
Hề Chấn đi rồi.

Bởi vì Hề Trì uy hiếp, có bản lĩnh cướp ta về tay, không có bản lĩnh thì đời này đành phải xem ta bị bắt nạt rồi.

Ta cầm lấy góc áo Hề Chấn, hỏi hắn ta đi đâu, có thể mang ta đi cùng không.

Hoàng cung cao lớn buồn chán, ta muốn tìm một nơi không có Hề Trì nhanh chóng kết liễu cuộc đời chấm dứt trận đánh cược này.

Bỗng dưng Hề Trì kéo ta vào trong ngực ôm chầm lấy làm ta choáng cả đầu óc.

Tránh cũng không tránh nổi, đành đưa mắt nhìn bóng dáng cô đơn rời đi của Hề Chấn.

Cả người Hề Trì như ở trong hầm băng: “An Chiêu Chiêu, đừng có mơ nữa, trẫm sẽ không đồng ý với ý muốn đó.”

Cho dù là chết hay tự do.

Ta không hiểu Hề Trì, tốt xấu gì cũng là chiến thần, cần gì phải phân cao thấp với người viết tình kiếp cho mình?

m thầm chọc chọc ngực hắn mấy cái.

Hắn đưa con mắt nghi ngờ nhìn qua.

“Theo ý của ngươi nếu ta muốn sống thật tốt thì ngươi sẽ ban chết cho ta ư? Vậy tốt quá, hoàng thượng, thần thiếp muốn sống!”

“......”

Thẩm Viện làm ra vẻ mà xoa huyệt Thái Dương, lảo đảo về phía Hề Trì: “Hoàng thượng, thần thiếp đau đầu quá!”

Hề Trì nhanh tay lẹ mắt đẩy ta ra.

Thẩm Viện ngã không nghiêng không lệch vào thẳng trong ngực của ta.

Thẩm Viện: ????

Ta: ????

Giương mắt đã thấy Hề Trì quay về cung từ sớm.

Thẩm Viện đứng lên nói: “Ta có thể giúp ngươi.”

“Hả?”

“Giúp ngươi ra khỏi cung, cùng nhau bôn ba tứ hải với Tam vương gia. Việc này cũng giúp ta bớt đi một đối thủ thì sao lại không làm chứ?”

“Nếu ngươi có thể đưa độc dược đến độc chết ta thì càng tốt.” Đỡ phiền toái hơn.

Thẩm Viện hừ lạnh: “Ngươi cho rằng ta có thể hạ thủ?”

Không có ý muốn cân nhắc đến thâm ý đằng sâu câu nói đó của nàng ta.

Ta ước gì Thẩm quý nhân mau mau hại mình, để sớm ngày về lại Tây Thiên.

Ngày hôm sau, mối quan hệ của ta và Thẩm Viện cũng hòa hoãn đi.

Thậm chí còn khoác tay nhau dạo chơi Ngự Hoa Viên, chơi bài, đọc thoại bản, một lần đi là mất mấy canh giờ.

18.
Đến đêm, Hề Trì không mời mà đến.

Quét mắt nhìn hoa cỏ khô khốc đôi lông mày càng nhăn chặt hơn.

“An Chiêu Chiêu, chưa tới một tháng mà chúng đã chết hết là sao?”

Ta nhún vai: “Tự sinh tự diệt thôi đừng trách ta.”

“Đây là những chủng loại được lựa chọn kỹ càng, chỉ cần tưới nước—” Hắn thấy ta không chút để ý nào, sắc mặt càng trầm xuống: “Nàng không thích?”

“Ta biết trình độ làm vườn của ngươi cao nhưng đừng ra vẻ trào phúng cười nhạo quá đáng như thế.”

Hắn cảm thấy khó hiểu.

Ta sẽ đi ra khỏi cung, cho nên không cần phải sợ hắn nữa, chọc giận hắn còn được chết thì càng tốt, vì thế đã nói hết những suy nghĩ trong lòng ra.

“Ngươi không muốn thấy ta sống tốt thì cần gì phải làm ra vẻ hư tình giả ý? Nói thật ra, tất cả những thứ trong hoàng cung này ta đều không thích. Cứ nhìn hoa chẳng khác nào ngươi đang cười nhạo ta cả, tức giận còn không kịp chứ chăm bẵm gì?”

Ta nói một câu, sắc mặt hắn đen thêm một phần.

Hắn chỉ chiếc sáo trúc trên tường: “Hề Chấn tặng cho ngươi nhỉ? Sao ngươi không cảm thấy tên đó đang cười nhạo ngươi ca hát khó nghe?”

“Hắn ta khác ngươi.” Ta nhắm mắt nói.

Gương mặt này nhìn thôi cũng đủ làm cho trái tim trong lồng ngực đập thật nhanh.

“Nàng và Thẩm Viện từng như nước với lửa sao bây giờ lại làm tỷ muội tình thâm?”

“Ta và nàng ta khác nhau.”

“Khác nhau chỗ nào?”

“Mong muốn của ta khác Thẩm Viện. Nàng ta thích ngươi còn ta không—”

“Câm miệng.” Hề Trì ngăn ta lại, trong giọng điệu mơ hồ có sự cầu xin: “Có những lời nói một lần là đủ.”

Nhất thời, bầu không khí chìm vào sự im lặng.

Ta cảm thấy mệt mỏi bảo hắn không có việc gì thì nhanh đi đi.

Hắn vẫn đứng im một chỗ, duỗi tay giữ lấy tay của ta.

Không rút ra được đành để hắn càng nắm càng chặt, sau đó đặt lên vị trí con tim.

“An Chiêu Chiêu, ta có trái tim, nàng có không?”

Khoảng cách rất gần, ta ngửi được mùi rượu thoang thoảng.

“Ta biết nàng không giỏi làm vườn nhưng thích hoa cỏ nên nghiên cứu tìm ra loại dễ trồng mà nàng lại cho rằng ta đang cười nhạo nàng?”

“Hề Chấn tấu nhạc vì nàng thì nàng rất vui vẻ còn ta đệm nhạc cho nàng, nàng lại tình nguyện tự xướng còn hơn.”

“Ta nói sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nàng không cần phải đi tìm chết kết quả cứ đòi ra khỏi cung, không chịu ở cạnh ta.”

“Thẩm Viện hại nàng, ta cố ý thiên vị nàng cũng không tức giận còn làm tỷ muội tốt với người ta. Ta thì sao?”

“Vì sao nàng không chịu chấp nhận ta? Tất cả những gì ta làm nàng đều xem như không thấy?”

Ta có thể cảm nhận được nhịp đập của lồng ngựa kia rất rõ ràng, đập vừa nhanh vừa trầm ổn không giống như đang nói dối.

Chỉ là ta không đánh cược nổi, cũng không thua nổi.

Yên lặng không nói gì.

Hắn mất hết kiên nhẫn, nâng ta lên, khó có khi dùng động tác dịu dàng sửa sang lại mái tóc bên tai giúp ta: “Nàng đi đi.”

Ta ngạc nhiên.

Hề Trì nở nụ cười chua xót.

“Không cần dùng mưu của Thẩm Viện để được ra khỏi cung, ta thả nàng đi. Nhưng ta có một yêu cầu, không được tìm chết. Cả đời này, dù nàng ở đâu cũng không được chết đi.”

19.
Ta sẽ không trở về nữa.

Trước khi rời đi, sợ Hề Trì mắng mình nên còn tưới mấy gáo nước cho bồn hoa.

Để lại khăn thêu hình trăng non, à có hơi xấu chút có điều vẫn nhìn được.

Kiếp trước, ta nhìn trăng cảm khái, tình kiếp cẩu huyết hại người hại mình giờ đây tự bê đá đập vào chân mình đúng là quá xứng đáng.

Hề Trì không biết ta đang suy nghĩ cái gì, cũng không hỏi nhiều, yên lặng đọc cùng ta.

Cuối cùng ta còn buộc hắn phải cưới công chúa, hủy đi tín vật của hắn.

Tay nghề thêu thùa của ta không tốt lại bị bệnh nặng cho nên đến chết cũng không đưa được quà đáp lễ cho lời hứa hẹn ấy.

Bây giờ, cả hai đời, mọi chuyện đã thành quá khứ.

Bên ngoài tửu lầu chật ních của ngoại ô, tiểu nhị đưa ta đến bàn ăn.

Người đối diện hào phóng phất tay: “Thật trùng hợp nha, An Chiêu Chiêu.”

????

Tự do của ta chỉ có nửa ngày thôi ư?

“Đúng là đã đồng ý để cho nàng đi nhưng ta có nói là không đi theo đâu.” Hề Trì nở nụ cười gợi đòn.

“Ngươi chơi xấu!” Ta nắm chặt quyền—

“Nàng không đánh lại ta đâu.”

Nhẫn nhịn.

Hắn tự gọi cho mình một bàn đồ ăn, toàn là món ta thích.

Hừ, ta sẽ không khuất phục, ta sẽ không ăn!

Hắn vừa ăn vừa miêu tả hương vị đồ ăn, làm ta thèm đến mức không nhịn được.

Tiếp tục nhẫn nhịn!!

Ăn uống no nê xong, hắn hứng thù bừng bừng hỏi hành trình của ta.

Thực ra đây là bữa ăn cuối cùng của ta, ở vùng ngoại ô có tòa núi cao, nhảy xuống đó xem như là đã kết thúc cuộc đời.

Trên đỉnh núi có phong cảnh vô hạn, Hề Trì nhìn vách núi, móc khăn tay trong ngực ra, bày vẻ thương cảm.

Ha, chọc người ta vô cùng đau lòng.

Ta cố gắng lựa lời: “Ánh trăng ta thêu có đẹp không?”

Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn hoa văn trên khăn tay hơi nhíu mày nói: “Làm gì giống ánh trăng, ta còn cho rằng đây là lưỡi câu cá, nàng đang ám chỉ ta nên mắc câu rồi.”

Ta khinh thường: “Vậy ngươi tới tìm ta là để chứng minh cái này?”

“Là nói rằng ta tự nguyện mắc câu.”

Ánh mắt của hắn thâm túy, mang theo vài phần nghiêm túc khó hiểu.

Suýt chút nữa ta đã bị vây hãm trong đó.

Dừng!

Lại nữa, ta không thể vừa mất hạt thóc còn mất thêm nắm gạo.

Trong lúc hắn đang hoảng thần, ta nhắm chặt hai mắt nhấc chân nhảy xuống.

Hai chân vừa mới treo trên không vòng eo đã bị người ta ôm lấy.

Trời đất quay cuồng, ta nhào vào lồng ngực ấm áp, đầu chấn đau.

Hề Trì đẩy ta ra, sự khẩn trương nơi mắt đã biến mất, buông lời tàn nhẫn: “An Chiêu Chiêu, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta.”

Kết quả như vậy không phải rất hợp ý của ta sao?

Ta bóp chặt cánh tay hắn, tính toán cùng nhau đồng quy vô tận.

“Ta cứ khiêu chiến ngươi đấy thì thế nào? Ngươi muốn đánh ta chắc?”

Hắn không nói chuyện, duỗi tay đẩy ra, trừng to đôi mắt.

Đồng thời nghiến răng nghiến lợi, nụ hôn lạnh băng rơi xuống.

Ta như bị sét đánh tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Mỹ nam kế?

“Sao, chưa hôn đủ à?” Gương mặt đẹp trai đó tiến đến gần.

Muốn khiến ta thua cuộc, vứt bỏ công việc rồi còn muốn chiếm tiện nghi của ta?

Quá đáng!

Ta tức giận đẩy đầu hắn ra, lùi về sau một bước lớn.

Sau đó dùng sức—

Khom lưng: “Hu hu hu, lão đại ơi làm ơn tha cho ta đi, hu hu hu, ta biết sai rồi…”

Còn tiếp tục chơi nữa chắc chắn ta sẽ chẳng còn miếng độn giày mà cược.

Hắn liếc ta một cái, lạnh lùng nói: “Nằm mơ đi.”

Khi nâng ta dậy, ánh mắt còn sắc bén: “Nếu nàng nhảy xuống vực ta sẽ nhảy cùng.”

“Đời đời kiếp kiếp, cùng trời cuối đất, nàng đến chỗ nào ta đến chỗ đó.”

Đúng là quá độc ác!

20.
Quân vô hí ngôn, Hề Trì nói được làm được.

Ta bị trói chặt không thể động đậy, cũng không kịp kêu cứu Hề Trì đã bị bắt tới cùng.

Một khắc trước (mười lăm phút), vì để thoát khỏi sự uy hiếp của Hề Trì ta bay xuống núi đúng lúc gặp được sơn phỉ.

Một khắc sau, Hề Trì và ta dựa vào góc tường, im lặng cứng họng.

Tình cảnh này không ai được nói một câu, thế sự vô thường.

“Ngươi tốt xấu gì cũng là chiến… Hoàng thượng, sao giá trị vũ lực lại kém thế?”

Chết cũng thế, nếu được cấp dưới cứu đi vậy chẳng phải rất mất mặt sao?

Thấy hắn càng thêm uể oải, lòng ta dần mềm, vội vàng dỗ dành.

Gương mặt buồn rượi gác lên vai ta, cơ thể cứ đổ dần xuống.

Không phải đang khóc đó chứ?

Cũng đúng, vị chiến thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nay phải chịu nhục dưới nhân gian, làm trò cười trước mặt đối thủ một mất một còn là ta nếu sau này về Thiên giới thì phải làm sao đây?

“Đừng khóc đừng khóc, ta bảo đảm, chuyện hôm nay tuyệt đối không nói ra bên ngoài, cho dù có chết cũng có ta bồi theo ngươi.”

Rốt cuộc ta không chạy thoát được.

Cơ thể hắn cứng đờ, ngước mắt lên nhìn: “Không được nhắc tới chữ ‘chết’.”

Giọng điệu mang theo ý vị khẩn cầu rõ ràng.

“Ngươi sợ ta chết à?”

Không trả lời, đáy mắt xuất hiện màu đỏ đậm đầy đau thương.

Bỗng nhiên ta phản ứng lại: “Mới nãy là ngươi chơi ta?!”

Giả bộ yếu đuối để nhìn xem ta chê cười?

Hắn trầm mặt, lạnh lùng nói: “Từ khi nàng xem ta là kẻ thù chưa từng nói chuyện dịu dàng với ta lần nào.”

Ồ, đấy chẳng phải là do ngươi cứ tính kế ta suốt sao?

“Thẩm Viện đủ dịu dàng săn sóc, ngươi đi tìm nàng ta đi.”

“An Chiêu Chiêu, chú ý lời nói đi.”

“Quân tử động thủ không động khẩu. Nếu ngươi cứ tiếp tục khinh bạc ta, đừng trách—”

“Sao, đừng trách nàng gì?”

“Dập đầu với ngài! Hu hu, hảo hán tha mạng!”

“Thật là…”

Hắn khẽ thở dài: “Vì sao ta lại thua trong tay nàng nhỉ?”

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play