21.
Thủ lĩnh nhóm sơn phỉ tính toán để ta đi tìm ngàn vạn lượng hoàng kim tới để chuộc Hề Trì, bởi vì thấy ta là người qua đường Giáp không quyền không thế không biết võ công, cho nên không hề có sức uy hiếp đối với bọn chúng.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để tìm chết ư?
Có lẽ là ta quá mức đắc ý, thêm việc thủ lĩnh của sơn phỉ còn chưa biết thân phận của Hề Trì.
Vì vậy ta tận tình khuyên nhủ phát biểu nêu lên ý kiến để tranh thủ cơ hội.
Thủ lĩnh sơn phỉ hiểu rõ, theo đó thả Hề Trì ra.
Hắn ta nở nụ cười gian trá, khẳng định đồng bạn sẽ chạy trốn mà vứt bỏ ta.
Ha cái này cũng không khác gì lắm.
Trước khi đi, vẻ mặt Hề Trì trịnh trọng: “Chiêu Chiêu, chờ ta.”
Ta cân nhắc nên làm sao để đâm tường lúc bọn sơn phỉ không chú ý, nhưng Hề Trì đi đến cửa như nghĩ tới gì đó, xoay người chạy tới.
Ở bên tai hung hăng uy hiếp: “Nếu nàng đi tìm chết thì khi về Thiên giới ta chắc chắn sẽ không buông tha đâu.”
“????”
“Đừng giả ngu, ta biết nàng nghe hiểu được.”
Không hiểu!
Chết rồi thì ta sẽ thắng!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng không chút kiêng kị kia ta như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Hắn nở nụ cười thật tươi, hôn một cái lên trán ta.
Vốn ta còn tưởng phải mất mười ngày nửa tháng nhưng ai ngờ chưa đầy một canh giờ, binh mã đã bao vây toàn bộ sơn trại.
Người dẫn binh là Hề Chấn.
Hắn ta mặc áo giáp, cả người đầy sát khí, mặt mày hiện lên vài phần sắc bén.
Khi nhìn về phía ta lại cực kỳ dịu dàng: “Chiêu Chiêu, xin lỗi là ta tới chậm.”
Thủ lĩnh sơn phỉ đè đao lên cổ ta, áp chế Hề Chấn, nói không có đủ một vạn lượng hoàng kim thì không thả người đi.
Hề Chấn sợ ta bị thương nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng ta không sợ.
Ta chọc chọc phía trước, dịch cổ muốn để cho động mạch chủ kề với lưỡi đao, không phải là ta muốn tìm chết mà do tên này muốn giết ta nha.
Chỉ kém một chút nữa thôi, bỗng mũi tên ở đâu bắn tới, vững vàng đánh trúng bàn tay đang cầm đao của thủ lĩnh sơn phỉ.
Cái trình độ này nếu như đâm trúng ta thì có phải tốt hơn không?
Hề Trì đứng trên mái hiên thu hồi giương cung, ngạo nghễ nhìn mọi người trên mặt đất, cong môi không nói.
Thủ lĩnh bị thương, binh mã vây quanh, toàn bộ đám sơn phỉ rơi vào tình cảnh rối loạn.
Giữa không gian hỗn loạn, Hề Chấn nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đạp đầu mấy người bước đến trước mặt ta.
Bên kia, Hề Trì cũng bay đến bên cạnh.
Hai người đồng thời duỗi tay, hỏi ta muốn đi cùng ai.
Ta chọn Hề Chấn, vì đi theo hắn xác suất ta chết sẽ cao hơn một chút.
Mới vừa quyết định xong, chưa kịp nhấc chân vòng eo đã bị cánh tay bá đạo ôm chặt.
Hơi thở quen thuộc phả xung quanh, Hề Trì không cho ta cơ hội giãy giụa, trực tiếp bế ta bay lên nóc nhà.
Hắn gọi ảnh vệ tới, nói với tên thủ lĩnh sơn phỉ đang uất hận kia: “Ta từng có chút thù hận với tổ tiên ngươi, nay ở đây xem như giải quyết mọi chuyện đi.”
Tổ tiên? Thù hận?
Hơi thở ta cứng đờ.
Xem ra hắn nhớ hết tất cả và ta cũng nhớ hết tất cả.
Kiếp trước, khi chúng ta ở cùng kiếp số, dần dần không thể khống chế được hướng đi của thoại bản, chỉ miễn cưỡng duy trì những sự kiện sẽ xảy ra.
Vì không dám dùng kính thông thiên để nhìn Hề Trì nên chỉ tra được vài câu chuyện ở trong sách:
Hề Trì từ chối cưới công chúa, hoàng thượng cố ý làm khó xử, muốn hắn đi diệt sơn phỉ.
Hắn không muốn liên lụy đến huynh đệ nên đã phân phát thủ hạ tử sĩ đi hết, một mình đến sơn trại.
Mấy trăm sơn tặc dồn hắn đến vách núi, hắn khẳng khái chịu chết, thả người xuống ra đi không tìm thấy hài cốt.
Đây cũng là nguyên nhân ta tới đây.
Kiếp trước, ta nên bồi hắn.
Mới về Thiên giới mấy ngày mà nhân gian đã sớm đổi chủ giang sơn.
Hề Trì là người quân tử báo thù, mười năm vẫn chưa muộn.
Ta càng lo lắng đề phòng, không dám nghĩ tới sau khi về Thiên giới bản thân sẽ có kết cục như thế nào.
22.
Hoàng thượng tự mình diệt sơn phỉ, hơn một ngàn tên tất cả đều được xử lý, làm cho ai nấy cũng phải khen ngợi liên tục.
Hề Chấn chưa nhận được chiếu lệnh tự tiện mang binh về kinh bị Hề Trì cách chức, sau này chỉ có thể làm một Vương gia nhàn tản.
Ta không đành lòng nói: “Hắn ta tới sớm hơn ngươi.”
Sức lực của Hề Trì tăng lên, ôm ta suýt nữa không thở nổi.
“Nàng đang trách ta hay là đang đau lòng cho tên đó?”
Chưa đợi ta trả lời, hắn đã tự nói: “Ta chưa bao giờ rời khỏi sơn trại, khoảnh khắc nàng bị trói ấy bên ngoài đã có vô số người của ta bao vây.”
Hóa ra, hắn đã sớm tính kế diệt đám sơn phỉ ư?
Giả ý dùng lời nói mềm mại thả ta ra cung, là muốn để cho ta thâm nhập vào địch doanh, thăm dò đường đi rồi một lưới bắt hết?
Hề Chấn sốt ruột cứu ta, mang binh về cứu sẽ bị buộc tội kháng chỉ.
Cho nên Hề Trì không có sự hoang mang nào, chỉ đợi Hề Chấn đi vào sơn trại, từ đây dùng cớ tốt thu hồi binh quyền?
Một mũi tên bắn hai con nhạn!
Sự dịu dàng quan tâm mấy ngày qua có lẽ cũng là tính toán của hắn.
Bỗng nhiên ta không có cách nào nhìn thấu người trước mặt này.
Hắn là chiến thần, tâm cơ mưu lược hơn hẳn Nguyệt Lão ta đây.
Cảm giác bị người ta lợi dụng cực kỳ khó chịu, trong lòng đau đớn.
Hề Trì nhìn ta, sắc mặt đen vô cùng: “Sao nào? Nàng không chịu được cảnh Hề Chấn bị tủi thân à?”
“Không liên quan đến hắn ta.”
“Không sao cả, nàng sẽ không bao giờ được thấy tên đó nữa.” Hề Trì bên ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Hắn giống như đồ tể đợi làm thịt con sơn dương là ta đây, nhưng ta không muốn chết như thế.
Ai đó mau tới cứu ta đi…..
Nghe nói Tam vương gia âm thầm chiêu binh mãi mã, hình như là muốn bức vua thoái vị.
Ha ha ha, phải làm cho chiến thần mệt mỏi đúng là trò hay.
Ta không muốn bỏ lỡ khung cảnh này cho nên thường xuyên lượn lờ trước cửa cung chờ mong Hề Chấn sẽ xuất hiện.
Có điều Hề Trì không vui, khuôn mặt tuấn tú cau có, cứ một hai phải dính như hình với bóng cùng ta.
Hắn nói, chỉ khi ta đứng trước mặt hắn thì mới có thể bảo vệ ta an toàn được.
Ta sẽ tin ư?
Rõ ràng là hắn muốn tìm ra bằng chứng ta gian lận thì có.
Ban đêm, Hề Trì thảo luân chiến sự cùng với các đại thần.
Ta không muốn nghe cứ khóc lóc pha trò hồi lâu cuối cùng Hề Trì cũng nhả ra, bảo ta ở thiên điện chờ hắn.
Khi mơ màng sắp ngủ bỗng nhiên có bóng đen nhảy từ trên mái nhà xuống.
“Chiêu Chiêu là ta.”
Trong cung có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, vậy mà Hề Chấn có thể một mình xông vào không tổn hại gì.
Ta nghi ngờ có điều gì bất ổn, khuyên hắn ta nên mau chóng rời đi.
“Ta không đành lòng nhìn nàng bị bắt nạt.” Hắn ta dịu dàng giơ tay khẽ vuốt lấy gương mặt ta: “Chờ ta thực hiện hứa hẹn, nghênh thú nàng về.”
Kế hoạch của hắn ta là liên thủ với phụ thân của ta để bức vua thoái vị, mạo hiểm tiến cùng một là vì trấn an ta hai là đưa tín vật báo bình an cho phụ thân.
“Ngươi tính bức vua thoái vị là vì ta?”
Hề Chấn gật đầu.
Ta không thể tin được hắn ta lại thâm tình như vậy, càng không tin mình có tiềm chất hồng nhan họa thủy.
Vẻ mặt hắn ta bi thương: “Ta có thể có tâm tư gì, chẳng qua là không muốn nàng phải mạo hiểm.”
Mạo hiểm gì chứ? Chết ta còn không sợ nữa là.
23.
Chưa đi được bao xa đã bị Hề Trì ngăn lại.
Có lẽ hắn đã chờ đợi rất lâu, khi nhìn thấy ta gương mặt dần cứng đi: “Nàng vì tên đó mà rời khỏi ta ư?”
Lại diễn tiết mục thâm tình à?
“Nếu không thì sao?” Cuối cùng Hề Trì tính kế ta nhưng Hề Chấn chưa từng.
Hắn cực kỳ tức giận, hạ lệnh cho cung tiễn vào chỗ.
Chưa tới nửa nén nhang toàn bộ chúng ta đều biến thành con nhím.
Ta cầu mà không được nhưng Hề Chấn vô tội.
Ta che chắn trước mặt hắn ta: “Người ngươi hận là ta đừng làm liên lụy đến Hề Chấn.”
Hề Trì cười vỗ tay, từng bước ép sát.
“Hay cho chiêu mỹ nam kế, đúng là đã câu hồn của nàng đi rồi. Tên đó lấy danh nghĩa cứu nàng để bức vua thoái vị, uy hiếp An thừa tướng mưu sự cho, tâm tư xấu xa như thế mà nàng vẫn muốn ta thả tên đó đi?”
Ta cất tiếng: “Nói đến lợi dụng chắc hẳn hoàng thượng là cổ nhân dùng mượt tay hơn mới phải.”
Vẻ mặt Hề Trì hiện lên sự nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Hề Chấn.
Ở nhân gian, soán vị là tội chém đầu.
Bị cuộc đánh cược của bọn ta làm liên lụy, Hề Chấn đúng là xui xẻo.
Lợi dụng ta thì sao, vai nam hai thức tỉnh làm tiết mục thối đi được chắc?
Ta đến bên nói nhỏ vào tai Hề Chấn: “Nợ tình khó trả, so với tính kế ta càng sợ ngươi yêu ta hơn. Ta giúp ngươi bức vua thoái vị chỉ cần đừng làm thương tổn đến người nhà ta là được.”
Hắn ta nắm lấy tay áo của ta, liên tục lắc đầu.
Lúc Hề Chấn không kịp chuẩn bị, ta cướp đi đoản đao trong tay đặt lên cổ.
Nhếch miệng cười: “Hề Trì, sinh tử của ta chỉ cần một câu nói của ngươi.”
24.
Trận đánh cược này làm tâm và thân đều mệt mỏi, dù Hề Trì chọn cách nào ta cũng không muốn tiếp tục nữa.
Chết coi như đã thanh toán xong, cũng tốt.
Sắc mặt Hề Trì ảm đạm, giọng điệu bất lực: “Ta bảo vệ nàng, nàng lại nói ta lợi dụng, ta sủng nàng yêu nàng, nàng lại cho đó là ta dụng tâm kín đáo. Vì sao nàng luôn vì người khác mà dùng sinh mệnh uy hiếp ta?”
?!
“Ta vốn tưởng rằng đó là do nàng chưa thông suốt, cho nên cứ chờ. Bây giờ xem ra, nàng đã sớm biết ta để ý nàng biết bao nhiêu vì vậy chứ đẩy ta ra ngoài hết lần này đến lần khác, tất cả là bởi vì tên đó!”
Để ý ta?
Làm như ta hồng hạnh xuất tường không bằng.
“Ta thua.” Hắn cho mọi người lui đi.
Dây dưa hai đời, cuối cùng cũng được tự do nhưng ta lại không thấy vui vẻ.
Hề Chấn cầm đao phòng thủ bảo vệ ta đi tới cửa cung.
Ta như người mất hồn mất vía.
Hắn ta thở dài: “Chiêu Chiêu không muốn đi, ta cứu nàng ra ngoài thì còn ý nghĩa gì?”
Như nghĩ thông cái gì đó, ánh mắt Hề Chấn lạnh lùng đi vẻ dịu dàng biến mất hoàn toàn.
“Hoàng thượng nói không sai, là ta lợi dụng ngươi.”
Từ khi bắt đầu hôn ước cho tới bây giờ.
Hắn ta giả bộ quan tâm ta, mạo hiểm mang binh vây khốn sơn trại dù biết có thể sẽ mất chức vì muốn đả động đến phụ thân.
Dù Hề Trì có kế vị hay không, thì Thừa tướng sẽ là cán dao chiếm lợi củng cố thế lực cho hắn ta: “Bây giờ, ngươi phải ở lại ta mới bức vua thoái vị được.”
Ta ngơ ngẩn gật đầu, nhìn chằm chằm đoản đao của Hề Chấn: “Có thể cho ta mượn chơi một lát được không?”
Đôi mắt Hề Chấn khẽ nhúc nhích: “Ngươi không tức giận?”
“Tức giận?”
“Hoàng thượng lợi dụng ngươi, ngươi không thèm nhìn hắn ta. Ta lợi dụng ngươi, ngươi lại chẳng để ý chút nào. Chiêu Chiêu, ngươi yêu hắn rồi.”
Yêu? Hề Trì?
Nhắc tới điều này càng làm ta lo sợ hơn, nhớ tới dáng vẻ tức giận ấy, gương mặt đắc ý tỏ vẻ thông minh, bóng hình bảo vệ mỗi lúc ta gặp nguy hiểm… Kiếp trước và kiếp này từng hình ảnh đều lướt qua một lượt trong đầu.
Nhưng Hề Trì nhìn ta như thế nào? Ta không dám miệt mài theo đuổi.
Không đợi Hề Chấn phản ứng lại, ta cướp đoản đao nghĩ đến cái chết đầy sảng khoái.
Khi lưỡi dao cách cổ ta chỉ một ly nữa thôi đã bị người ta đánh bật đi.
Lực không lớn, không đau cũng không ngứa đánh trúng huyệt đạo khiến ta không thể động đậy.
Hề Chấn thấy rõ người đi tới, quyến luyến nhìn ta một cái rồi lắc mình rời đi.
Hề Trì bước ra từ chỗ tối, xung quanh nhuốm đầy ánh trăng.
“An Chiêu Chiêu, qua cánh cửa này nàng đừng hòng nghĩ tới chuyện bỏ chạy nữa.”
Hắn chặn ngang bế ta lên, đi từ cửa cung bước từng bước về tẩm cung của mình.
25.
“Ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”
Hề Trì đặt ta ở trên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bên thông thiên kính có hơn mười vị thần tiên đang vây quanh xem phát sóng, ta nào dám chứ?”
“Đừng diễn nữa, kỹ thuật diễn rất kém cỏi.” Làm lơ đi dấu hỏi xuất hiện trên mặt hắn, ta cười lạnh.
Nên tính sổ được rồi, từ việc lừa ta vào cung đến việc lợi dụng ta để diệt sơn phỉ, từ oan oan tương báo đến sự dung túng sủng nịch giả tạo.
“Câu chuyện thâm tình không thích hợp với ngươi, muốn chém muốn giết gì thì cứ làm đi.”
Hắn kiên nhẫn nghe xong tức giận đến mức cả người đều run: “Nàng đúng là khờ!”
Hả?!
Hắn than nhẹ: “Ta càng ngốc hơn, vậy mà còn thích nàng.”
Lại diễn kịch?
Hắn che lỗ tai ta lại, nói chuyện, giọng nói cực kỳ chân thành kể lại hết tất cả.
Ban đầu đúng là hắn muốn trả thù ta viết tình kiếp quá cẩu huyết nhưng lại không nỡ làm tổn thương đến ta nên muốn tìm Thẩm Viện làm ta ghen, có điều không nhìn ra được cái gì ngược lại khiến mình tức chết.
Chuyện diệt sơn phỉ hắn đã sớm lên kế hoạch, nếu không cũng sẽ không yên tâm để ta ở lại đó một mình, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ lợi dụng ta.
Đường xuống núi chỉ có một, ta lại mù đường, chạy trốn hắn không đuổi theo bắt chỉ đành trơ mắt nhìn ta chạy vào chỗ có sơn phỉ, cho nên đành phải đẩy nhanh hành động diệt sơn phỉ trước.
“Thật ra những lời này sau khi về ta sẽ nói cho nàng nghe nhưng mạch não của nàng quá kỳ quái.” Hắn nắm lấy tay ta: “Đừng rời khỏi ta có được không?”
Kỹ thuật diễn thật tốt.
Địch càng giảo hoạt ta càng phải cố gắng tỉnh táo.
Nếu ta đồng ý thì hắn sẽ quăng đi luôn và ta sẽ thua.
“Ta cần phải đi, huống hồ, ta cũng không thích ngươi.” Giết địch một ngàn tự tổn hại ba vạn.
Hắn không tin, cứ quay quanh câu chuyện cả nửa canh giờ, âm thanh chứa chan tình cảm, nói có sách mách có chứng.
Càng ngày càng không kiên nhẫn nữa, đáy mắt hiện lên ánh sáng: “Nàng thật sự không thích ta?”
“Đúng vậy!”
“Thực sự phải rời khỏi ta?”
“Đúng đúng!”
“Được lắm, đúng là cẩu huyết. Từ trước đến nay ta là người bụng dạ hẹp hòi, không chịu thua thiệt, cả hai kiếp đều bị nàng xoay mòng mòng.”
Con ngươi đau khổ nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Cả đời này cứ thế đi. Sau khi về Thiên giới ta nhất định sẽ uống máu lột da của nàng, đánh nàng ngàn lần vạn lần, viết thêm nhiều thoại bản ngược nàng đời đời kiếp kiếp!”
Hai chân ta run rẩy, mềm nhũn, người ta chết đi tốt xấu gì vẫn còn tiên vị, nếu như chết ở Thiên giới thì trực tiếp hồn phi phách tán.
Cho dù có thắng cược ta cũng không có phúc hưởng.
Quả nhiên hắn hận ta tới tận cùng.
Nhưng quan tâm thổ lộ lúc xưa chỉ là mỹ nam kế dụ ta vào mắc câu mà thôi.
Quá mệt mỏi, chỉ có ta động tâm mà kết cục đã bi thương thế này.
Hai kiếp sống hóa thành mây bay bọt nước, đây chính là báo ứng!
Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, tôn nghiêm chỉ là phù du.
Ta khom người cong đúng chín mươi độ vuông vức: “Xin lỗi lão đại, là trình độ viết chuyện của ta kém cỏi, cần phải tu dưỡng nhiều hơn, không hề có ý muốn viết chuyện tình cẩu huyết trong tình kiếp của ngài. Nếu ngài thực sự hận ta chi bằng bây giờ giết ta đi. Sau khi về Thiên giới mối thù này xem như được xóa bỏ, cầu xin ngài, hu hu hu.”
“Vậy chẳng phải quá tiện nghi cho nàng ư?”
Ta sợ hãi nép vào trong góc.
Hắn im lặng hồi lâu, lâu đến mức ta đang lo lắng hắn sẽ bóp chết ta hay gì thì hắn nhoẻn miệng cười, thuận tay túm ta vào trong ngực.
????
Vòng eo bị hắn ôm sát, không thể động đậy.
“Chiêu Chiêu, cuối cùng nàng cũng thừa nhận mình gian lận.” Yết hầu Hề Trì khẽ nhúc nhích, cánh môi dán sát bên tai: “Nghe được câu nói thật của nàng thật khó nha!”
“Ngươi lừa ta?’
“Binh bất yểm trá!”
m hiểm!
Ta không phải là đối thủ của hắn!
“Ta nhận thua, muốn chém muốn giết gì thì tùy.”
“Đánh đánh giết giết không thú vị.” Hắn nâng mặt ta lên: “Phạt nàng bồi ta đời đời kiếp kiếp thì như thế nào?”
Đời đời kiếp kiếp?
Trái tim ta đập nhanh hơn, ta đã thua mà hắn còn thổ lộ, điều đó chứng minh rằng…
Ta lấy hết can đảm: “Ngươi thích ta?”
Hắng nhướng mày: “Nàng cho rằng làm chiến thần rất nhàn, có thể theo nàng đi khắp nơi chơi đùa cả hai kiếp như này sao?”
“Ta… Nhưng ta chưa nói là thích ngươi mà…”
“Đúng vậy.” Hề Trì thở dài: “Làm thế nào mới tốt đây? Nàng đâu đánh lại được ta?”
Muốn bắt chẹt ta triệt để chứ gì?
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊