26.
Sáng sớm hôm sau, Hề Chấn như con ong mật chúa cần cù cầm binh vào cung bức vua thoái vị.
Nói hết câu này đến lời khác với đám người Hề Trì, không ai nhường ai, cứ nói thế thì được gì? Chi bằng nổi quân lên đấu võ còn hơn.
Nữ quyến trong hậu cung sợ hãi ôm nhau thành đoàn sưởi.
Bởi vì không được ngủ đủ nên đầu óc của ta hơi mơ màng, dựa vào vai Thẩm Viện ngủ gà ngủ gật.
Cứ đánh nhau thoải mái đi, ta buồn ngủ quá.
Hề Trì chỉ huy binh mã đối phó với Hề Chấn, đưa lưng về phía chúng ta.
Giữa không trung, có tia sáng nhằm về phía hắn.
Ta buông bỏ giấc ngủ, theo bản năng xông về phía trước.
Thanh đao của Thẩm Viện cắm chuẩn xác lên ngực của ta, khiến chỗ đó máu chảy tuôn trào.
Khi nằm ở trong lòng ngực Hề Trì, ta đang cân nhắc nên nêu cảm nghĩ bế mạc như thế nào.
Lời thoại của vai ác luôn luôn chứa hàm ý, Thẩm Viện nói về cuộc đời nhấp nhô của mình, phụ mẫu không thương hoàng thượng không yêu vì vậy mới liên thủ với Hề Chấn, ít nhất còn chiếm được vinh hoa phú quý.
Ta giơ ngón tay cái lên: “Không cần tình yêu chỉ muốn, phốc—”
Đau…
Hề Trì kêu thái y cứu ta, bảo ta không được nói chuyện.
Ta cầm lấy vạt áo của hắn: “Đừng ngắt lời, lần trước không được chết trong ngực chàng, đến kiếp này ta muốn được làm điều mà mình chưa được làm.”
Vẻ mặt hắn cạn lời.
“Hoàng thượng, ngài biết không? Thật ra ta vẫn luôn chờ đợi suốt một ngàn năm qua. Một ngàn năm chờ đợi, một ngàn năm cô độc. Ngàn năm trước, chàng cười dịu dàng với ta, vì nụ cười ấy ta cầu với Phật mấy trăm năm, cầu xin ngài ấy kết cho ta với chàng một đoạn trần duyên.”
“Ta cảm thấy nàng vẫn sẽ cứu được!”
“Không cần, không cần cứu ta! Mạng của ta, ta biết.” Đưa tay lên vuốt ve gương mặt hắn, phun ra một ngụm máu: “Có thể gặp được chàng, được yêu chàng, có thể chết vì chàng, chết ở trong ngực này, cuộc đời của ta xem như không còn uổng phí. Nếu có kiếp sau, chúng ta…”
Chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, khóe mắt rơi ra dòng nước nóng hổi.
Ta đáng chết.
Đáng lẽ ra theo kịch bản, Hề Trì ôm lấy ta khóc rống: “Chiêu Chiêu, nàng mau tỉnh lại đi! Đừng để một mình ta ở lại!”
Nhưng hắn không đi theo khuôn khổ đó chỉ cực kỳ bình tĩnh.
Ta cố gắng mở con mắt suy yếu ra.
Cách đó không xa, Hắc Bạch Vô Thường không kiên nhẫn mà thúc giục ta mau tắt thở đi.
Không có sức diễn nữa, ta lôi kéo ống tay áo Hề Trì, căm giận mắng mỏ: “Chàng viết tình kiếp gì thế, cẩu huyết đến nỗi cho chó ăn luôn được rồi—”
“Nhanh đi nào.” Hắc Bạch Vô Thường kéo ta đi tới Minh giới.
Ha ha, cuối cùng ta cũng đã chết!
Ngoái đầu nhìn lại, Hề Trì đang ôm ta, thần sắc hoảng hốt.
Hắn cười bất đắc dĩ: “Chiêu Chiêu, chờ ta.”
27.
Phán quan sáng tác câu chuyện lịch kiếp của ta và Hề Trì nhịn không được cảm khái: “Thật kỳ lạ, lần trước thảm như thế mà chiến thần vẫn hạ thủ lưu tình với ngươi.”
????
Lúc này ta mới được nghe thấy kết cục kiếp trước của Hề Trì.
Khi đi diệt sơn phỉ, Hề Trì lấy một địch một trăm.
Sơn phỉ biết sẽ rất khó thắng nên đã âm thầm đi tìm người đào mồ ta lên, ném tro cốt xuống vực thẳm ngay trước mặt hắn.
Lúc ấy phần thắng của hắn đã rất lớn nhưng vì để kéo chút tàn dư của ta lại mà không chút do dự nhảy xuống.
Nắm lấy nắm bụi mù, cùng nhau chìm xuống vực sâu.
Ngay lúc đó hắn khẽ mỉm cười, chỉ đợi tái ngộ ở U Minh, hứa hẹn kiếp sau sẽ trường trường cửu cửu cùng với ta.
Hết kiếp số, vị chiến thần quay về.
Hắn đến thẳng điện Diêm Vương.
Xem lại sổ Sinh Tử thấy tình duyên của hắn đã chết mười mấy năm trước.
Mà người bồi hắn đi qua quãng đời lại là người khác.
“Bọn ta cũng không biết là ai, hắn ta không tìm thấy người thì tức giận đến mức suýt chút nữa đã chém Minh giới làm đôi.” Phán quan nhớ tới ngày đó thì sợ hãi không thôi: “Nóc nhà, sàn nhà này mới tu sửa xong vào tháng trước, ta phải chờ hắn về để bảo chi trả mới được.”
“Sau đó thì sao?”
“Tình kiếp là do ngươi viết nên ta kiến nghị hắn ta hỏi ngươi thử xem.”
“..... Ta thật sự…”
Chúng thần nhìn thấy ta, vẻ mặt vui mừng nhưng đã báo được thù lớn.
Bọn họ nhân lúc Hề Trì lịch kiếp ở nhân gian, bóp méo thoại bản hắn đã viết thành tuyến nhân vật phụ vào cung, hất đổ gấp đôi bát cẩu huyết lên trên đầu ta.
Kiếp trước bệnh nặng chết thảm, sau khi chết bị nghiền nát thành tro.
Cả đời này uống mấy thùng cẩu huyết, bị nữ phụ đâm chết không kịp hối.
Đúng là báo ứng mà!
Lúc này ta đang ngây ngốc vì đau khổ thì Thiên Đế tổ chức đánh cược, khuyến khích mọi người cùng tham gia.
Đánh cược xem chiến thần quay về có ở bên ta hay không?
Hề Trì, âm hiểm xảo trá, lực sát thương mạnh mẽ, lại là chiến thần cao cao tại thượng.
Ta, một thần tiên giả ngu, thiện lương đáng yêu, chưa được lên làm Nguyệt Lão chính thức.
Hình như không có cảm giác CP lắm thì phải?
Ở bên nhau ư?
Tuyệt đối không có khả năng.
Mọi người cũng cảm thấy vậy.
Rất nhanh, mười lượng cược ‘không’ đã trôi dạt vào bàn.
Lương tháng của ta không được cao, chỉ miễn cưỡng lấy ra được vài đồng cược ‘sẽ ở bên nhau’ mà thôi.
Chúng thần thấy thế, càng thêm kiên định mà chờ đợi người ấy quay về.
28.
Hề Trì là một vị hoàng đế tốt.
Sau khi ta chết, hắn phân phát hậu cung, chuyên tâm trị quốc, cần chính yêu dân.
Có lẽ là không có ta ở bên cạnh nên hắn rất nhớ nhung vì vậy cơ thể ngày một yếu đi.
Cũng tốt—
Sự thật là— Ta cũng rất nhớ hắn, cũng đã lặng lẽ sửa lại thoại bản.
Hề Trì phát hiện bản thân không còn sống được bao lâu, quay đầu ngồi bên gối tâm sự với Hề Chấn, hai người giải quyết ân oán, hòa giải với nhau.
Ngày qua đời đó, hắn truyền ngôi cho Hề Chấn, trong tay vẫn nắm chặt chiếc khăn thêu ta làm.
Mấy ngàn năm nay, số thần tiên lịch kiếp nhiều đếm không xuể, mọi người cũng đã dần dần quên đi.
Chỉ có lần này, Hề Trì vừa đến Nam Thiên Môn đã bị chúng tiên vây quanh.
Hắn không hiểu ra sao.
Thiên Đế cất cao giọng hỏi: “Chiến thần định xử trí Chiêu Nguyệt tiên tử như thế nào?”
“Chiêu Nguyệt đang ở đâu?”
Bên kính thông thiên.
Ta thường xuyên nhìn Hề Trì dưới nhân gian, cảm thấy rất thỏa mãn, nhịn không được mua mấy chục bao dưa về vừa cắn vừa xem.
Thiên Đế tức giận đến mức râu quai nón cong cong, phạt ta dọn dẹp Thông Thiên Các, không được dùng pháp thuật để làm.
Chỗ này đã hơn một ngàn năm chưa dọn, bụi bám đầy đất, điều này cũng khiến ta vô cùng chật vật.
Hề Trì bước nhanh tới, lau đi vết bẩn trên mặt ta, cảm khái vui sướng nói: “Chiêu Chiêu, ta đã trở về.”
Hắn giơ đại chùy lên, ánh sáng xuất hiện, nháy mắt toàn bộ Thông Thiên Các trở nên vô cùng sạch sẽ.
Ta vừa mới thở ra nhẹ một cái đã thấy chúng tiên đứng ngoài cửa xem tình hình.
Nhớ tới một lượng bạc trân quý, ta nhón chân ghé vào tai Hề Trì nói: “Hề Trì, chàng sẽ ở bên cạnh ta sao?”
Nếu hắn nói không ta sẽ thử thương lượng một chút, đừng để ta thua quá khó coi là được.
Mặt Hề Trì hết trắng lại đỏ sau là đen.
Hắn nhìn chúng tiên bên ngoài: “Các ngươi nhìn bản thần như vậy là vì chuyện gì?”
“À, nếu như đánh cược không ở cùng nhau à?” Hắn đứng lên trên, cầm lấy tay ta: “Chiêu Chiêu cược bên nào?”
Đây đúng là đề tài toi mạng.
“Sẽ ở bên nhau hay là không?” Ta nuốt nước miếng, căn cứ vào nguyên tắc thành thật bèn nói: “Sẽ ở bên nhau.”
Hắn nhìn ta thật lâu, nở nụ cười thật tươi.
“Nàng thắng, ta là của nàng.”
Ta vui mừng nhảy cẫng lên, bỗng bị hắn chặn ngang bế vào lòng.
“Tiền của ta—”
Hắn hơi giơ tay đưa tất cả túi tiền đã cược thua vào túi của ta.
Thiên Đế nhíu mày: “Bổn quân cũng đã chọn đúng.”
Hề Trì: “Tháng sau Thiên Hậu đi du lịch trở về, nếu nàng ấy biết ngài tổ chức đánh cược…”
Thiên Đế: “Tứ hôn, bây giờ lập tức tứ hôn!”
29.
Hề Trì không cho ta làm Nguyệt Lão nữa, để tránh thoại bản lại xảy ra sự cố, giúp tiên quân khác lịch kiếp.
Với lại thoại bản ta viết quá cẩu huyết khiến cho nhiều người tức giận nên đoàn đội Nguyệt Lão đã khai trừ ta đi.
Vì thế ta phải quay về con đường tiên nữ nhàn tản, cảm thấy cực kỳ uể oải.
Hề Trì trầm tư suy nghĩ, kiến nghị ta đi Nam Thiên Môn thảo luận với phán quan.
Ý là: Khuyên nhủ những kẻ yêu ma giới có ý định xâm lấn nên quay về nhà.
Thiên Đế - Người đã giải quyết đơn nghỉ việc của ta đang đau đầu không biết nên phân ta vào vị trí nào để tránh cho ta tạo thêm tình kiếp cẩu huyết ngang trái xuất trời cũng đã đồng ý.
Tự mình nhập chức, Nam Thiên Môn đúng là yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng vậy, năng lực kể chuyện xưa của ta vô cùng xuất sắc, có thêm Hề Trì giơ đại chùy đứng một bên cổ vũ vì thế kẻ xâm lấn chẳng có cách nào nói được gì.
Đêm tân hôn, Hề Trì nói cho ta biết đời này gọi ta là An Chiêu Chiêu với hy vọng ta sẽ rời xa thị phi, bình an sống sót, Chiêu lấy trong tên thật Chiêu Nguyệt của ta.
Đáng tiếc ta không khi nào làm hắn bớt lo được.
Hắn ôm ta thật chặt, nhớ tới cái chết kiếp trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.
“Chiêu Chiêu, kiếp đầu tiên, nàng biết rõ kiếp số, vì sao lại tự mình ăn độc dược?”
Chuyện xưa ngôn tình viết đến chỗ này nên lặng lẽ để lại dấu chấm kết thúc.
Nháy mắt ta hăng hái lên.
Nhẹ nhàng mổ lên môi hắn, suy nghĩ ra lời văn buồn nôn: “Thay vì nói ta bồi chàng lịch kiếp thì nên nói chàng là kiếp số của ta đúng hơn.”
Ta dựa vào ngực hắn, trái tim đập thình thịch.
“Đời đời kiếp kiếp, sống dài sống lâu, ta trốn không thoát cũng không có ý định trốn. Tướng công, Chiêu Chiêu ăn vạ chàng cả đời.”
Màn bế mạc quá xuất sắc, vỗ tay!
Ánh mắt Hề Trì trầm xuống: “Nói được thì làm được, lần sau mà còn làm ra chuyện như vậy nữa thì biết tay ta.”
“Ta đang thổ lộ đó ưm—”
Không nghe ta giải thích hết, hắn đã bá đạo ôm hôn.
Hôm sau, eo của ta đau đớn, mà hắn lại rất sung sướng thoải mái.
Khi cầm lọn tóc ta lên thưởng thức, hắn cười khanh khách hỏi: “Bây giờ nàng có cảm thấy ta không được nữa không?
Ta liên tục lắc đầu.
Hắn là tên mang thù như thế đó, những ngày tháng sau này e là ta không thể sống vô tư được nữa rồi, hu hu hu.
_HẾT_
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊