1.
Ta chỉ biết viết ngôn tình cẩu huyết nhưng vẫn chậm chạp chưa bắt tay vào việc.

Kiếp số của nhân loại quá loạn, mỗi lần thần tiên phi thăng trở về đều muốn bắt ta đánh cho một trận tơi bời.

Chiến thần cũng như vậy.

Giờ phút này, hắn giơ đại chùy lên, trừng mắt, tư thế uy phong lẫm liệt, sóng gió nổi lên cuồn cuộn.

Ta ôm lấy cái đầu to kêu gào: “Cứu mạng với, chiến thần muốn giết thần tiên!”

Tiếng động càng lúc càng lớn, có hơn vài trăm vị thần tiên đi tới đây xem náo nhiệt, hận không thể xông lên cho ta mấy chiêu.

Thiên Đế nghe tin cũng chạy tới khuyên can, ngược lại vị chiến thần còn có lòng tốt đưa ra lời đề nghị để làm an ổn các vị thần tiên: “Hay là đưa Nguyệt Lão lịch kiếp tới nhân gian một phen, kiếp số sẽ dựa theo bản thân mà viết, cũng xem như là giải tỏa nỗi lòng hận thù của các chư vị có mặt tại đây, mọi người thấy thế nào?”

Chiến thần, người có vũ lực cao cường nhưng tính tình rất kém, bụng dạ hẹp hòi, ngay cả Thiên Đế cũng phải nể hắn ba phần.

Hắn vô cùng hận ta cho nên kiếp số này chắc chắn sẽ theo khuôn khổ sống không bằng chết.

Nháy mắt toàn bộ chúng tiên đều như được giải sầu, xoa tay hầm hè nhằm xem trò hay của ta.

Có điều ta chỉ nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thành khẩn: “Xin lỗi chiến thần, tiên giai của ta không đủ, công lực yếu ớt cho nên không thể lịch—”

Chưa chờ ta nói xong, chiến thần đã giơ tay, lòng bàn tay ngưng khí, đẩy xuyên qua khắp người ta.

Thật hào phóng, vậy mà cho ta năm nghìn năm công lực!

“Ngươi gian lận…” Ta vén tay áo lên liều mạng với tên khốn nhà ngươi.

“Ngươi không đánh lại ta đâu.” Hắn nói.

“Ha, chỉ với lực cánh tay đã tu luyện này cũng đủ rồi. Ha ha ha.”

Trên đài phi thăng, ánh mắt chiến thần thâm trầm, giống như đang cảm khái.

Có hơi quen mắt.

Ta thử hỏi hắn có ý gì, bỗng có ánh mắt hình viên đạn bắn qua: “Hề Trì.”

Hơi thở ngừng lại.

Kiếp số của thần tiên ở nhân gian tùy cơ mà viết, vì ta lười đặt tên nên lấy luôn tên nhân gian để làm tên cho nhân vật.

Bởi vì gương mặt đáng yêu nhưng tên lại không khớp với thân phận nên có hơi rắc rối có điều ta cũng không để ý.

Dù đã làm Nguyệt Lão lâu năm, ta chỉ ấn tượng với mỗi cái tên Hề Trì này mà thôi.

Hai đời tình kiếp của hắn đúng là rất thảm, tràn ngập những nhân tố không xác định, hết cẩu huyết này đến cẩu huyết khác.

Ai có thể ngờ rằng cho dù ta có tu luyện cả năm vạn năm cũng không đánh lại chiến thần được chứ?

Hắn gằn từng chữ một: “Dù gì cũng là Nguyệt Lão, ta cảm thấy ngươi nên cảm nhận tình yêu nhân gian, khắc cốt ghi tâm một lần. Như vậy đi, có muốn đánh cược một ván hay không?”

“Đánh cược gì?”

“Ta đánh cược rằng ngươi ở nhân gian không yêu được ai, đau đớn đến chết.”

Ta trả lời không chút do dự: “Ta đánh cược ngươi thua.”

Hắn cong môi không nói gì, đá ta ra khỏi đài phi thăng.

Cuộc đời đau khổ vì tình của Hề Trì được ta viết ra khi bản thân tức giận, bây giờ lại dùng nó để hung hăng trả thù Nguyệt Lão.

Lòng dạ của ta rộng lượng không thèm chấp nhặt với hắn.

À thì cũng vì phần thắng không lớn.

Nhưng trận đánh cược này ta đã định rồi.

Khi nhảy xuống đài phi thăng, ta mới nuốt vào viên thuốc lấy từ ống tay áo của Thái Thượng Lão Quân, giúp giữ ký ức của Thiên giới.

Binh bất yểm trá, là do hắn gian lận trước, chúng ta huề nhau.

2.
Đời này, ta là đích nữ An Chiêu Chiêu của Thừa tướng.

Thanh mai trúc mã của ta là tam hoàng tử đương triều Hề Chấn, chúng ta đã được định hôn từ nhỏ, một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị thành thân, bên ngoài có giặc tới xâm lược, Hoàng Thượng tức giận đến mức đan điền nóng nảy sinh ra bệnh khó chữa khỏi.

Hề Chấn rất hiểu chuyện, chủ động mang binh xuất chinh, để lại ta một mình phòng không gối chiếc cực kỳ tự tại à nhầm vô cùng thương nhớ.

Đã qua rất lâu nhưng hắn ta vẫn chưa về, trong lúc đó lục hoàng tử kế nhiệm ngôi vua, đích thân điểm danh muốn đưa ta vào cung làm ‘sủng phi’ của hắn.

Buổi đêm, ta thu thập hành lý, cố gắng chui ra từ lỗ chó ở cửa sau phủ Thừa tướng thì bị túm cổ lại.

“Từ lâu đã nghe An cô nương là người thấu tình đạt lý, tri thư hữu lễ, chẳng lẽ hôm nay muốn phá giới, nếm thử trò chơi mới lạ?”

Thử hỏi trên đời này còn có ai bị chê cười giống như ta nữa không? Hề Trì ơi Hề Trì, chắc chắn là hắn cố ý ngồi xổm để bắt ta.

“Cô nương biết ta sao?” Hắn thử hỏi.

“Không quen biết, không quen biết…”

Hắn giả bộ thở dài: “Ta còn tưởng rằng ngươi gấp không chờ nổi phải gả cho ta cho nên mới đi con đường này. Nếu đã gặp vậy thì đi thôi.”

Nhìn theo ánh mắt của hắn ta nhận ra đoàn xe ngựa đang đứng chờ mệnh lệnh ở bên ngoài.

Càng xui xẻo hơn đó chính là chân trước ta vừa mới vào cung chân sau Hề Chấn đã chiến thắng trở về.

Ngày thứ hai tiến cung, toàn bộ cung nhân đã truyền khắp nơi sự tích của ta: Đích nữ Thừa tướng không muốn tiến cung làm phi nên chui vào lỗ chó trốn đi suốt đêm cuối cùng bị Hoàng đế dùng tay tóm được.

Tôi ngồi ở trong tẩm cung trầm tư một hồi, thanh danh cả đời đã bị hủy một sớm một chiều, đúng là đau đớn muốn chết.

Hai đứa nhỏ bị chia rẽ một cách mạnh mẽ, khó ở bên nhau, đây là cảm giác muốn yêu mà không có được mà Hề Trì bảo ta phải trải qua?

Ta chậc chậc ghét bỏ, vương hầu khanh tướng, thiên kim Thừa tướng chẳng có gì thú vị cả.

Vốn tưởng rằng Hề Trì sẽ viết cái gì đó mới mẻ hơn, đáng tiếc mặc dù vũ lực cao cường nhưng tiêu chuẩn chuyện xưa lại vô cùng kém cỏi.

Tuy thân phận của ta là đích nữ Thừa tướng được dạy dỗ rất nghiêm.

Nhưng cả một chuỗi hiền lương thục đức, đoan trang có lễ, tài mạo song toàn, ôn tồn lễ độ dùng miêu tả nữ nhân đều không có chút liên quan đến ta chút nào.

Sợ bị Hề Trì nhìn ra ta không mất đi ký ức, sau đó sẽ chọc thủng sự gian lận của mình.

Ta chỉ đành cố gắng giả dạng thành thiên kim tiểu thư dịu dàng ngoan ngoãn, một bước đi biến thành hai bước, mỗi bữa ăn ít đi ba chén cơm.

Cả ngày đói đến mức hoa mắt chóng mặt, Hề Trì còn đặc biệt tới nhìn ta, nghe nói ta tinh thông cầm kỳ thi họa nên hôm nay bảo ta đánh đàn, ngày mai bảo chơi cờ linh tinh…

Ta làm gì biết cái nào là đàn tranh cái nào là đàn cổ chứ? Chỉ tùy ý day day vài đường, âm thanh cực kỳ khó nghe.

Hề Trì lại cười ha hả, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khen ta có thiên phú dị bẩm.

Khi chơi cờ, ngoại trừ việc phân biệt được màu sắc thì chẳng hiểu cái gì.

Hắn cầm quân cờ đen ăn con cờ trắng, mỗi lần hạ xuống trên bàn cờ lại ít đi mấy viên trắng tinh.

Khóe mắt Hề Trì cong lên, nói ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết nhường biết dỗ dành hắn vui vẻ.

Khi thu quân cờ con trắng không thể tiến được bước nào, chỉ đành trở thành mục tiêu cho tiễn đâm chết.

Nói thật, nếu như không phải ta nhớ rõ hắn hận ta thấu xương thì ta thực sự sẽ cho rằng hắn cực kỳ yêu mình, yêu đến mức đầu óc về lại mức không, không phân biệt được cái gì.

3.
Hôm nay, hắn lại tới nữa.

“Dân gian toàn nói thiêm kim của Thừa tướng đọc đủ loại sách, tứ thư ngũ kinh đọc làu làu, hôm nay chúng ta cùng nhau bàn luận thấy thế nào?”

“Hoàng thượng, cái nào ngài cũng nghe từ tin đồn không đáng tin cậy đó ư?”

“Ái phi đang nghi ngờ trẫm sao?” Giọng điệu của hắn vô cùng nguy hiểm.

Ta vội vàng quỳ xuống đất xin tha, đầu quan trọng nhất, bây giờ hắn là cơm là phụ thân là mẫu thân cho nên phải dỗ dành.

“[ Tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục*]?” Hắn bất thình lình nói một câu.

*Tuyển hiền dữ năng: Tuyển hiền dữ năng 選賢與能 (Lễ vận 禮運) Chọn người hiền và người có tài năng.

“Hả?”

Hắn thu lại ý cười, hỏi: “[Cam thụ hòa, bạch thụ thải]?”

Thấy ta cứng họng, hắn vô cùng tức giận, hung hăng đánh lên bàn một cái.

“Ai nói ta đọc đủ thứ sách kinh thư thì ngài đi tìm người đó đi, cho dù là thiên kim Thừa tướng thì cũng phải ngu ngốc ở phương diện nào đó chứ?”

Ta bĩu môi lẩm bẩm: “Ta chỉ là phi tử không phải bạn học cùng với ngài, đúng là không công bằng!”

Hắn tức giận nở nụ cười, liên tục vỗ tay.

“Trẫm thấy ngươi cũng không muốn làm phi tử, cũng không muốn làm bạn học cùng, trong cung không nuôi kẻ rảnh rỗi, đúng lúc bên cạnh trẫm còn thiếu một cung nữ.”

Đậu móa, bên cạnh hoàng thượng mà thiếu người ư?

“Sao? Muốn lười biếng?”

“Không dám không dám…”

“Bả vai có hơi mỏi, mau lại đây xoa bóp đi.”

Thấy mục đích của Hề Trì đã đạt được, ta cực kỳ tức giận, hừ cứ xem ngươi đắc ý được bao nhiêu.

Ta nghiến răng nghiến lợi, tất cả sự bực mình dồn hết lên đầu ngón tay, hung hăng véo một cái.

Bên ngoài có mười mấy cung nữ thái giám đứng chờ, Hề Trì cứ gọi ta bưng trà đổ nước, mài nghiên mực, một người mà làm công việc của mười người.

Hắn làm gì không cần người rảnh rỗi chứ rõ ràng là cố ý tra tấn cái thân xác nhỏ bé này.

Ta cuộn tròn bức tranh lại, cất bút lông đi.

Hắn ở bên cạnh vẫn điềm nhiên vẽ tranh, dáng vẻ trầm tĩnh ôn hòa, hơn nữa vẻ ngoài không tệ, làm người ta khó lòng dời mắt được.

“Làm cái gì thế? Lại đây quạt đi.”

Không thể dời mắt được cái con quỷ!

Ta nhún vai, đứng bên cạnh hắn, vừa quạt vừa mắng thầm, gió đông khắc nghiệt hắn không chê lạnh à?

Thời gian trôi qua nửa chén trà, trên bức tranh dần hiện lên một nữ tử trổ mã diễm lệ, nhìn có hơi quen mắt.

Trình độ vẽ tranh của chiến thần thích đánh người rất cao, sinh động như thật.

Hề Trì ngước mắt nhìn ta như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

Ta chớp chớp mắt, ra vẻ nghi hoặc: “Hoàng thượng đang vẽ ai vậy?”

“Một vị cố nhân. Ngươi đã từng gặp chưa?”

Ta vội vàng phủ nhận, sợ bị hắn phát hiện ra.

Người đó không những ta biết mà còn rất quen thuộc.

Trước khi viết thoại bản ta không hề kiểm tra lại nên xảy ra sai sót, tình duyên được an bài cho Hề Trì chưa được nhìn thấy hắn đã nhiễm phải bệnh rồi bỏ mình.

Vì để chữa trị vấn đề cực kỳ nghiêm trọng này cho nên ta lặng lẽ đến nhân gian, biến thành dáng vẻ của tình duyên đó, làm theo thoại bản từng bước từng bước đưa hắn vào thiên lôi tình kiếp cẩu huyết cuồn cuộn.

Chuyện này ta không dám nói cho bất cứ người nào, nếu để Thiên Đế biết chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng.

Thần tiên lịch kiếp để thu tiên khí, dung mạo sẽ theo đó mà thay đổi, ta không nhớ rõ chiến thần nhưng tuyệt đối không quên được Hề Trì.

Ánh nến chập chờn, mắt Hề Trì dần biến thành màu đen trầm ấm.

Nỗi lòng phiền muộn, hắn ném bút lông đi, bảo ta hầu hạ thay y phục rồi làm ấm giường.

Thay y phục thì tạm chấp nhận nhưng làm ấm giường là ý gì?

Ta tới nhân gian là vì đánh cược, tuổi của hắn như lang như hổ nói không chừng thấy ta lớn lên đẹp đẽ nên muốn chiếm tiện nghi, được một tấc lại tiến thêm một bước.

Nắm chặt bàn tay thề, ta không những không thể thực hiện được mà còn muốn đánh hắn một trận.

“Hoàng thượng, nô tỳ chỉ là cung nữ, thân phận hèn mọn.”

Ta vô cùng đau đớn, cực kỳ bất đắc dĩ: “Bò lên long sàng của ngài là trái với cung quy. Nô tỳ thì không sao chỉ sợ tạo ra thanh danh không tốt cho hoàng thượng—”

“Câm miệng.” Hề Trì xoa xoa nhíu chặt mày: “Ngươi đi Phương Hoa cung truyền Giả quý nhân tới đây.

Đây chính là ‘con ngựa’ mà ta mong muốn, vui mừng suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

Sắc mặt Hề Trì tối sầm, chưa kịp phản ứng lại ta đã bị hắn đẩy ra khỏi phòng.

Kỳ lạ.

Ta mặc kệ hắn, tung tăng chạy đi gọi người.

Chờ khi Giả quý nhân trang điểm đi tới, trong phòng không còn dấu vết của Hề Trì nữa.

Thái giám ở cửa giải thích: “Quốc sự nặng nề, hoàng thượng đã về Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương rồi ạ, làm phiền quý nhân đã đi không công một chuyến.”

Không biết vì sao khi nghe thấy câu này trong lòng ta có chút vui vẻ.

Có lẽ là ở gần Hề Trì lâu ngày nên ta không thể hiểu được.

4.
Tết Nguyên Tiêu, Hề Trì mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích.

Hắn ngồi ở chủ vị, trái ôm phải ấp, rất đắc ý.

Còn ta, bưng bầu rượu, ngây ra như phỗng đứng ở đằng sau hắn.

Đồ ăn trên bàn thơm phưng phức, nhưng ta chẳng được đụng miếng nào.

Rượu quá ba tuần, mọi người đều đã ăn no, bụng của ta rất phối hợp mà vô tình kêu hai tiếng.

Hề Trì liếc nhìn ta một cái, cảm thấy không thú vị, nhất thời hứng khởi quyết định rút thăm, bảo mọi người phô diễn tài năng, tất cả mọi người ở yến hội đều được tham gia.

Có vài vị phi tử không được sủng ái anh dũng nhấc tay lên, sợ rằng không có cơ hội lọt vào tầm ngắm của hoàng thượng.

Hề Trì phân phó người đưa ống thẻ và bút mực tới bảo ta ghi tên mọi người lại.

Ta nằm trên bàn nghiêm túc sao chép, chỉ cầu mong sớm tan yến hội quay về với chiếc giường và cơm khô.

Thổi khô chữ viết xong ta để ống tre ở một bên.

Hề Trì vô biểu cảm tùy ý cầm lấy.

Trong chớp nhoáng, ta thấy dưới ống tay của Hề Trì có ống tre dài đã được viết tên, sau đó vứt nó lên trên bàn.

“An Chiêu Chiêu.” Hắn cất giọng.

Ta xoa xoa đôi mắt nhìn tên mình xuất hiện bất thình lình trên ống tre.

Hoàng thượng mà còn gian lận?

Hề Trì giả bộ làm ra vẻ khoan hồng độ lượng: “Từ trước đến nay trẫm vô cùng rộng lượng, mặc dù ngươi là cung nữ nhưng nếu muốn tham gia trẫm cũng sẽ không từ chối, cần gì phải mất công trộm viết tên của mình?”

Nhóm phi tử báo danh nghe nói càng sôi nổi nói ta vì muốn cướp lấy thánh sủng mà không từ thủ đoạn nào.

Hề Trì lại hỏi: “Cầm kỳ thi họa của ngươi không được sao nào, muốn biểu diễn đao thương cho trẫm xem à?”

Lời này chọc cho tất cả mọi người ôm bụng cười.

Hắn hao tâm tổn trí như vậy rõ ràng là muốn nhìn thấy ta xấu mặt trước mặt các vị hoàng thân quốc thích mà!

Thiên kim Thừa tướng như ta bị biếm thành cung nữ đã đủ mất mặt rồi hắn còn dám gây khó dễ nữa chứ.

Hôm nay ta phải hòa một ván mới được, giữ lại chút tôn nghiêm của bản thân.

“Hồi hoàng thượng, đúng là nô tỳ sẽ múa một điệu.”

Ở Thiên giới ta đã cầu xin Thường Nga tỷ tỷ dạy mấy động tác thể dục thật đẹp, thả chậm tốc độ phối hợp với nhịp có thể miễn cưỡng lừa gạt mắt người ngoài nghề.

Hề Trì xua tay, ân chuẩn.

Tam hoàng tử ngày xưa giờ là Tam vương gia Hề Chấn, chấp tay đứng dậy khẩn thiết cầu xin: “Không có âm làm bạn thì khó múa được, chi bằng để vi thần thổi điệu sáo vì Chiêu Chiêu… Vì An cô nương mà đệm theo.”

Ta đưa ánh mắt cảm kích nhìn Hề Chấn, quả nhiên vẫn là thanh mai trúc mã tốt nhất.

Hề Trì híp hai mắt lại, tựa lưng vào ghế, nói một câu nhẹ nhàng: “Chuẩn.”

Tam vương gia thổi một điệu nhạc êm tai kiểu dân gian, khác hoàn toàn so với đàn sáo trong cung đình, âm thanh của cây sáo kia cực kỳ thanh thoát, làm người ta vô cùng vui vẻ.

Có nhịp ta cảm nhận rồi nhảy lên vũ điệu mà mình thích nhất.

Tiếng sáo quanh quẩn, dáng vẻ linh động, xoay cú này đưa tay lên bên kia giành được rất nhiều mảnh hò reo.

Chỉ có Hề Trì là bình tĩnh, không dao động, nhìn ta với ánh mắt thâm trầm.

Điệu nhảy này, kiếp trước, ta đã từng nhảy cho một mình hắn xem.

Từ xa xa ta hành lễ cảm tạ với Tam vương gia, hắn ta lắc đầu ý bảo ta không cần khách sáo.

Hai người cùng nhau đi về, hành động này đều lọt vào tầm mắt của Hề Trì.

Không biết vì sao, vốn dĩ hắn đã không được vui giờ lại làm mặt than khiến cho ai nấy đều sợ tới mức không dám hé răng, yến hội cứ thế tan cuộc một cách qua loa.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play