10.
Ta bị hoàng thượng cấm túc.
Hắn bảo ta phải suy nghĩ lại cho cẩn thận, nhưng dù đã suy đi ngẫm lại nhiều lần mà ta vẫn chưa biết bản thân đã sai ở chỗ nào, Thẩm Viện lại tới ra vẻ tỷ muội tình thâm.
Nàng ta tự tay làm điểm tâm đưa tới.
Trên mặt chỉ thiếu hai chữ ‘có độc’ mà thôi.
Ta đẩy điểm tâm ra: “Mặt ta nhỏ à không ta không có mặt mũi, không ăn được.”
Nàng ta cứ bắt một hai phải ăn, thuận tiện đưa móng tay dài về phía ta.
Ta dùng đầu sáng tạo nên quyền bọ ngựa, thành thạo trói người lại, đánh cho mấy cái.
Thấy ta điên cuồng như thế nên không có ai dám ngăn cản, rốt cuộc ai nấy vẫn còn muốn bảo vệ tính mạng của mình mà.
Khi Hề Trì bước tới, Thẩm quý nhân khóc lóc ỉ ôi, mắng ta mặt như thiên sứ nhưng tâm địa rắn rết, nói hoàng thượng đừng để bị ta mê hoặc.
Khụ khụ, bốn chữ đầu ta xin nhận, cảm ơn.
Sờ sờ cái mũi: “Thẩm quý nhân không ăn thì sao ta dám ăn được?”
Giọng nói của Thẩm Viện chứa chan tình cảm cùng với ba nghìn chữ yêu thương tuôn trào, vu oan cho ta hạ độc.
Kiếp trước, vì lấy đi gương mặt đó lịch kiếp cùng Hề Trì nên ta còn có vài phần thương tiếc nàng ta.
Bây giờ chẳng còn chút gì nữa.
Nàng ta còn ngồi trên bàn, mượn cơ hội nhào vào ôm ấp Hề Trì.
Có điều bị Hề Trì nhanh nhẹn tránh đi, chỉ nhìn chằm chằm vào người ta: “Ngươi hại nàng ta?”
Động tác lùi nửa bước của ngươi là nghiêm túc đó à?
Cái giọng sung sướng của ngươi rất nghiêm túc đó à?
Ta xoay chuyển đôi mắt bày ra dáng vẻ kích động hơn hắn: “Đúng vậy đó thì sao nào? Ta là nữ nhân khốn nạn, là nữ phụ độc ác muốn giết người của ngươi, ngươi mau ban chết cho ta đi!”
Chết rồi thì ta sẽ thắng.
Ta nghĩ nên ban rượu độc hơn, khi chết đi thi thể vẫn còn sự xinh đẹp cũng không đau đớn.
Đôi mắt trợn tròn lên, ta lại làm chậu cẩu huyết của Thiên giới.
Hề Trì nửa giỡn nửa giận nói: “Ngươi làm hại đến ‘sủng phi’ của trẫm nếu chỉ để ngươi chết thế chẳng phải quá dễ dàng ư?”
Đêm đó, hắn muốn ta thị tẩm.
????
Thà để ta chết đi còn hơn, cầu xin đó!
11.
Ta nói dối mình đã sinh bệnh, cần nằm trên giường cách ly, không thể tới tẩm cung của hắn.
Hề Trì cực kỳ săn sóc mà đến tìm ta.
Ta nói cơ thể chưa hồi phục tốt, làm chậm trễ hoàng thượng càng không hay.
Hắn dịu dàng nhéo mũi ta, hứa hẹn sẽ làm thật nhẹ nhàng.
Nhẹ?
Thật sự à?
“Quân vô hí ngôn.” Hắn nắm chặt tay của ta, cất tiếng nói khàn khàn: “Không tin cứ thử xem.”
Đầu ngón tay ấm áp khiến cho mặt ta nóng dần lên.
Thẹn thùng rời ánh mắt đi, khó có khi bày ra dáng vẻ phong tình hỏi: “Vậy kết cục của việc từ chối thị tẩm là gì?”
“Chết.”
Còn có chuyện tốt như này?
Ta mỉm cười vui sướng, còn gương mặt hắn càng lúc càng đen: “Nàng tình nguyện chết cũng không muốn thân cận với ta?”
Giọng điệu lạnh lùng không khác gì so với lần trước nói câu ‘tính toán sai lầm’.
Ta nghiêm túc sửa lại đúng: “Thị tẩm và thân cận không giống nhau.”
Hắn càng tức giận hơn, thu hồi động tác chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Không biết đã giằng co bao lâu.
Bầu không khí như ngưng đọng, ánh nến phát ra tiếng vang lách tách nho nhỏ.
Mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, kiếp trước chưa kịp làm chuyện đó đã bị bay màu, kiếp này cũng nên đặt dấu chấm câu cho nó rồi.
Trái tim đập một cái, chui vào chăn, lo sợ tung ra lời tàn nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thị tẩm còn có thể đáng sợ hơn cái chết sao? Ngươi mau tốc chiến tốc thắng đi!”
Ta sợ hãi nhắm mắt lại.
Hình như hắn phát ra tiếng than nhẹ.
Thổi tắt ngọn nến, sột soạt nằm bên cạnh ta, vô cùng phối hợp.
Tim của ta đập thật nhanh.
Nỗi sợ hãi qua đi là sự chờ mong dần đến, hắn không mặn không nhạt nói: “Ngủ đi, trẫm không thích cưỡng bách.”
Tính kế ta nhiều như vậy rồi giờ còn giở trò quân tử?
Không lẽ là do không được?
“Nàng muốn thử xem cũng không phải là không được.”
Ta quấn chặt y phục lắc đầu nguầy nguậy, làm sao hắn biết được…
“Tiếng cười của nàng quá to.”
“.......”
12.
Hề Trì không ngủ được, bảo ta kể chuyện xưa cẩu huyết cho nghe.
Ta im lặng, hắn liền hứng thú bừng bừng mà kể cho ta.
Đây là bộ phụ mẫu song vong, bị tai nạn nên mất trí nhớ cầm gậy đánh đôi uyên ương, chờ đến khi bệnh nặng lại trở thành nhân tố cho chậu cẩu huyết phía sau.
Mà tác giả của bộ truyện này chính là ta.
Trong đêm dài đằng đẵng, hắn hắt xì một cái.
Chắc chắn không phải bởi vì ta mới mắng hắn.
Ta cầm nửa chăn bông kéo qua.
Sợ hắn không vui sẽ thực sự ‘thử xem’ cho ta thấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chia nửa giường nửa chăn cho hắn xem như là lấy công chuộc tội.
m thanh lạnh lẽo vang lên: “Xích lại gần đây.”
“Nóng.”
“Ta lạnh.”
Đùa à? Chiến thần của Thiên giới lấy một địch một vạn mà còn sợ lạnh?
Thấy qua rất lâu mà ta còn chưa dịch người hắn cực kỳ bất mãn, vung cánh tay dài lên ôm cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, cằm gác lên cổ của ta.
Bên tai đều là hô hấp mát lạnh, trong lòng như có hàng vạn con ngựa chạy loạn khắp nơi.
Đến tột cùng là hắn cũng giống như ta yên lặng động tâm không biết từ khi nào.
Hay là trò chơi giành chiến thắng, muốn nhìn thấy ta bị chê cười, báo thù cho mối tình kiếp cẩu huyết năm xưa?
Ta không dám biết đáp án.
Kể xong chuyện xưa, Hề Trì cười khanh khách một cái, nói ta đưa ra lời nhận xét.
Ta nói cốt truyện tốt, giọng điệu của hắn như muốn giết người.
Ta nói tình tiết cẩu huyết, hắn bảo ta nghĩ kết cục tốt hơn.
Ta nói ta sẽ không, hắn nói buổi đêm còn dài, chi bằng làm chuyện khác thú vị hơn đi.
Lại uy hiếp ta!
Muốn nghe nhận xét là giả, muốn thấy ta bị chê cười mới là thật!
Ta không thèm để ý đến hắn.
Hắn càng ôm chặt ta hơn, nỉ non gọi tên ta.
Còn ồn ào hơn cả ta.
Cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa mà nói vài câu lung tung.
Lúc này hắn mới yên tâm: “Nàng còn sống, thật tốt.”
Nháy mắt toàn bộ ý thức của ta đều bị đông cứng.
Tình kiếp cẩu huyết đó quả nhiên đã đâm sâu vào trái tim yếu ớt của hắn, mang đến vết thương khó lành.
Đúng là tạo nghiệt!
“Chiêu Chiêu, quên vở kịch này đi, nàng muốn diễn đến bao giờ?” Đột nhiên hắn trầm giọng hỏi.
Ha ha, muốn dùng mỹ nam kế để xem ta có gian lận hay không?
Đồ xảo trá, âm hiểm!
Cũng may tính cảnh giác của ta cao, giả bộ ngủ, khò khè mấy cái y như sét đánh trên trời.
Ta không được ngủ thì ngươi cũng đừng hòng ngủ.
13.
Ngày Hề Trì nghênh thú công chúa, ta bị bệnh nặng nằm trên giường, khi đó thân tín của hắn mang độc dược đến thăm.
Thân tín nói cho ta biết, Hề Trì được sự tán thưởng của hoàng thượng, được lên làm phò mà, sau này tiền đồ cực kỳ mở rộng.
Dù sao ta cũng sắp chết chẳng bồi hắn được mấy nữa, chi bằng cắt đứt đi ý niệm, tránh cho hắn làm ra việc ngốc nghếch.
Ăn độc dược xong, ta nhìn về hướng kinh thành, nở nụ cười tươi sáng: “Hề Trì, thực xin lỗi.”
“Xin lỗi ta vì cái gì?”
Bỗng chốc ta mở mắt ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Hề Trì xông thẳng vào mắt.
Ta có rất nhiều lời muốn nói với hắn…
Không đúng.
Ta nhớ tới chiến thần Hề Trì, nhớ tới hoàng thượng đang nhìn xem trò cười của mình, càng muốn mau chóng kết thúc cuộc đánh cược này.
Hóa ra là mơ thấy kiếp trước.
Suýt chút nữa đã bị lộ ra.
Hề Trì chống cằm, ánh mắt sáng ngời có hồn: “Xin lỗi cái gì thế?”
Nhân lúc ta chưa tỉnh ngủ định moi ra bí mật à?
Ta thu hồi vẻ bi thương, đưa tay chống ngực hắn.
“Xin lỗi vì đã muốn đá ngươi.”
Một đường chân xinh đẹp quét ngang qua.
Sợ làm hắn bị thương nên ta chỉ dùng ít lực nhẹ.
Thật không hổ danh là Hề Trì tư thế rớt xuống giường cũng ngạo nghễ đẹp trai như ngày xưa.
Hừ, coi như huề lần hắn đá ta xuống đài phi thăng.
Hắn đứng lên, hung hăng hỏi: “An Chiêu Chiêu, nàng không muốn sống nữa à?”
Ta nhổ vào.
Kiếp trước Hề Trì tin tưởng ta vô điều kiện, luôn bao dung chưa từng hung dữ với ta.
Mà bây giờ Hề Trì này là chiến thần bụng dạ hẹp hòi, hắn hận ta tới tận xương tủy, muốn bắt nạt, hận không thể lấy đại chùy đánh chết ta.
Có lẽ, tình kiếp đã kết thúc, ta và Hề Trì đã hoàn toàn biến mất.
Bị người trong lòng thống hận, yêu mà không có được đúng là đau đớn muốn chết.
Ta muốn cười nhưng gương mặt lại có hai hàng nước chảy xuống.
Hắn luống cuống.
Ta chưa từng nhìn thấy sự hoảng loạn này trên người hắn, chân tay không biết đặt ở đâu, so với vừa rồi chật vật hơn nhiều.
“Đừng khóc… Ta chỉ muốn dọa nàng, cả đời này ta nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an.”
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta.
Dáng vẻ dịu dàng ấy cực kỳ giống với kiếp trước.
Trút được cảm xúc đè nén đã lâu, ta túm chặt vạt áo của Hề Trì, khóc thật to.
“Hề Trì, ta xin lỗi.”
Xin lỗi, kiếp số cẩu huyết mà ta viết đã làm cả đời chàng phải nhấp nhô.
Thậm chí trước khi chết cũng không thể nghiêm túc từ biệt với chàng.
14.
Nửa tháng qua hoàng thượng không đến làm phiền ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thẩm Viện cứ đến tìm lại thấy cực kỳ chán ghét.
Ta hay ngắm cây trúc đào nở rộ ở trong Ngự Hoa viên, thì nàng ta cho người chém đi.
Ta bình thản nhìn nàng ta vướng gạch dưới chân mà ngã, nàng ta phái người sửa lại.
Những cái đó ta đều nhịn.
Cho đến khi nàng ta nhân lúc ta không ở đó mà hủy đi số bạc hà ta vất vả mới trồng được.
Ta không có thiên phú làm vườn cho nên có trồng hoa cỏ cũng không thể nuôi qua bảy tám ngày.
Mỗi lần Hề Trì tới đều ghét bỏ một phen, sau đó xắn ống tay áo lên, nhẹ nhàng mân mê vài cái rồi đắc ý khoe kiệt tác với ta.
Ta đã thề là nhất định phải chứng minh cho hắn xem.
Kết quả, bạc hà đã chết rồi.
Thẩm Viện thấy ta tức giận, bèn kéo ta đi tìm hoàng thượng phân xử.
Nàng ta không tin hoàng thượng sẽ vì mấy bồn hoa mà trách phạt mình.
Ta cũng không tin.
Ngự Thư Phòng, hoàng thượng buông bút lông, nhìn cả hai chúng ta, trầm ngầm hồi lâu sau đó giải thích thay Thẩm Viện vài câu.
Thẩm Viên kiêu ngạo liếc nhìn ta một cái rồi vặn eo rời đi.
Hoàng thượng gọi ta lại.
Hỏi một câu: “Nàng ta hủy hoại hoa của nàng, trẫm lại không trách phạt chẳng lẽ nàng không thấy tức giận ư?”
Hắn không phải là Hề Trì của ta nên chẳng có lý do gì mà thiên vị cả.
Không hận ta đã là tốt lắm rồi, ta làm gì có tư cách mà giận chứ?
Ta nở nụ cười: “Không đáng.”
Hắn không thích câu trả lời này nên cả khuôn mặt chìm vào sự phẫn nộ.
Khi ta cáo lui, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hề Chấn đã quay về, hắn ta muốn gặp nàng.”
“Vậy cũng được.”
“Hình như nàng rất vui?”
Có à?
Nhớ tới cuộc đánh cược, đã diễn thì phải diễn cho trót.
Ta giương cao lông mày: “Vui chứ, vô cùng vui.”
Vừa mới đóng cửa Ngự Thư Phòng lại, bên trong đã phát ra tiếng mấy chục quyển sách bị ném xuống mặt đất, ồ còn có cả tiếng ly sứ bể vỡ.
Đáng sợ quá, chạy mau!
Đi dạo một vòng về cung, thấy trong sân đã trống rỗng, mấy bông hoa cũng bị dọn sạch đi.
Thái giám tới nói đó là do tự tay hoàng thượng làm.
?!!!
Có cần trào phúng ta thế không? Ta hận!
15.
Hoàng thượng sắp xếp tổ chức yến hội long trọng, chúc mừng Hề Chấn chiến thắng trở về.
Ta ngồi đối diện Hề Chấn, cả bàn là thức ăn phong phú, làm ta phải luống cuống tay chân.
Thấy người kia cứ dán chặt mắt vào mình, ta cũng không rảnh lo nói mấy câu khách sáo chỉ cười lễ phép vài cái.
Nhưng Thẩm Viện không có tâm tư ăn uống nên không buông tha cho bất cứ cơ hội biểu hiện nào, đưa ra lời cầu mong được hiến vũ.
“Dáng múa của ái phi rung động lòng người, chỉ cho nhảy cho trẫm xem.”
Hoàng thượng nâng mặt, uống ngụm rượu, xoay tròng mắt qua.
“Trẫm nhớ rõ hôm tết Nguyên Tiêu, An quý nhân múa cũng tạm được, từ đó đến giờ đã qua nhiều ngày cũng nên tiến bộ rồi.”
Hắn không thấy ta đang ăn à?
Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
Ý cười trên mặt Hề Trì càng đậm hơn, dùng ánh mắt nói cho ta biết: Không múa với bị đói bụng, tự mình chọn đi.
Đứng ở giữa yến hội, ta vung tay định múa, Hề Chấn đã lấy cây sáo từ trong ngực ra, muốn tấu nhạc cùng.
Nhớ tới trình độ lần trước của hắn ta, ta có chút chờ mong.
“Gia yến này tổ chức vì ngươi làm sao để ngươi diễn tấu được?” Hề Trì nở nụ cười vô cùng dịu dàng, đốt ngón tay cầm chén rượu trở nên trắng bệch: “Lấy đàn cổ cho trẫm.”
Hắn có lòng tốt thế à?
Hay là muốn tìm cách khác để làm ta bị bẽ mặt?
Ta vội vàng ngăn hắn lại, tỏ vẻ bản thân có thể vừa múa vừa hát không cần hắn tấu nhạc.
Hắn buông cái ly xuống, lực có hơi mạnh, có vài giọt rượu tràn ra ngoài.
“Vậy cũng có hơi đơn điệu, hôm nay trẫm cao hứng liền hạ mình tấu một bản cho nàng.”
Giọng điệu này không phải là tấu nhạc mà là muốn tấu ta thì có.
Lời ca của ta chỉ đơn thuần, điệu múa cũng không có gì đặc sắc, giọng điệu lại mơ hồ.
Hề Trì lại không chíu ném mặt mũi đi nên đành không ngừng điều chỉnh điệu nhạc, vì đuổi kịp nhịp điệu hỗn loại của ta mà bắn ra những nốt nhạc cao vút, trở thành đôi phu thế khôi hài như Trư Bát Giới.
Ta muốn cười cũng không dám, càng múa càng khó giữ được biên độ, hát cũng cao tông hơn, khiến cho ngón tay của hắn phải biến hóa liên tục.
Hát không giống hát, múa không ra múa, cả khung cảnh chẳng biết dùng từ gì để miêu tả.
Kết thúc tiết mục, sắc mặt mọi người trắng bệch chỉ có Hề Trì nhẹ nhàng thở ra, mặt mày giương lên vẻ kiêu ngạo.
Mà Hề Chấn nhìn ta với ánh mắt thương tiếc.
Trong phút chốc dường như hắn ta đã quyết định điều gì đó, con người đầy kiên định.
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊