5.
Trên đường đi về từ Ngự Hoa Viên, Hề Chấn đứng đằng sau núi giả gọi ta.

“Chiêu Chiêu, nàng ở trong cung cũng không hề được yên ổn đúng không?”

Hắn ta nhìn từ trên xuống dưới: “Trước khi xuất chinh nàng đâu có gầy như vậy?”

Ta thở dài, ở trong cung cấm không có cẩm y ngọc thực* thì thôi đi, đã vậy mỗi ngày còn phải làm lụng vất vả, chịu đói bụng réo, lại bị Hề Trì tra tấn đến mệt nữa chứ!

*Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang.

Tất cả đều do bàn tay này đã viết thoại bản quá lố!

Quay về Thiên giới ta đảm bảo sẽ nghiêm túc sáng tác ra kiếp số, tranh thủ được tuyển lên chính thức, chăm chỉ cần cù, không bao giờ lười biếng nữa huhu…

Tam vương gia đưa cho ta một cái khăn, nói một cách hoảng loạn: “Nàng đừng khóc, hoàng thượng đối xử với nàng không tốt ta rất đau lòng. Nàng chờ ta cứu nàng ra ngoài, nhất định lúc đó sẽ dùng kiệu tám người nâng nàng cưới về.”

Bỗng nhiên âm thanh vỗ tay thanh thúy truyền tới từ xa.

Ánh mắt Hề Trì dừng trên chiếc khăn tay, trào phúng nói: “Tam vương gia không hổ là mảnh tướng giết địch trăm trận trăm thắng, đúng là xem trọng tiến độ. Đáng tiếc An Chiêu Chiêu đã được đưa vào cung, mặc dù trẫm không thích nàng ta nhưng ngươi cũng không có đủ tư cách để cưới về.”

Đột nhiên hắn kéo ta về một bên, đứng giữa ta và Tam vương gia, hạ lệnh: “Tam vương gia lén gặp nữ quyến trong cung, ngay lập tức đi tới biên quan bảo vệ an nguy xã tắc!”

Đây là cái tình yêu mà Hề Trì nói rằng dù ta có muốn cũng không được?

Qua loa thế thôi ư?

Nghĩ như thế, trận đánh cược này ta sắp thắng rồi.

Nhưng dù sao người yêu bị phạt, nếu như không tỏ vẻ gì chắc chắn Hề Trì sẽ nghi ngờ.

Cố gắng nặn vào giọt nước mắt, quỳ xuống khẩn cầu: “Hoàng thượng, toàn bộ đều là do nô tỳ sai, không liên quan gì tới Tam vương gia hết, ngài muốn phạt cứ phạt nô tỳ đi!”

Hề Trì tức giận đến mức bật cười, lập tức bổ sung: “Không có chiếu lệnh cả đời Tam vương gia không được về kinh!”

Kiếp trước hắn đâu có vô tình biến thái thế này đâu?

Ta nhịn không được ngước đầu lên nhìn, những tiếc nuối khổ sở hối hận đều xuất phát từ bản thân ta, khiến cho chiến thần đang yên đang đẹp bị kích thích thành bệnh tâm thần.

Hề Trì nghiên cứu tìm tòi cảm xúc của ta, đáy mắt thâm thúy không có chút ánh sáng, cười tự giễu, cất tiếng hỏi: “Mỗi ngày ngươi không được ăn no à?”

Mũi chua xót, nhớ tới câu ‘không thích’ của Hề Trì, trong lòng lại gian nan hơn.

Hừ, có ai muốn nghe người ta phủ nhận đâu, hắn không thích thì cũng không thể nói toẹt ra đâu, chẳng lẽ ta không cần mặt mũi ư?

Tam vương gia nói với vẻ uất hận: “Chiêu Chiêu là thiên kim phủ Thừa tướng, chưa từng chịu chút khổ nào. Tính tình nàng ấy lại ngay thẳng, khó tránh khỏi việc chọc giận hoàng thượng mất hứng, có điều nàng ấy không hề có ác ý. Xin hoàng thượng thương xót nàng ấy là tiểu cô nương mà nhẹ tay.”

“Giải xuống dưới!”

Hề Trì nhìn về phía ta, khó có khi xuất hiện giọng điệu dịu dàng: “Vì sao không nói với ta?”

Hốc mắt ươn ướt, ta vội vàng rũ mắt xuống, sợ hắn sẽ phát hiện ra manh mối nào đó.

“Ta không được sủng ái, có miếng cơm ăn đã không tồi rồi.”

Rơi vào kết cục như hôm nay, ta không oán ai cả, dù sao cũng do mình tự làm tự chịu.

“Xin lỗi.” Giọng của hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ tới mức làm ta giật mình: “Trẫm sẽ phân phó xuống dưới, không cho người khác bắt nạt ngươi nữa.”

Thôi đi, ngươi không chèn ép ta, ta đã cảm ơn trời đất lắm lắm rồi.

6.
Một quãng thời gian sau đó Hề Trì không gọi ta đến hầu hạ, sau khi nghe ngóng ta mới biết được hắn đã đi nam tuần, du sơn ngoạn thủy.

Tên này đúng là không có nghĩa khí, vất vả lắm mới có được ngày đi chơi ăn uống mà không cho gọi ta bưng trà đổ nước càng nghĩ càng tức giận, buổi chiều đó ta ăn nhiều hơn hai chén cơm.

Nửa tháng sau, cuối cùng hắn cũng về, mang theo một vị giai nhân xinh đẹp tuyệt trần, cười lên như ánh mặt trời ban mai, hàng đêm sênh ca.

Trong cung đồn đãi giai nhân Thẩm Viện được vinh sủng làm người ta cực kỳ hâm mộ.

Lịch kiếp tốt ở đâu?

Nói làm ta yêu mà không có được ở đâu?

Biếm ta thành cung nữ, không cho ta ở bên thanh mai trúc mã, cả ngày tú ân ái kích thích, đúng là khốn nạn!

Ta dùng hết dũng khí mắng mỏ hắn một hồi, đi tới tẩm cung ngồi xổm chờ hắn quay về nhưng lại nghe thấy hắn đã đi tới chỗ Thẩm Viện kia.

Trong lòng như có gì đó mắc nghẹn muốn chết, bỗng nhiên ta đứng dậy thì trước mắt đã tối sầm.

Một đống giấy bộp vào mặt, trên đó là chi chít những nét chữ của ta.

“Đây là kiệt tác của ngươi?” Ánh mắt Hề Trì lạnh lẽo: “An Chiêu Chiêu, ngươi hận ta bao nhiêu vậy?”

Từ khi hắn trở về, mỗi ngày ta đều không được ngủ yên ổn.

Vì quá phiền muộn nên đã tìm giấy bút, kể từng tội trạng của Hề Trì, cứ viết đi viết lại không biết đã tràn ngập tên hắn từ lúc nào.

Tưởng tượng đến cảnh hắn và Thẩm Viện nói chuyện vui vẻ là ta liền thấy khó chịu.

Bởi vì hắn mà ta mới rơi vào đồng ruộng này. Ta hận, cho nên đã viết viết vẽ vẽ lên trên tên của hắn.

Ta thừa nhận, kiếp trước, khi lịch kiếp với hắn bản thân có chút động tâm.

Khi đó hắn cực kỳ săn sóc dịu dàng, chỉ đợi một mình ta.

Nhưng sau khi phi thăng trở về, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là giết ta.

Hắn cảm thấy ta viết tình kiếp quá cẩu huyết cho nên muốn trả thù.

Ta không oán, cũng có thể giải thích.

Chỉ là ta không làm được, không thể nhìn thấy hắn và nữ nhân khác ân ái cùng nhau.

Loại cảm giác như việc củ cải mà mình nuôi ngần ấy năm bị heo của người khác ăn mất.

Những lời này ta tuyệt đối không hé răng, hắn không thích ta, nghe xong chắc chỉ cười nhạo một trận, rồi chiếu cáo cho toàn bộ Thiên Đình biết mà thôi.

Chỉ cần ta cố gắng không động tâm, hoặc làm ra vẻ không động tâm thì hắn sẽ không có cách nào để khiến ta yêu mà không có được.

Ta muốn thắng Hề Trì, ta muốn đoạt lại tôn nghiêm của mình!

“Đúng vậy, ta hận ngươi chết đi được!”

Đứng thẳng người dậy.

“Nếu không phải do ngươi, ta sẽ bị lưu lạc tới dáng vẻ chó không ra chó người không ra người như ngày hôm nay sao? Mấy ngày nay ta đều oán hận ngươi! Ta hận ngươi chết đi được!”

Trong mắt Hề Trì hiện lên sự bi thương.

Hắn nhoẻn miệng cười: “Được thôi, ngươi đúng là càng lúc càng vô pháp vô thiên. Người đâu, mau đưa An Chiêu Chiêu—”

“Ngươi ban cho ta cái chết đi!” Ta nói như chém đinh chặt sắt.

“Cái gì?”

“Ta nói, ta không muốn sống nữa!” Ta nổi giận.

Hắn thu hết vẻ bi thương, tức giận nói: “Muốn chết? Không dễ như vậy đâu.”

Hề Trì khôi phục phân vị cho ta, cho ăn cho uống thật ngon, phái thêm mười cung nữ giám thị không được rời ta nửa bước.

Đúng là đồ nhẫn tâm, ngay cả tự do để chết cũng bị cướp đi không còn một mảnh.

7.
Mấy ngày qua không nghe thấy tin đồn nào của Hề Trì và Thẩm Viện nên tâm trạng tốt lên nhiều.

Đang đi dạo ở Ngự Hoa Viên, bỗng nhiên xuất hiện mỹ nhân đi tới.

Dáng vẻ cao ngạo này làm gì còn ai ngoài Thẩm Viện?

Từ dung mạo cho đến dáng người, không khác gì so với tình duyên mà ta đã sắp xếp cho Hề Trì ở kiếp trước, có lẽ nàng ta cũng chuyển thế.

Hay là Hề Trì nhìn trúng dung mạo này nên mới đối xử khác biệt với nàng ta?

Nàng ta bảo cung nữ thái giám lui đi, cười nhạo ta không được sủng ái rồi nói đến những việc nàng ta đã cố gắng để được thánh sủng.

Ta thề với trời rằng mình cực kỳ an phận thủ thường, không hề có ý nghĩ khác nào.

Bên hồ, sắc mặt nàng ta càng lúc càng lạnh.

“Nhìn qua ta chính là sủng phi nhưng hoàng thượng chưa bao giờ thật lòng đối xử với ta. Người biết ngươi té xỉu đã lập tức chạy đến xem. Sau khi gặp ngươi thì không còn đến chỗ ta nữa.”

“Tên đó không tìm ngươi thì nên đi hỏi hắn ta chứ hỏi ta làm cái quái gì?”

“Ta tiến cung là vì muốn bay lên đầu cành, mà ngươi là chướng ngại vật ta nhất định phải loại trừ.”

Nàng ta nhìn ra xa thấy gì đó, khóe miệng giơ lên nụ cười gian xảo, nhảy xuống nước một cái… Ế gì thế?

“Muốn diệt trừ ta thì ngươi nhảy vào xuống làm gì?”

Ta lập tức nhảy theo.

Đối phó với chiêu ăn vạ cách hữu dụng nhất chính là ăn vạ lại.

Hề Trì không thể khiến ta yêu không được, nếu bây giờ ta chết đuối có lẽ sẽ tính là ta thắng đúng không?

Có bóng dánh định đánh úp lại nhưng ta đã ngăn lại.

Vớt được Thẩm Viện đang diễn kịch ở trong nước lên, vẻ mặt cạn lời: “Nước chưa tới đùi, chết đuối cái rắm.”

Thẩm Viện nhìn Hề Trì, khóc sướt mướt.

“Hoàng thượng, nữ nhân đanh đá này ghen ghét thần thiếp nên mới đẩy thần thiếp vào trong hồ nước. May mà ơn trời mênh mông cuồn cuộn, hồ nước không sâu vì thế giữ được mạng của thần thiếp.”

Ta không giải thích với nàng ta, bò lên trên bờ, khó có khi Hề Trì có mắt nhìn kéo ta lên.

Hắn chờ mong: “Lời nàng ta nói là thật?”

“Sao có thể?” Ta là loại người bụng dạ hẹp hòi vậy ư?

Mượn lực của cánh tay hắn đứng dậy rồi rút tay về, để lại bóng dáng tiêu sái rời đi.

Có ý gì thế?

8.
Trong cung lại truyền rằng Thẩm quý nhân được thịnh sủng, khác hoàn toàn cái người không được sủng là ta.

Thẩm quý nhân bị dính phong hàn, Hề Trì ban canh gừng cho nàng ta còn không quên đưa cho ta một chén—

Đồ tra nam!

Thẩm quý nhân múa, Hề Trì tấu nhạc, còn không quên bảo ta ở bên cạnh—

Quạt mát đấm chân cho hắn.

Thẩm quý nhân thích ăn đào, Hề Trì sai người—

Trồng cây đào ở trong cung của ta, chết một cây trừ một tháng bổng lộc.

Tra tấn, tuyệt đối là tra tấn.

Ta không khác gì cung nữ hầu hạ cạnh hắn cả.

Bây giờ trên đỉnh đầu là danh hiệu phi tử nhưng thực tế lại chính là nô tài hầu hạ hai người họ.

Đúng là giết người không thấy máu!

Hề Trì khiến cho ta đau đớn muốn chết ngươi đừng có nghĩ sẽ được sống tốt!

Ta muốn thắng.

Thắng cái tên nồi sắt này.

Thắng để lấy lại tôn nghiêm của Nguyệt Lão.

Thẩm quý nhân nghe hoàng thượng kể chuyện xưa, ta ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, đưa đầu lưỡi ra ngoài nhâm nhi.

Thẩm quý nhân dùng bữa với hoàng thượng, ta đứng cạnh chia thức ăn, không cẩn thận ngã vào lồng ngực của Thẩm Viện, ồ mềm nha…

Thẩm quý nhân và hoàng thượng ngâm thơ làm phú, rất không khéo ngày hôm đó ta ăn nhiều khoai lang…

Thẩm quý nhân chơi cờ vây cùng hoàng thượng, ta sẽ ở bên cạnh hô to ‘cố lên’.

Nói ‘cố lên’ còn chưa tính, ta còn dùng nhạc thiếu nhi tạo thêm kịch tính, đem tất cả phương thức đưa hai chữ ‘cố lên’ đi vào lời ca thanh xuân tươi đẹp.

Mặt Thẩm Viện càng lúc càng đen.

Hề Trì càng nghe càng mê mẩn, thắng liên tiếp vài ván.

Thẩm Viện bổ nhào về trước mặt Hề Trì nói ta quấy nhiễu nàng ta, muốn đuổi ta đi.

Quá tốt rồi, cúi đầu chào nhé!

Mỗi ngày tú ân ái ở trước mặt ta, quấy rối đến mức cực kỳ mệt mỏi, nàng ta cũng thật nhẫn nhịn đó.

Hề Trì gọi ta lại, trong mắt cất giấu vài phần chờ mong.

Ta hiểu hắn muốn ta bồi tội với Thẩm Viện để nàng ta ngừng khóc.

Ha, đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.

“Xin lỗi Thẩm quý nhân, có lẽ là do ta chưa ca đủ.”

Cuộn chặt bàn tay lại, hung hăng dậm chân, dùng giọng lảnh lót xướng lên: “Thẩm quý nhân— Hãy cố lên— Cố lên— A á–”

Xà nhà run lên ba cái.

Hề Trì sững sờ.

Thẩm quý nhân choáng váng.

Vẫn chưa đủ?

Ngưng tụ đan điền nâng cao âm vực lên quãng tám, Thẩm Viện lập tức trắng mặt, mạnh mẽ che miệng ta lại.

“Tỷ tỷ đừng hát nữa, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt của nhau.”

Ai là tỷ muội tốt với ngươi?

Hất mạnh tay nàng ta xuống, càng hát càng hăng.

Thấy hoàng thượng không trách phạt ta, Thẩm Viện không chịu nổi nữa bèn nhanh chóng quỳ an chạy đi bảo vệ tính mạng.

9.
Hát xong giọng của ta cũng trở nên khản đặc, uống liên tiếp ba chén nước mới đỡ.

Hề Trì đưa vài lá bạc hà tới miệng để làm nhuận họng.

Bỗng trái tim có hơi hoảng hốt.

Kiếp trước, trong ba năm ta viết Hề Trì bị mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ rằng ta đã cứu hắn.

Ta ỷ vào việc hắn sẽ không rời đi nên cả ngày sẽ nói vài thoại bản cẩu huyết cho hắn nghe.

Khi hứng lên còn nói tận ba canh giờ cũng không mệt.

Hề Trì chưa bao giờ mất kiên nhẫn, con ngươi sạch sẽ, hình bóng nho nhỏ của ta hòa quyện vào trong đó càng thêm sinh động hơn.

Lúc nói xong có đôi khi ta sẽ ho khan, khi ấy hắn sẽ đưa lá bạc hà cho ta ngậm.

Nhắm mắt lại, giống như ngửi được mùi thanh mát của bạc hà, trong mắt còn hiện lên dáng bóng của người thiếu niên.

“Đang nghĩ gì thế?” Mặt Hề Trì mang theo ý cười.

Khí lạnh lan tỏa khắp người.

Cảm khái nói: “Ta nhớ tới ánh hoàng hôn dừng trên người năm đó, cũng là lúc ta mất đi thanh xuân.”

Không biết là chữ nào đã chọc tới Hề Trì.

Tất cả dịu dàng đều bị rút đi hết: “Tháng sau Hề Chấn quay về, ngươi sẽ được nhìn thấy hắn ta, không cần nhớ nữa.”

Hề Chấn?

Ta chẳng hiểu mô tê gì, sợ nói nhiều sai nhiều cho nên gật đầu bảo được theo lời của hắn.

Hề Trì cười như không cười: “Quả nhiên ngươi đang nghĩ đến tên đó.”

Ánh mắt ảm đạm rồi biến mất.

“Hóa ra thời gian qua những hành động của ngươi không phải là ghen. Là ta đã tính toán sai lầm.”

Ta chớp chớp mắt.

Không hiểu được cái gì hết!

“Ngươi… Hoàng thượng… Ngài… Không phải ngài thích thần thiếp đó chứ?”

Không đúng không đúng.

Nói không chừng đó là vở kịch tình cảm mà hắn diễn ra, để ta yêu hắn rồi hung hăng vứt bỏ.

Người bị tình kiếp làm cho tổn thưởng là ta khi quay về Thiên giới sẽ bị chúng tiên vây quanh cười hả hê, nói mấy câu như ‘Ngươi cũng có ngày hôm nay’, ‘Tất cả đều là báo ứng’, ‘Không có cửa chuyển lên chính thức đâu’ để xát muối vào lòng ta.

Tưởng tượng đến cảnh đó, cả lòng bàn chân tới trái tim đều lạnh toát.

Cứu mạng với, sợ quá đi.

Ta hạ quyết tâm, trước khi bị bại lộ phải nhanh chóng chạy đi, cuộc đánh cược này xem như hòa một ván.

Hề Trì ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm ta thật lâu rồi mới phun ra hai chữ: “Ngươi đoán xem.”

Có thể đoán được thì ta hỏi cái con khỉ.

Thu hồi ánh mắt: “Thần thiếp lỡ lời, không dám đoán mò thánh ý, mong hoàng thượng trách phạt.”

Sau đó yếu đuối đưa ra lời kiến nghị: “Thần thiếp không ngại việc bị phạt nặng, có thể ban chết thì càng tốt.”

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC 🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play