“Ôi… Muộn mất rồi, muộn quá rồi. Mẹ ơi, sao mẹ không gọi con dậy vậy?”
Chết mất thôi.
“Tôi kêu nha, chính là chính ngươi không đứng dậy sao.” Mẹ tôi bảo
“Thôi bỏ đi, hôm nay không ăn sáng, con đi đây.”
“Ôi trời… Cuối cùng cũng tới kịp, may mà chưa đến trễ.” Tôi vọt vào phòng học, sau đó tựa vào lưng ghế thở hồng hộc.
“Cậu lại dậy muộn hả?” Ryouma xoay người lại hỏi tôi.
Sau khi ổn định lại hơi thở, tôi điều chỉnh ghế. Chỗ ngồi của tôi cạnh Ryouma, đây có được coi là may mắn không?
“Đúng vậy, đúng vậy, dậy muộn rồi.” Tôi bất đắc dĩ đáp.
“Đúng là đồ heo!”
Tức chết mất, vậy mà lại gọi mình là heo.
“Cậu…”
Tôi còn chưa kịp trách mắng, giáo viên đã vào phòng học. Tôi nhìn Ryouma bằng ánh mắt – cứ chờ đó đi.
Đi học hảo nhàm chán nga, lão sư giảng này đó tôi đã sớm biết. Quay đầu xem Ryouma, tên kia lại ghé vào trên bàn ngủ. Hôm nay giáo nội xếp hạng tái Ryouma sẽ lên sân khấu, nhất định sẽ dọa đại gia nhảy dựng đi, tiểu tử này tennis đánh rất khá đâu, tiến bộ cũng thực mau.
Tiết học thật là nhàm chán, thầy nói gì tôi cũng biết cả rồi. Quay sang nhìn Ryouma, lại thấy tên đó đang ngủ gục trên bàn. Hôm nay Ryouma sẽ tham gia cuộc thi đấu xếp hạng của trường, nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc, cậu nhóc này chơi quần vợt rất giỏi, tiến bộ rất nhanh.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, vui lòng không chôm qua HD thu phí.
“Nhã Diệp, em lên làm câu này đi.”
“Vâng ạ.” Hừ, người ta vẫn còn đang đăm chiêu nghĩ ngợi mà, đôi mắt của giáo viên này đúng là quá lợi hại, như vậy cũng có thể nhận ra được tôi không tập trung.
“Cạch cạch cạch…” Tôi đứng trên bục giảng làm bài, bạn học phía dưới đồng loạt phát ra âm thanh “wow”. Đến cả giáo viên cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột.
“Thầy ơi, em làm xong rồi ạ. Câu này có bốn cách làm, bởi vì không đủ vị trí để viết, em chỉ viết ba loại, em có thể xuống được chưa ạ?” Buồn cười, muốn làm khó dễ mình ư? Cứ chờ thêm một trăm năm nữa đi. Tôi là ai chứ? Là thiếu nữ xinh đẹp thiên tài đó…
“Có thể… em có thể về chỗ.” Giáo viên vừa nói vừa chấm tay lau mồ hôi.
Tôi ngồi trở lại vị trí sau, Ryouma quay đầu lại, bảo với tôi một câu “Đồ thích thể hiện.”
Hừ, không phải cậu ấy đang ngủ sao?
“Tôi thích thể hiện thì làm sao, hừ.”
Tên này làm tôi tức chết mất
“Hehe”
“…” Tên này thật là có khiếu chọc cho người ta sôi máu.