Trận đấu xếp hạng nội bộ lại bắt đầu, tôi ngồi dưới gốc cây cạnh sân nghỉ ngơi. Bây giờ là trận đấu giữa Ryouma và Kaidou.
“Cậu không định xem thi đấu sao?” Fuji thấy tôi ngồi ở dưới tàng cây bèn đi tới bắt chuyện.
“Không cần xem, tôi biết kết quả mà.” Tôi đã xem Ryouma thi đấu tôi cả ngàn lần, không muốn nhớ kỹ cũng không được. Vả lại, tôi cũng chẳng có hứng thú biết cậu ấy xếp hạng bao nhiêu.
“Vậu sao? Vậy em nghĩ ai sẽ thắng?” Fuji hỏi.
“Ryouma.” Đây là điều chắc chắn, không cần xem cũng biết.
Fuji chống cằm. “Sao mà em biết được?”
“Tôi biết rõ thực lực của Ryouma, rõ hơn anh nghĩ đó. Ha ha…” Đương nhiên tôi không thể không biết cốt truyện của Võng Vương rồi.
“Thế à? Nếu thế thì thú vị thật.” Fuji mở to hai mắt, sau đó anh ấy nhắm mắt lại và mỉm cười, tiếp tục đi xem thi đấu.
“…” Thật không thể thiếu cảnh giác với con gấu có tâm địa đen tối này được. Như thể chuyện gì tôi cũng bị anh ấy nhìn thấu vậy.
Tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, trận đấu vẫn chưa kết thúc sao? Tôi suýt nữa đã ngủ gục. Lúc này nghe thấy Momoshiro Takeshi ngồi cạnh xem thi đấu nói:
“Ôi trời, cái tên Ryouma kia hoàn toàn rơi vào bẫy của Kaidou rồi kìa. “Đường bóng rắn” chẳng qua chỉ là con mồi của Kaidou thôi. Mục đích thật sự của cậu ta là…”
Dù sao cũng cảm thấy nhàm chán, chi bằng quay sang quan sát và phân tích trận đấu.
“Mục đích chính của Kaidou là khiến cho đối thủ bị ép phải chạy ngược chạy xuôi, biên độ lớn giúp làm tiêu hao thể lực của đối thủ. Tôi nói không sai chứ, đàn anh Takeshi.”
“Ôi, Tiểu Tuyết cũng đến xem thi đấu sao. Em nói không sai, mục đích chính của Kaidou là làm tiêu hao thể lực của đối thủ. Đến cả chuyện này em cũng phát hiện ra sao? Thật là lợi hại! Lợi hại ghe.” Momoshiro Takeshi nói.
“Em chán quá nên mới tới đây xem thi đấu thôi. Có điều… người thật sự rơi vào bẫy là ai còn chưa biết đâu? Ha ha…” Tên nhóc Ryouma này thật là ranh mãnh, nghĩ ra cả cách này để khiến thể lực của Kaidou tiêu hao.
“Như vậy là sao” Xem ra bọn họ đều chưa nhận ra chuyện này.
“Hay là anh hỏi đàn anh Inui xem, em tin rằng anh ấy có thể cho anh biết đáp án.” Đương nhiên tôi không thể nói ra chuyện này, Fuji vẫn còn đang ngồi bên cạnh kìa, đề phòng tên này quả đúng là không dễ dàng gì.
Inui Sadaharu đẩy mắt kính, sau đó nói:
“Nếu cứ bắt đường bóng thấp và sâu như vậy thì mỗi lần bóng gần đập vào chân, người đó sẽ luôn phải khuỵu gối để chống trả và hệ quả là người này sẽ tiêu hao năng lượng gấp hai, ba lần so với bình thường”.
Đúng lúc này, Ryouma đã đỡ lấy “đường bóng rắn” của Kaidou, đang lúc mọi người đang kinh ngạc, Ryouma mở miệng nói:
“Đàn anh Kaidou, chiêu này thật sự rất khó đánh. Vừa hay em trông thấy có lối thi đấu này trên tạp chí thể thao, hơn nữa còn được nhìn anh làm mẫu ngoài đời, cho nên mời liều thử một chút. Kết quả chẳng dễ chơi chút nào.”
“Trận đấu kết thúc. Echizen Ryouma thắng sáu bốn.”
Trận đấu vừa mới kết thúc tôi đã bước vào sân bóng, sau đó với nói Ryouma: “Cho mượn vợt với.”
Ngay khi Kaido chuẩn bị vỗ vào đầu gối bằng mình vợt bóng, tôi đã gạt phăng vợt của Kaidou bằng một cú giao bóng, sau đó bước tới.
“Vợt và bóng không phải để đánh người, kể cả là để đánh chính mình đi chăng nữa. Nếu anh tự làm mình bị thương, trận đấu sẽ bị ảnh hưởng do chấn thương. Nếu làm như vậy - anh có vui không? Thua trận thì nên tự ngẫm nghĩ lại đi chứ, thay vì tự làm đau bản thân, anh không thể suy nghĩ cẩn thận lại sao? Hãy tự mình nghĩ cho kỹ đi.” Nói xong, tôi trả vợt lại cho Ryouma rồi bước ra khỏi sân.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, vui lòng không chôm qua HD thu phí. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Wow, Tiểu Tuyết ngầu quá đi!” Kikumaru chạy tới bá vai tôi.
“Đàn anh Kikumaru, anh nặng quá, mau buông ra đi.” Trời ạ, nếu hôm nào cũng bị anh ấy bá vai như vậy, tôi sẽ không cao được mất.
“Hả… được thôi được thôi.” Kikumaru ấm ức buông cánh tay khỏi người tôi.
“Đội trưởng, hôm nay tôi về trước nhé.” Tôi không thích nhìn thấy người khác tự làm đau mình, tâm trạng cũng xấu đi.
“Được, hôm nay em cứ về trước đi.” Tezuka Kunimitsu nói.
Tôi biết rằng những gì tôi vừa nói có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tezuka, bởi vì tay của anh ấy… cũng bị tổn thương do có tiền bối ghen tị. Anh ấy hiểu rõ cảm giác đó hơn bất kỳ ai.
“Mọi người ơi, tôi về nhà trước đây, tạm biệt.”