Không cần nói ra thì ai cũng biết kết quả của cuộc thi xếp hạng toàn trường, và Ryouma đã trở thành tuyển thủ chính thức đầu tiên trong các sinh viên năm nhất có được chiến thắng trọn vẹn. Điều đang chờ đợi cậu ấy kế tiếp là cuộc thi khu vực.

Cốc cốc… bên ngoài có tiếng gõ cửa

“Mời vào.”

“Tiểu thư, là điện thoại của cô. Là huấn luyện viên Sumire Ryuuzaki gọi tới.” Quản gia cầm điện thoại vào phòng.

“Cháu biết rồi ạ.” Tôi nhận lấy điện thoại: “Alo, em chào cô Sumire ạ, đã trễ thế này rồi, sao cô lại gọi điện cho em?” Tôi nghĩ hơn phân nửa là vì chuyện tên Ryouma kia tham gia đánh cặp.

“Tiểu Tuyết, em nói xem Momoshiro Takeshi và Ryouma có ổn không?” Huấn luyện viên Sumire hỏi.

“Không có vấn đề gì đâu ạ. Vả lại cô cũng đừng quá lo lắng. Tuy rằng nhất định sẽ thắng, nhưng đến lúc đó cô có thể sẽ rất tức giận đó ạ. Hì hì…” Bởi vì màn đánh đôi của hai người kia thật sự rất khôi hài.

“Vậy ư? Dù sao cô cũng đang đau hết cả đầu vì trình tự ra sân, hay cứ để hai em ấy thử một lần đi.”

Ngắt điện thoại của huấn luyện viên Sumire, tôi nằm nhoài ra giường, suy nghĩ xem ngày mai có nên xem thi đấu hay không. Đi hay là không đi đây? Nếu đi… vậy thì ngày mai xem thi đấu cũng sẽ rất nhàm chán, không có gì thú vị. Nếu như không đi… ngày mai Ryouma sẽ trở thành tuyển thủ chính thức. Thôi bỏ đi, tôi sẽ không đi. Trận đấu ngày mai với Ngọc Lâm sẽ cực kỳ nhàm chán.

Không đi xem thi đấu đâu, tới đó có gì tốt chứ? Thật là nhàm chán muốn chết.

Đang định đi dạo phố, tôi lại đụng phải một người, sau đó ngã ngồi dưới đất. Ôi trời ơi, đau quá. Tôi đứng dậy xoa vết thương của mình.

“Đi không nhìn đường hay gì?? Tôi bắt đầu chửi rủa mà không nể nang ai.

“Cô bạn à, là tự cậu hồn vía trên mây rồi đụng phải tôi, sao còn nói tôi không xem đường hả?”

Tôi ngẩng đầu lên nhỉ. Hả? Ninja Yoshi của học viện Ice Emperor?

“Cho dù tôi có thất thần đi nữa, chẳng nhẽ cậu không biết mà tránh chắc? Nếu nhìn đường thì sao mà đụng phải tôi được.” Tôi nhỏ giọng nói thầm.

“Cậu nói gì vậy?” Ninja Yoshi đẩy kính.

“Không có gì, tôi vô cùng xin lỗi.” Quay người lại, tôi lại đụng phải một người khác. Nhưng lần này tôi không ngã xuống, Ninja Yoshi đã đỡ lấy tôi. Nếu không thì cặp mông của tôi sẽ lại phải chạm đất mất, hu hu…

“Cảm ơn”

Sao hôm nay mình xui thế nhỉ, chưa đầy hai phút đã va phải hai người rồi.

Ninja Yoshi nói:

“Đừng khách khí.” Sau đó thì thầm bên tai tôi: “Cậu có vẻ thảm nhỉ.”

“Hừ, ý cậu là gì?” Đã xin lỗi còn muốn như thế nào nữa hả, cậu ấy không nhỏ mọn như vậy chứ.

“Cậu xoay người nhìn xem.” Yoshi chỉ phía sau tôi.

Tôi quay lại nhìn… Trời ạ! Hóa ra tôi đụng phải một tên côn đồ, nãy giờ gã vẫn nhìn tôi chằm chằm.

“Thật lòng xin lỗi, vừa rồi lỡ đụng phải anh ạ.” Tôi không muốn gây sự, chỉ có thể xin lỗi trước, dù sao đây cũng thật sự là lỗi của tôi, xin lỗi cũng không mất đi miếng thịt nào.

"Nói xin lỗi chơi thôi hả? Cô em không thấy quần áo của anh bẩn hết rồi sao? Ít nhất cũng phải đền mười ngàn yên tiền giặt ủi. Nhưng thấy cô em rất xinh đẹp, tiền giặt ủi miễn đi cũng được. Đến đây chơi với mấy đứa anh đi, nếu không…” Nói xong, tên xã hội đen giơ tay muốn kéo tôi đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Tưởng bở à, tránh ra, đừng có chạm vào tôi.” Tôi gạt tay tên côn đồ ra. Muốn bắt tôi đi cùng bọn họ hả? Còn chưa đủ tư cách đâu.

“Ồ, cũng ra gì đấy. Cô em không rời khỏi đây một cách dễ dàng được đâu. Anh là tên côn đồ khét tiếng nhất vùng này đó.” Tên côn đồ quay lưng bảo với đám người đằng sau: “Bắt cô bé kia lại đây mau!”

Tôi thấy thuộc hạ của tên lưu manh đang đi về phía mình bèn quát: “Đừng tới đây, nếu bước tới đây thì đừng có trách tôi không nể mặt.” Sau đó, tôi đẩy Yosshi đang đứng cạnh mình ra và nói: “Cậu đi trước đi, cẩn thận không bị thương đó.”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, vui lòng không chôm qua HD thu phí.

“Không cần hỗ trợ gì sao?” Ninja Yoshi tỏ ra khá kinh ngạc.

“Cậu đứng xa ra thì là hỗ trợ rồi đấy.” Tôi lườm cậu ấy một cái.

“Đã bảo là đừng có đến gần rồi mà, các người còn dám qua đây sao? Lát nữa xảy ra chuyện gì, tự gánh lấy hậu quả đi nhé!” Nói xong tôi liền đá vào háng tên lưu manh bên cạnh, một cước này đủ để gã đau cả tháng.

“Nào. Bắt cô ta đi.” Một vài tên côn đồ bắt đầu bao vây tôi.

Đối phó với mấy tên lưu manh quả thực dễ như trở bàn tay. Chỉ vài phút sau, bọn họ đã ngã lăn ra đất.

Tôi phủi tay, nói với bọn côn đồ. “Tôi đã cảnh cáo các người trước rồi đó, là do các người không biết nghe lời. Đừng có đổ lỗi cho tôi.”

Đang định quay người trở về nhà, tôi lại trông thấy Ninja Yoshi vẫn đang đứng bên cạnh mình. Ơ kìa… Người này thực sự đang đứng xem trò vui đấy à?

“Sao còn chưa đi? Xem kịch cũng phải trả tiền đấy nhé!”

“…” Ninja Yoshi cạn lời.

“Tôi đi đây, tạm biệt. Cậu cứ đứng xem thoải mái nhé!” Mặc kệ cậu ấy, nói chuyện với con sói Kansai này chẳng có gì hay ho. Biết vậy thì hôm nay tôi đã đi xem thi đâu, tự dưng bị một đám côn đồ làm phiền, bực thật đấy.

“Cậu tên là gì?” Ninja Yoshi hỏi.

Tôi không buồn đầu quay lại. “Hôm nay tâm trạng không tốt, không nói cho cậu biết. Nếu lần sau có cơ hội gặp mặt lại thì tôi sẽ nói.” Không cho cậu ấy cơ hội nói tiếp, tôi đã vẫy một chiếc xe taxi rồi ngồi lên.

“Tạm biệt…”

“Cô bạn này thật là thú vị.” Ninja Yoshi đẩy mắt kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play