Việc buôn bán trên phố Long Môn dần trở lại bình thường sau khi đợt nắng nóng qua đi. Vào những buổi sáng, cửa tiệm nhỏ của Nghiêm Chu Mãn luôn chật kín người, phần lớn là học sinh vội vã đi học, nhờ ông chủ đóng gói đồ ăn mang đi. Họ hoặc vừa đi vừa ăn, hoặc ngồi ăn trong các góc khuất trước cổng trường, lá gan lớn hơn thì lén bỏ vào cặp sách, chuẩn bị mang vào lớp từ từ thưởng thức.

Trước mặt Nghiêm Chu Mãn xếp năm, sáu cái bát nhựa, hắn đang lần lượt đổ mì vào từng bát. Học sinh vội vã không đợi nổi ông chủ đóng gói giúp, lâu dần ai cũng ngầm hiểu là khi ông chủ làm xong thì tự mình đậy nắp và đóng gói mang đi.

Trong tiệm, âm thanh thanh toán điện tử vang lên liên tục, Nghiêm Chu Mãn cũng không có thời gian để kiểm tra từng người xem đã trả tiền hay chưa, may mắn là học sinh luôn giữ phép tắc, cuối tháng tính toán lại cũng không thiếu gì.

Tiệm đang bận rộn hết sức thì bên ngoài một người phụ nữ đẩy xe bán bánh rán tiến lại gần tiệm mì. Bà nhìn Nghiêm Chu Mãn đang bận rộn nấu mì, lo lắng nói: “Ông chủ Nghiêm, con trai tôi ở trường xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi ngay. Phiền cậu giúp tôi trông xe một lát được không? Tôi sẽ quay lại ngay.”

Nghiêm Chu Mãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ, là người bán bánh rán trước cổng trường. Xe bánh của bà không được sạch sẽ lắm, hắn chỉ đi ngang qua mỗi ngày mà chưa bao giờ ăn thử bánh của bà.

"Được thôi, nhưng phải đến trước buổi trưa để dời xe đi. Bà đậu xe bên cạnh gốc cây kia, ngay bên cạnh xe ba bánh của tôi”, hắn chỉ cho người phụ nữ chỗ đậu xe.

"Ừ ừ, được rồi, cảm ơn ông chủ Nghiêm, trước trưa tôi chắc chắn sẽ đến dời xe", người phụ nữ liên tục cảm ơn rồi rời đi.

Các chủ cửa hàng trên phố Long Môn không thích có xe đậu trước cửa tiệm của mình. Đường phố vốn đã hẹp, đậu xe cản đường sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán, hơn nữa, trên con phố này có quá nhiều cửa hàng ăn uống, mọi người ngầm cạnh tranh lẫn nhau, việc buôn bán của bạn ế ẩm thì đương nhiên cơ hội kiếm thêm của tôi sẽ tăng lên. Mọi người đều âm thầm ganh đua, có lẽ đó cũng là lý do người phụ nữ từ đầu đến cuối phố đã tìm đến Nghiêm Chu Mãn.

Vào buổi sáng, khách ăn tại chỗ không nhiều, trước cửa hắn chỉ dựng vài cái bàn, vẫn đủ chỗ cho một xe bán hàng rong nhưng đến trưa thì không được, không có chỗ bày bàn ăn sẽ mất nhiều khách. Nhưng Nghiêm Chu Mãn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều thì có ích gì. Kể từ khi bắt đầu kinh doanh, sự ngang bướng thời thanh xuân của hắn đã dần biến mất. Việc để người ta đậu xe trước cửa chẳng là gì cả, hiện tại còn có một chú chó nhỏ cũng đang được hắn bảo vệ trong tiệm.

Đến trưa, Lâm Tấn Thanh tan học liền chạy nhanh đến cửa để giúp đỡ. Thấy một xe bánh rán đậu ngay trước cửa, đúng chỗ bày bàn ăn, cậu thử đẩy xe để dời đi.

"Tiểu Tấn, đừng động vào cái xe đó, cứ để nó ở đó", Nghiêm Chu Mãn từ trong quán thấy vậy liền vội ngăn cậu lại.

"Hả? Tại sao?" Lâm Tấn Thanh không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút tay về rồi quay lại tiệm.

Lâm Tấn Thanh chạy nhanh, lúc này đám đông học sinh vẫn chưa ùa vào, Nghiêm Chu Mãn cũng có thời gian để giải thích với cậu, “Khu vực trước cửa tiệm chúng ta nhỏ, hơn nữa đã ngầm phân chia thành từng khu vực của mỗi cửa hàng rồi. Nếu cậu dời xe này đi mà chiếm mất chỗ của tiệm khác, các chủ tiệm khác sẽ không vui đâu.”

Lâm Tấn Thanh hiểu ra, có chút tức giận mà nói nhỏ: “Vậy xe này của ai mà để ở đây mãi không dời đi, ảnh hưởng đến việc buôn bán vậy!”

“Không sao”, Nghiêm Chu Mãn xoa đầu cậu một cái, rồi hướng dẫn, “Cậu cứ vòng quanh xe bánh rán mà sắp xếp ba cái bàn, rồi lấy thêm vài cái ghế ra.”

“Được”, Lâm Tấn Thanh ngoan ngoãn làm theo.

Cửa hàng bị chắn bởi xe trông còn chật chội hơn, nhiều học sinh đến thấy không thể chen vào cửa tiệm thì đã rời đi thẳng. Còn một số học sinh quen biết với Nghiêm Chu Mãn thì nhân cơ hội phàn nàn: “Ông chủ ơi, xe này chắn quá, tôi chỉ có thể đứng ăn thôi.”

Nghiêm Chu Mãn nghe thấy liền mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, hôm nay có chút sự cố, bên ngoài có để vài cái ghế rời, nếu các bạn đồng ý thì cứ ngồi tạm mà ăn.”

Những cửa hàng ven đường cũng không quá chú trọng đến môi trường ăn uống, hơn nữa tiệm mì của Nghiêm Chu Mãn buôn bán rất tốt. Hầu hết các khách hàng quen của họ đều đã từng gặp tình huống không có chỗ ngồ, một số nam sinh khi xếp hàng chờ đến lượt mình thì ngay lập tức ngồi xổm ở cửa tiệm ăn từng miếng lớn. Sau khi ăn xong, họ sẽ đưa bát mì cho Lâm Tấn Thanh đang bận rộn thu dọn bát đĩa, rồi tự mình vào trong tiệm rót đầy một cốc trà từ thùng inox để giải khát.

Về tình huống nhỏ này vào buổi trưa, mọi người đều không quá chú ý, chỉ có Lâm Tấn Thanh thì để tâm hơn.

Công việc của cậu là nhanh chóng thu dọn những bát đĩa trống sau khi khách ăn xong. Dựa vào khả năng thu dọn bát đĩa của mình hiện tại, cậu vẫn chỉ có thể bưng được tối đa ba cái bát một lần.

Nhưng hôm nay do thiếu số lượng bàn ăn, số khách hàng buộc phải cầm bát mà không có bàn để ăn đã tăng lên, công việc thu dọn bát đĩa của cậu đã trở thành việc cậu đang bưng ba cái bát tiến vào trong thì bị khách gọi lại, nhét bát của họ vào trong lòng cậu. Cậu đành phải giữ cánh tay thẳng để có thể chứa bốn hoặc năm cái bát, không biết khi nào mà tay áo đã dính đầy những vết dầu lớn.

Lâm Tấn Thanh hoàn toàn không để ý, chỉ muốn nhanh chóng đưa bát vào bếp.

“Này, Lâm Tấn Thanh”, một giọng nói bất cần đời bỗng vang lên từ cửa.

Lâm Tấn Thanh và Nghiêm Chu Mãn đều ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng gọi, Nghiêm Chu Mãn phát hiện ra người vừa lên tiếng chính là người lần đầu tiên đến tiệm mì ăn cùng với Lâm Tấn Thanh. Nhưng hôm nay sắc mặt của cậu ta không còn hòa nhã như lần trước.

 Người vừa đến nhìn quanh tiệm mì một vòng, phát hiện không còn chỗ ngồi bèn đút một tay vào túi, giả vờ nói: “Bây giờ cậu nghèo đến mức phải làm việc ở chỗ như thế này sao?”

Ý định đến gây chuyện của cậu ta quá rõ ràng, trong tiệm nhiều học sinh đã bắt đầu ngừng ăn mì, ánh mắt hướng về cậu ta và Lâm Tấn Thanh dò xét.

Nghiêm Chu Mãn lên tiếng ngăn lại: “Này, bạn học...”

“Cậu muốn ăn gì?” Lâm Tấn Thanh cắt ngang lời Nghiêm Chu Mãn, mặt vẫn điềm tĩnh đáp trả.

“Hừ”, người kia cười khẩy một cách thờ ơ, “Trước đây không có tiền mà còn bày đặt ra vẻ.”

Nói xong, cậu ta hời hợt bỏ đi.

Tiệm mì lại khôi phục không khí nhộn nhịp như trước, nhưng trong tiếng ồn ào bắt đầu xen lẫn những lời nhắc đến tên Lâm Tấn Thanh.

Người trong cuộc vẫn rất bình thản, tay chân không ngừng thu dọn bát đũa. Nghiêm Chu Mãn liếc nhìn vài lần thấy cậu không có biểu hiện gì khác thường thì mới yên tâm.

Một giờ sau, lượng khách trong tiệm giảm dần, thím Trương cũng bắt đầu nấu ăn.

Từ trong bếp vọng ra tiếng xèo xèo của đồ ăn cho vào chảo dầu, mùi hương cay nồng cũng theo đó bay ra khiến hai người đang bận rộn ở phía trước quán vô thức nuốt nước miếng.

Khi tiễn đi nhóm khách cuối cùng, Lâm Tấn Thanh thu dọn bát đũa rồi cùng thím Trương mang thức ăn ra. Hôm nay thím Trương làm sườn xào chua ngọt, rau xào thịt và canh bí đỏ. Kể từ khi phát hiện Lâm Tấn Thanh đến từ miền Bắc và thích vị chua ngọt, thím đã thường nấu những món có hương vị ngọt hơn.

Nghiêm Chu Mãn chỉ quan tâm đến việc thức ăn có sạch sẽ hay không, còn lại hắn không để ý. Thím Trương nấu gì hắn ăn nấy, chỉ có Lâm Tấn Thanh là mỗi ngày đều được cho ăn một cách mãn nguyện.

Hôm nay thím Trương làm một nồi sườn xào chua ngọt lớn, Lâm Tấn Thanh ăn không ngừng miệng khiến Nghiêm Chu Mãn hơi ngạc nhiên. Hắn nghĩ rằng sau khi bị người ta tìm đến gây hấn ngay trước mặt, ít nhiều gì Lâm Tấn Thanh cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Sau bữa cơm, chờ thím Trương vào bếp, Nghiêm Chu Mãn gọi Lâm Tấn Thanh đang chuẩn bị đi học lại.

Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy không yên tâm.

Hắn mở đầu uyển chuyển hỏi: “Vừa nãy đó là bạn cậu à?”

“Không hẳn là bạn”, Lâm Tấn Thanh đưa tay lên sờ cổ, theo động tác của cậu, Nghiêm Chu Mãn nhìn thấy vết dầu trên tay áo cậu, trong lòng lại thoáng lo lắng.

Lâm Tấn Thanh nói: “Cậu ta là bạn học cùng lớp với tôi. Khi tôi mới chuyển trường đến, trong tay còn tiền nên thường mời bọn họ ăn uống. Sau đó, khi tôi... hết tiền... họ có đến tìm vài lần để tôi mời tiếp, nhưng tôi từ chối. Từ đó, chúng tôi cũng ít qua lại hơn.”

Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Tấn Thanh liền lo lắng nói thêm: “Tôi sẽ nói rõ với cậu ta, bảo cậu ta đừng đến tiệm nữa. Anh yên tâm, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.”

Nghiêm Chu Mãn nhận ra rằng mỗi khi Lâm Tấn Thanh lo lắng hoặc cảm xúc kích động, đôi mắt cậu đặc biệt sáng khiến hắn ngay lập tức nhớ đến ánh mắt của chú chó nhỏ hồi hắn còn bé. Hắn rất hài lòng với phát hiện này liền nói với Lâm Tấn Thanh: “Cậu đừng dính vào chuyện này nữa. Hôm nay bạn học của cậu đến là cố ý để chọc giận cậu. Nếu cậu thật sự đi tìm cậu ta, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu cậu ta lại đến gây rối bắt nạt cậu, nhất định phải nói với anh đây, biết chưa?”

“Được”, Lâm Tấn Thanh cười đáp.

Nghiêm Chu Mãn lại nói: “Còn nữa, cậu cởi áo ra đi, chiều nay tôi rảnh sẽ giặt cho cậu. Nhìn xem tay áo toàn dầu mỡ kìa.”

Lâm Tấn Thanh nghiêng người lật gấu tay áo lên nhìn, một vệt dầu vàng lớn thực sự bám ở đó.

Cậu thản nhiên nói: “Không sao đâu, tối về tôi tự giặt cũng được.”

“Chậc”, Nghiêm Chu Mãn không thể chịu được những lời như thể sống chung với dầu mỡ, thúc giục: “Mau cởi ra đi, cậu thì biết giặt quần áo gì chứ, lần trước vết bẩn còn dính trên cổ áo cậu mà vẫn chưa giặt sạch kìa.”

Lâm Tấn Thanh đành miễn cưỡng cởi áo ra, Nghiêm Chu Mãn nhận lấy rồi giả vờ nghiêm nghị, đẩy cậu ra cửa: “Bây giờ cậu nên nhanh chóng học tập nghiêm túc cho tôi, đừng nghĩ đến chuyện gây rối! Sắp thi đại học rồi mà suốt ngày không chịu học hành nghiêm túc.”

“Biết rồi, biết rồi…” Lâm Tấn Thanh kéo dài giọng trả lời một cách uể oải rồi chạy bộ về phía trường học.

Nghiêm Chu Mãn mở rộng chiếc áo đồng phục của Lâm Tấn Thanh ra, nhíu mày nhìn vết dầu, mồ hôi và cả dấu bút trên áo, khó chịu than thở với thím Trương bên cạnh: “Thím Trương, thím nói xem sao lại có đứa trẻ bừa bộn thế này chứ?”

Thím Trương cười đáp: “Tiểu Lâm như vậy mới giống học sinh cấp ba, chứ cháu yêu sạch sẽ quá mới là ít gặp.”

Nghiêm Chu Mãn không đồng ý với lời của thím Trương, lục tìm một cái chậu từ tủ trong bếp rồi bỏ áo vào đó để giặt.

Trong tiệm của hắn có sẵn chậu giặt và bột giặt cùng vài bộ quần áo thay thế để dùng khi quần áo quá bẩn đến mức không chịu nổi nữa, vừa hay lần này tác dụng, giúp Nghiêm Chu Mãn tẩy sạch hết những vết bẩn khiến hắn khó chịu.

Mùa hè nóng nực khô ráo, Nghiêm Chu Mãn treo áo đã giặt sạch lên giá của chiếc ô che nắng trước cửa quán. Chỉ trong một buổi chiều mà áo đã khô, buổi tối Lâm Tấn Thanh đến có thể mặc ngay.

Tuy nhiên, đến tối Lâm Tấn Thanh vẫn chưa đến, còn chủ xe bán bánh rán thì chậm rãi xuất hiện trước.

Bà mang theo một túi táo, hớt hải bước vào quán của Nghiêm Chu Mãn. Vừa vào cửa, bà đã đẩy mạnh túi trái cây vào tay Nghiêm Chu Mãn, lúng túng nói: “Thật xin lỗi ông chủ Nghiêm, thật sự xin lỗi, hôm nay tôi đưa đứa nhỏ đến bệnh viện thì mới biết đứa nhỏ bị viêm ruột thừa. Hôm nay bận rộn làm phẫu thuật đến giờ mới rảnh rỗi được. Thật xin lỗi ông chủ Nghiêm, làm chậm trễ việc buôn bán của cậu rồi.”

Người phụ nữ vẫn liên tục xin lỗi, có chút nói năng lộn xộn khiến Nghiêm Chu Mãn nghĩ đến hình dáng của một người mẹ.

Ký ức về mẹ của hắn đã rất ít ỏi, khi đó hắn còn quá nhỏ, chỉ nhớ một người phụ nữ nửa dựa vào giường bệnh đang gọt táo cho mình.

Nghiêm Chu Mãn đưa túi trái cây lại cho bà, nói: “Không sao đâu, ai cũng có lúc gặp chuyện gấp. Bà mang trái cây về cho con ăn đi.”

Người phụ nữ kiên quyết không chịu lấy lại, mãi một lúc sau Nghiêm Chu Mãn mới nhận lấy.

Thím Trương đứng phía sau nhìn hai người qua lại, chờ đến khi người phụ nữ đẩy xe rời khỏi mới cảm thán nói với Nghiêm Chu Mãn: “Tên nhóc nhà cháu quá thật thà, nhưng nếu để cho việc buôn bán đi lên thì…”

Câu nói của thím chưa nói hết nhưng cả hai đều hiểu ý. Làm kinh doanh kiếm tiền, mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ dàng, có lòng trắc ẩn thì khó tránh khỏi thiệt thòi. Nhưng Nghiêm Chu Mãn không quá để tâm, hắn buôn bán cũng là dựa vào ý tốt của rất nhiều người mới có thể có ngày hôm nay, dù sao đi nữa, hắn vẫn cảm thấy phải sống theo lương tâm của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play