Kể từ sau trận mưa vào tuần trước, thời tiết ở Xương Đông không mát mẻ mà lại càng nóng hơn. Rõ ràng là sắp sang thu, nhưng thời tiết tuần này lại lên tới ba mươi chín độ khiến người dân thành phố Xương Đông vừa mới cảm nhận được sự mát mẻ lại phải chịu đựng cái nóng gay gắt của mùa hè.
Mỗi ngày, thực phẩm tươi mới trong quán đều phải chia thành những phần nhỏ để bảo quản trong tủ lạnh, chờ khi nguyên liệu trên bàn dùng hết thì lại lấy một mẻ ra.
Thực phẩm cần được bảo quản lạnh, còn con người thì cũng cần giảm nhiệt và giải nóng.
Dù cho hai chiếc quạt công nghiệp trong cửa hàng có chạy suốt ngày thì cũng không thể xua tan được cái nóng tích tụ trong cửa hàng. Một phần là do cái nóng vốn có của mùa hè, nhưng nguyên nhân chính vẫn là do lượng lớn hơi nước bốc lên khi nấu mì và nhiệt lượng từ dòng người đông đúc liên tục làm tăng nhiệt độ trong phòng.
Những luồng khí này bao bọc chặt chẽ lấy Nghiêm Chu Mãn khiến hắn mồ hôi đầm đìa hết lần này đến lần khác. Mỗi khi như vậy hắn rất khao khát cửa hàng có một chiếc máy lạnh, không chỉ để thu hút thêm khách mà bản thân hắn cũng có thể thoải mái hơn nhiều.
Ý nghĩ này cũng đã xuất hiện vào mùa hè năm ngoái, nhưng cuối cùng kế hoạch đành dừng lại vì chi phí mua máy quá đắt đỏ và tiền điện phát sinh sau đó.
Hắn hơi cong lưng nhấc một góc áo lau đi mồ hôi trên mắt, thở ra một hơi nặng nề, chờ tầm nhìn rõ ràng trở lại, một bóng dáng bận rộn hiện lên trong tầm mắt hắn, người đó đang thu dọn ba cái bát lớn trên bàn.
Bát trong tiệm mì là loại bát đặc chế, nếu có kinh nghiệm thì có thể bưng được bốn bát một lúc mà không gặp vấn đề gì, nhưng đối với người mới thì mỗi tay bưng một bát vẫn an toàn hơn.
Lúc này trong tiệm quá đông người, để tiết kiệm thời gian, cậu chọn bưng ba bát cùng lúc, cái bát thứ ba được giữ chắc chắn giữa khoảng trống của hai tay và thân người, nhưng cũng vì vậy mà cậu phải đi lại rất cẩn thận.
Nhưng mà trong tiệm quá đông người, lúc đi lại cậu đụng vào ai đó khiến nước canh bắn lên áo.
“Cẩn thận chút, Tiểu Tấn”, Nghiêm Chu Mãn vô thức nhắc nhở.
“Không sao đâu, tôi cẩn thận mà”, cậu thiếu niên bưng bát run rẩy đi vào sau bếp.
Nghiêm Chu Mãn: Tôi nhắc cậu cẩn thận cái áo kìa.
Công việc sắp xếp cho Lâm Tấn Thanh vốn chỉ vào cuối tuần, nhưng cậu lại từ thứ hai bắt đầu chạy đến giúp đỡ vào giờ nghỉ trưa và tối sau khi tan học. Ban đầu, Nghiêm Chu Mãn bảo cậu đừng đến, cứ tập trung học hành, nhưng Lâm Tấn Thanh im lặng từ chối, đến tối vẫn chạy đến bưng bát, lau bàn. Thấy vậy, Nghiêm Chu Mãn liền cho cậu ở lại tiệm ăn cơm trưa và tối, vừa tiện lại giúp cậu tiết kiệm được một khoản chi phí.
Trong quán mì, bữa trưa và tối đều do thím Trương phụ trách, Nghiêm Chu Mãn sẽ mua đủ nguyên liệu cho bữa trưa cùng bữa tối khi đi chợ vào buổi sáng, khi buổi trưa đã bớt bận rộn, thím Trương sẽ vào bếp nấu cơm, chuẩn bị thức ăn để hai người có thể ăn no.
Từ khi Lâm Tấn Thanh đến, thím Trương phải nấu cơm cho ba người, giờ ăn cũng phải dời lên sớm hơn nửa tiếng để phù hợp với lịch học của cậu. Thím Trương tuy hay lải nhải nhưng suy cho cùng cũng là một người mẹ, đối với hai đứa trẻ lớn nửa chừng này lại càng thương yêu, nhất là khi Lâm Tấn Thanh vẫn còn là học sinh. Từ khi cậu đến, lượng thức ăn mỗi ngày đều rất đầy đặn.
Sau khi bận rộn xong buổi trưa, cả ba người đều mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, cộng thêm thời tiết nóng bức, nhưng chỉ có Lâm Tấn Thanh là chăm chú cúi đầu ăn cơm.
Nghiêm Chu Mãn nhìn Lâm Tấn Thanh trong bộ đồng phục bỗng nhớ lại thời kỳ trung học của mình. Mặc dù chỉ mới qua hai năm, nhưng khi nhìn cậu, hắn lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu. Khi đó hắn cũng thường xuyên có cảm giác đói, bụng như cái hố không đáy, ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Nghĩ đến đây, hắn lấy một miếng thịt kho tàu thật lớn cho vào bát của Lâm Tấn Thanh, “Ăn nhiều vào.”
Lúc này, trong quán có hai vị khách bước vào. Anh bảo họ cứ yên tâm ăn, còn mình thì ra ngoài nghe họ gọi món.
“Không có mì lòng heo sao?” Một khách hàng nhìn vào thực đơn hỏi.
“Quán không làm mì lòng heo, nhưng các món khác đều có, anh muốn gọi món gì?”
Lâm Tấn Thanh đang ăn ở bên cạnh khẽ hỏi thím Trương: “Trước đây có khách hỏi có mì lòng heo không, sao anh ấy không làm vậy ạ? Rất khó sao?”
Thím Trương nghe vậy cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Nghiêm Chu Mãn đang nấu mì rồi nhẹ nhàng nói: “Có gì khó đâu, đều là cách làm giống nhau cả, chỉ là thằng bé thấy lòng heo bẩn, rửa cũng không sạch.”
“Cháu có thể rửa mà”, Lâm Tấn Thanh lúc này đầy hăng hái, đúng lúc muốn thể hiện bản thân.
Thím Trương lắc đầu nói: “Lòng heo đâu dễ dàng rửa sạch như vậy, dù rửa mười lần hai mươi lần thì cũng không hết mùi, cháu cũng không phải không biết anh cháu, nếu như nồi trong bếp dính mùi lòng heo chắc là sẽ không dùng nồi đó nữa.”
Lâm Tấn Thanh cười hả hê, nhét một miếng cơm lớn vào miệng.
Sau bữa ăn, thấy Lâm Tấn Thanh đang dọn dẹp bát đĩa, Nghiêm Chu Mãn nhìn đồng hồ thúc giục: “Cậu đừng dọn nữa, sắp đến giờ học rồi, mau về trường đi!”
Lâm Tấn Thanh vẫn giữ bát không buông nhưng thím Trương đã giành lấy bát đĩa và phụ họa: “Đúng đúng đúng, cháu mau đi học, đừng ở đây nữa, đi học là quan trọng.”
Không thể làm việc, Lâm Tấn Thanh chỉ đành mặt mũi buồn bã chuẩn bị về trường. Nghiêm Chu Mãn đưa cho cậu một hộp nước Hoắc Hương Chính Khí, nói: “Thời tiết quá nóng, nếu cậu có dấu hiệu say nắng thì hãy uống một ống nước Hoắc Hương Chính Khí này để phòng ngừa say nắng.”
Trong tiệm hai người Nghiêm Chu Mãn cũng đã chuẩn bị tốt phòng ngừa say nắng. Ngoài việc chuẩn bị thuốc chống say nắng như nước Hoắc Hương Chính Khí, vào buổi sáng khi làm nước chan, họ sẽ nấu một nồi nước đậu xanh để trong tủ lạnh. Nếu ai thấy khát thì có thể múc một bát, uống vào vừa giải nhiệt vừa giải khát.
Thời tiết quá nóng, Nghiêm Chu Mãn cũng buộc phải dừng lại mà nghỉ trưa, chủ yếu là quá nóng, quạt gió ở bếp không thể thổi gió vào trong căn nhà nhỏ bằng tôn. Nếu đi ngủ trưa vào buổi trưa nóng bức, không chỉ không thể ngủ được mà ngay cả chiếu mát cũng sẽ bị dính mồ hôi. Hắn không thể chợp mắt, sự mệt mỏi do dậy sớm không thể bù đắp lại khiến cho cả ngày hôm đó không còn tinh thần như trước, chỉ có thể uống nhiều nước đậu xanh để tỉnh táo.
Những ngày như vậy tiếp tục kéo dài đến cuối tuần, thời tiết oi bức khiến lượng khách vốn đã ít ỏi giờ đây giảm xuống thành con số không. Hắn cũng không còn tâm trí nào để ngồi giữ cửa hàng không có doanh thu nên đã cho thím Trương nghỉ phép, dẫn Lâm Tấn Thanh ra ngoài phố Long Môn ăn một bữa.
Nhà hàng lẩu mà Nghiêm Chu Mãn chọn làm ăn rất tốt, lúc hai người vào thì gần như đã đầy chỗ, họ được nhân viên dẫn đến một bàn trống ở góc.
m thanh của thực khách xung quanh hòa lẫn với tiếng lẩu sôi sùng sục tràn ngập cả nhà hàng. Hắn cầm thực đơn lên, đầu tiên chọn “lẩu uyên ương” rồi đưa thực đơn lại cho Lâm Tấn Thanh, “Cậu xem có gì muốn ăn thì cứ tự nhiên gọi.”
Trong thực đơn có hàng chục món ăn, Lâm Tấn Thanh xem một lúc lâu rồi cẩn thận chọn một phần thịt thái lát mỏng, một phần nấm hải sản và một phần củ sen rồi trả lại cho Nghiêm Chu Mãn.
Nghiêm Chu Mãn nhìn thực đơn rồi nhanh chóng chọn thêm hơn mười món. Lâm Tấn Thanh nhìn vào một trang có nhiều chữ viết, lo lắng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta không thể ăn hết nhiều như vậy.”
“Ăn được”, Nghiêm Chu Mãn gọi nhân viên phục vụ lại và đưa thực đơn cho cô, “Một lát nữa bạn tôi sẽ đến, cùng nhau ăn.”
Vì sợ Lâm Tấn Thanh cảm thấy không thoải mái, hắn giải thích: “Đó là bạn học thời trung học của tôi, cậu ấy rất tốt, cũng nói rất nhiều.”
“Ồ”, Lâm Tấn Thanh hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã mang nồi lẩu lên, một bên là nước dùng đỏ, một bên là nước dùng trắng được đặt ở hai bên của nồi đồng tròn. Sau khi mở công tắc gas dưới bàn, mỡ bò trong nồi bắt đầu từ từ tan chảy.
Tốc độ phục vụ của nhà hàng này còn nhanh hơn, chỉ một thời gian ngắn sau khi nồi lẩu được mang lên, trên bàn đã đầy ắp các món thịt đã gọi.
Nghiêm Chu Mãn chuẩn bị dầu chấm cho Lâm Tấn Thanh rồi rót trà vào cốc của cậu, “Uống chút nước trước đi.”
“Đây là ai vậy?” Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên từ phía sau hai người họ.
Nghiêm Chu Mãn quay lại nhìn, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò ôm lấy cổ hắn, “Cậu nói xem hai ta đã bao lâu không gặp rồi, mỗi lần gọi cậu đều không ra, phải chăng vì công việc mà không cần bạn bè nữa?”
Nhìn sang Lâm Tấn Thanh đang ngồi đối diện, anh ta lại hỏi, “Đây là ai? Con của người quen nhà cậu à?”
Nghiêm Chu Mãn đẩy người ra, “Đây là em trai đang làm thêm ở cửa hàng của tôi, hôm nay trùng hợp đi ăn cùng nhau.”
Hắn lại nói với Lâm Tấn Thanh, “Tiểu Tấn, đây là bạn tôi, cậu gọi khỉ ốm là được.”
“Êêê!” khỉ ốm cắt ngang lời Nghiêm Chu Mãn, nhìn Lâm Tấn Thanh nói: “Cái tên khó nghe như vậy sau này đừng có gọi bừa, cậu gọi tôi anh Từ là được.”
“Anh khỉ”, Lâm Tấn Thanh ngoan ngoãn gọi.
Nghiêm Chu Mãn ôm lấy khỉ ốm cười đến không thành hình, gương mặt nghiêm túc của hắn bị tươi cười làm cho rạng rỡ hẳn, với kiểu tóc ngắn sát da đầu, trông hắn có chút đẹp trai nhưng cũng mang vẻ tà mị.
Khỉ ốm cũng không bận tâm về cách xưng hô, thoải mái tự mình sắp xếp bát đũa, rồi bỏ hết các món thịt vào nồi lẩu.
“Gần đây buôn bán thế nào?”
“Cũng bình thường.”
“Còn cậu? Học hành ra sao?”
“Ôi, một cái trường cao đẳng tầm thường nói gì đến học hành, chỉ cần sống qua ngày là được, không thể so với tương lai tươi sáng của ông chủ Nghiêm được.”
“Biến, ăn thịt của cậu đi.”
Hai người cứ nhìn nhau mà đấu khẩu, giữa chừng Nghiêm Chu Mãn gọi rượu cho khỉ ốm.
“Cậu không uống chút sao?” Khỉ ốm rót đầy cốc rượu.
“Không cần, mai tôi còn phải mở cửa hàng”, Nghiêm Chu Mãn vừa nói vừa vớt một miếng thịt đầy ắp cho vào dầu chấm.
Nhìn thấy khỉ ốm còn muốn rót rượu cho Lâm Tấn Thanh, hắn vội vàng ngăn lại, “Người ta vẫn còn là học sinh, uống rượu cái gì chứ! Cậu tự uống đi!”
Khỉ ốm thiếu mất cộng sự nên có phần mất hứng, uống cạn ly rượu rồi hỏi: “Cậu định sau khi trả hết nợ thì đóng cửa tiệm luôn à?”
Lâm Tấn Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Nghiêm Chu Mãn quả quyết nói: “Không mở nữa, đợi đến lúc trả hết nợ, tích góp được chút tiền thì sẽ đóng cửa tiệm. Làm gì cũng tốt hơn là vào bếp.”
“Chứng sạch sẽ của cậu phải chữa thôi”, khỉ ốm trêu đùa một câu, sau đó lại nói: “Vậy cậu chờ đến lúc tôi tốt nghiệp thì chúng ta cùng hợp tác làm ăn ha.”
“Được thôi”, hai người thoải mái cụng ly, một người uống rượu, một người uống trà.
“Anh sau này sẽ đóng tiệm hả?" Lâm Tấn Thanh không quan tâm đến những câu bông đùa của họ, nhưng lại rất để ý đến câu hỏi này.
Nghiêm Chu Mãn vội vàng giải thích: “Không phải bây giờ, thời điểm cậu còn đang học ở trường thì tiệm vẫn mở.”
…
Sau bữa ăn họ tạm biệt khỉ ốm, Nghiêm Chu Mãn đưa Lâm Tấn Thanh đến trạm xe buýt.
Hai người ăn no uống đủ, thong thả đi dọc vỉa hè. Lâm Tấn Thanh liếc nhìn Nghiêm Chu Mãn mấy lần, ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Hả? Cậu nói đi”, Nghiêm Chu Mãn có chút ngạc nhiên vì Lâm Tấn Thanh đột nhiên trở nên khách khí.
Lâm Tấn Thanh nhìn lén Nghiêm Chu Mãn một cái rồi ngập ngừng hỏi: “Ở trường có người đồn rằng anh đã từng ngồi tù…”
“Chuyện đó à”, Nghiêm Chu Mãn cười nhìn dòng xe cộ bên đường, hỏi ngược lại: “Nếu tôi thực sự từng ngồi tù, cậu sẽ sợ sao? Có phải cậu sẽ không đến cửa tiệm nữa?”
“Sao có thể chứ!” Lâm Tấn Thanh vội vàng trả lời, “Tôi chỉ... tôi chỉ tò mò nên mới hỏi thôi. Tôi... dù anh có từng ngồi tù tôi cũng sẽ không sợ, anh mà có ngồi tù thì chắc chắn vẫn là người tốt!”
Sau một hồi giải thích, mặt cậu đỏ bừng lên. Nghiêm Chu Mãn thấy cậu nhóc này thật thú vị, cảm giác được yêu thích như khi nuôi một chú chó con lại trỗi dậy, hắn vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tấn Thanh để an ủi cậu.
“Đừng căng thẳng, đùa thôi, tôi chưa từng ngồi tù.”
“Vậy à”, hai người tiếp tục đi về phía trước, cậu lại nói” “Bọn họ chỉ nhìn kiểu tóc của anh mà đoán bừa thôi.”
Nghiêm Chu Mãn sờ lên đầu mình, kiểu tóc ngắn cạo sát làm lòng bàn tay hơi ngứa. Hắn cười nói: “Lúc mới làm kinh doanh, tôi sợ bị người ta bắt nạt nên chỉnh lại vẻ ngoài một chút để dọa những kẻ muốn gây rối.”