Trường Trung học Xương Đông một là trường trung học tốt nhất thành phố Xương Đông, trước cổng trường học có một con phố tên là phố Long Môn, những con người khi nhắc đến tên con phố này đều cảm thấy thành phố này đối với học sinh nơi đây kí thác kì vọng cao cả.
Mỗi ngày trên con đường này, học sinh, giáo viên, phụ huynh cùng với tộc người đi làm đều đi qua đi lại, lâu dần cũng trở thành điểm đặc sắc của con phố này.
Các cơ sở giảng dạy đua nhau tuyển sinh thu hút sự chú ý của phụ huynh, giữa nơi đây còn kèm theo một vài cửa hàng văn phòng phẩm cùng với tiệm tạp hóa.
Có điều những quán ăn phục vụ đủ loại món nấu, xào, rán, chiên trên con phố này vẫn là những nơi kinh doanh tốt nhất mỗi ngày. Suy cho cùng, dân lấy ăn làm trời, con người mỗi ngày đều không thể thiếu ba bữa ăn.
Buổi trưa, trong quán mì đông nhất phố này bây giờ đang bận đến khí thế ngút trời.
Hai cậu học sinh tan học muộn lúc chạy tới tiệm thì đã không còn chỗ, một người trong đó không muốn rời đi, ôm tâm lý may mắn hỏi chủ tiệm: “Ông chủ, hết chỗ rồi, còn bàn nào trống không?”
Người đàn ông đang nấu mì trước thùng inox cao nửa người nghe thấy vậy thì nhìn xung quanh, cau mày nói với cậu học sinh: “Hết rồi, các cậu có thể đợi hoặc đóng gói mang về ăn.”
Cậu bạn đi cùng dùng bả vai đẩy vai người bên cạnh đề nghị: “Nếu không thì chúng ta đổi tiệm khác đi.”
“Không đổi”, người đó nói, “Mì của tiệm này ngon nhất phố, tôi đợi món mì này cả buổi sáng rồi, hôm nay nhất định phải ăn được.”
Nói xong cậu lôi kéo bạn học về phía ông chủ để gọi mì.
“Đóng gói hả?” ông chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi, cánh tay lưu loát cầm ba cái bát không, dùng thìa nhỏ múc bảy tám loại gia vị cho vào trong bát rồi đem mì trộn cùng với gia vị.
“Không đóng gói, tôi ăn ở đây, ông gọi tôi là được”, nói xong liền kéo cậu bạn ngồi xuống bậc cửa của cửa tiệm.
Hai cậu thanh niên ngồi ở bậc cửa đã chắn gần một nửa lối vào, ông chủ nhìn thấy cũng không nói gì, vẫn như cũ mà nhanh chóng trộn đều gia vị trong bát, chờ mì chín lại đổ từng phần vào trong bát.
Cậu học sinh quay đầu lại nhìn bộ dáng của ông chủ, sau đó lặng lẽ nói chuyện phiếm với người bạn của mình, “ Tôi nghe Trần Quân nói ông chủ của tiệm mì này lén lút cặp kè với nữ sinh trường chúng ta, cậu có biết chuyện này không?”
“Hả? Trần Quân nghe ở đâu vậy”, cậu bạn học trộm quay đầu nhìn ông chủ.
Người đàn ông cao một mét tám đang bận việc trước thùng nước sôi ùng ục, mái tóc ngắn có thể nhìn thấy cả da đầu, làn da ngăm đen bị mồ hôi làm ướt lộ ra cả ánh nước, hắn mặc áo ngắn tay, bắp tay dưới tay áo theo động tác không ngừng phồng lên, cảm giác như một quyền là có thể đánh bay người khác một cách mạnh mẽ vậy.
Dáng vẻ này cũng không giống kiểu người thu hút các cô gái trẻ.
Cậu học sinh tự tin mà quay đầu lại, nghe người bạn lý lẽ rõ ràng mà tiếp tục phân tích nói, “Cái này tôi không biết, nhưng nhìn dáng vẻ lớn lên dữ tợn của hắn, nói là***tay đấm cũng có người tin, chắc chắn là ***người tốt”.
“Ừm”, sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp, hai người nói xấu bị người ta bắt được, xấu hổ mà quay đầu lại.
Dáng vẻ dữ tợn trong miệng bọn họ***tay đấm đang cầm mì sợi trầm mặc nhìn bọn họ, “Bên kia có chỗ, qua ngồi đi”, ông chủ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, một nhóm nữ sinh trộm giương mắt nhìn lén ông chủ, một bên thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.
Sau đó hắn hướng về phía phòng bếp hô: “Thím Trương, mau đến thu dọn bát đũa”.
Nhìn dáng vẻ của bạn học sinh nữ, hai con trai có dao động kiến thức của mình.
Thật sự quyến rũ nữ sinh hả? Mắt ai mà kém vậy!
Tiếng ăn uống vội vã chính là giờ cao điểm của tiệm, hơn nữa tiệm mì còn nằm ở phía trước trường học, vì vậy một ngày ba bữa sáng trưa tối tiệm này đều kín người không còn chỗ.
Ông chủ đang đứng cạnh bàn nấu ăn bị hơi nóng hun đến mồ hôi chảy ròng, vội đến chân không chạm đất, vừa trộn gia vị vừa nhìn xem mì trong nồi nước chín chưa, còn phải chừa ra lỗ tai nghe khách hàng gọi mì gì, hoàn toàn không có sức lau mồ hôi.
Điều tốt là làm kinh doanh với học sinh cũng phải theo giờ giấc sinh hoạt của họ để buôn bán. Giữa trưa một giờ không lâu, hơn phân nửa học sinh ra khỏi tiệm mì, dư lại nhóm học sinh còn ở tiệm mì của ông chủ, xem ra đều là học sinh kém không thích học tập.
Sợi mì phải được nấu tươi, không có người gọi đơn thì ông chủ sẽ rảnh rỗi một lát, hắn bước ra khỏi khu nấu ăn đi thu dọn bắt đũa trên bàn.
Thím Trương đang thu bát đũa ở một bên nhìn thấy liền chạy qua giành lấy cái bát trong tay hắn, “Chu Mãn, cháu nghỉ ngời một lát đi, để thím làm là được”.
Lúc này, quán mì lại có ba học sinh tiến vào.
Ông chủ đành phải quay lại khu nấu ăn chuẩn bị nghe bọn họ gọi món.
“Tấn Thanh, cậu muốn ăn gì”, cậu học sinh hỏi người bên cạnh.
“Sao cũng được”, cậu trai bị gọi nhìn lướt qua thực đơn dán phía trên cửa hàng, không hề để ý mà bước đến ngồi xuống ghế.
Cậu học sinh đó hẳn là khách quen, vô cùng quen thuộc mà ra hiệu cho ông chủ gọi đơn.
Thời gian này, trong tiệm đã không còn nhiều người. Ba người họ ngồi giữa quán, vừa hay đối diện chỗ Nghiêm Chu Mãn nấu mì.
“Lúc nữa ra tiệm nét chơi game có được không?” Một cậu học sinh trong đó đề nghị với hai người.
Có người đáp ứng, nhưng cậu trai kia lại lắc đầu, từ trên bàn cơm rút ra hai ba tờ giấy để xì mũi.
Tiếng xì mũi có hơi lớn, bị Nghiêm Chu Mãn đang chuyên tâm nấu mì nghe thấy.
Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn, cậu trai kia sau khi xì mũi xong, có thể là rút ít giấy, cũng có thể là nước mũi quá nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, Nghiêm Chu Mãn vừa hay nhìn thấy cậu trai kia xì mũi xong liền ném giấy xuống đất, sau đó lau nước mũi lên quần áo trên người.
“Fuck...”, trong lúc nhất thời, Nghiêm Chu Mãn ghê tởm mà cứng đờ cả người, nghiến răng nghiến lợi cầm chặt thìa múc nước, đè xuống vẻ chán ghét trên mặt.
Hắn sợ sau đó sẽ có chuyện ghê tởm hơn xảy ra, tầm mắt lại không tự giác mà vẫn chăm chăm nhìn cậu trai lôi thôi kia, nhìn thấy cái tay kia của cậu lau vào quần áo lại kéo cái ghế dài, làm cho vị trí của mình cách bàn ăn gần một chút.
Nghiêm Chu Mãn cuối cùng không nhịn được nữa, hắn nhắm mắt lại ném cái thìa vào trong nồi mì, đầu cũng không quay lại mà đi ra sau bếp.
Thím Trương đang ngồi trên cái ghế nhỏ rửa bát, nhìn thấy Nghiêm Chu Mãn đi vào thím chưa kịp mở miệng thì thấy hắn đến cái hồ nước bên cạnh bắt đầu rửa tay, phát ra âm thanh có chút run rẩy, “Thím Trương, thím giúp cháu làm ba bát mì, hai bát thịt bò một bát trứng gà cà chua”.
“Được”, Thím Trương cũng không hỏi nhiều, lưu loát đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Người Xương Đông ăn mì chú trọng gia vị, họ trộn dầu muối tương giấm cùng với hoa tiêu, ớt, dầu mè các loại theo tỉ lệ, đổ canh gà đã nấu từ sáng sớm vào nồi để tạo độ tươi, sau đó đổ mì vào nấu, cho thêm các loại topping, cuối cùng rải rau thơm và hành để tăng hương vị, một bát mì khiến người ta phải động lòng đã làm xong.
Ngoài sợi mì cần phải nấu tươi ra, những thứ khác như thêm thức ăn và chuẩn bị tốt gia vị đều có thể chuẩn bị trước tiên, cho nên Thím Trương chỉ cần nấu mì rồi vớt lên trộn đều với gia vị trong bát, lại cho thêm các nguyên liệu nhỏ khác là được.
Nghiêm Chu Mãn ở phía sau bếp ngây người một hồi lâu, sau khi cảm xúc hoàn toàn bình tĩnh lại mới bước ra khỏi bếp.
Cậu học sinh vừa rồi chọc mù mắt hắn đã rời đi, chỉ còn lại mấy thực khách đang ăn mì. Thím Trương ngồi trước cửa tiệm trong coi việc kinh doanh, hết thảy đều như gió êm sóng lặng, làm cho Nghiêm Chu Mãn lại nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đeo găng tay rồi lấy khắn ra mang đến trước bồn rửa giặt sạch, đợi khắn ngấm nước rồi mang đến nơi mà cậu học sinh kia ngồi hung hăng lau sạch cái ghế từ trong ra ngoài một lượt.
Mười giờ tối, các cửa hàng xung quanh tiệm mì đều lục tục đóng cửa.
Thím Trương đã rời đi, thời gian làm của bà là từ bảy rưỡi sáng đến sáu giờ tối, chủ yếu phụ trách rửa bát lau sàn trong tiệm, đợi khi công việc gần xong, bà mang theo một ít đồ ăn thừa trong tiệm về bệnh viện chăm sóc chồng.
Chút việc còn lại do Nghiêm Chu Mãn phụ trách.
Thời gian buôn bán buổi tối không bằng buổi sáng và trưa, chỉ là Nghiêm Chu Mãn không lỡ bỏ phí thời gian này, hắn luôn nghĩ rằng có thể kiếm được nhiều tiền hơn nếu bán thêm được một vài bát. Vì vậy, đợi đến khi hầu hết các cửa hàng khác trên phố Long Môn đã đóng cửa gần hết, hắn mới dọn dẹp lại cửa hàng một lần nữa trước khi đóng cửa và rời đi.
Tiết tụ học buổi tối của trường trung học Xương Đông một kết thúc lúc chín giờ. Hiện tại phố Long Môn chỉ còn lại những ngọn đèn đường màu cam vẫn hoạt động chăm chỉ, khác hẳn với khung cảnh tấp nập ban ngày, cố chút trống trải quạnh quẽ.
Nghiêm Chu Mãn đóng cửa cuốn, đặt rác thải nhà bếp đã thu gom dưới tán cây xanh trên đường, đợi tối một chút thì có xe thu gom rác của thành phố đến mang chúng đi.
Bọn họ cũng không thu miễn phí, mỗi tháng chỉ riêng tính phí dọn dẹp rác thải đã là một khoản chi tiêu.
Rác ở quán ăn cùng với các loại rác thải nhà bếp do người dân bình thường thải ra không giống nhau. Rác của họ rất nhiều còn khó dọn sạch, nếu để ở một chỗ mà không dọn dẹp sẽ nhanh chóng thu hút đám muỗi tụ tập, về lâu dài cũng rất mất vệ sinh. Vì vậy, quản lý thành phố đặc biệt quy định ngành kinh doanh ăn uống trong thành phố phải thu gom rác tại các điểm quy định và đúng thời gian bằng xe chuyên dụng.
Trên phố Long Môn cũng có một vài người bán hàng không đồng ý bỏ ra phí dọn dẹp này, nhưng bọn họ phải tự đem rác thải nhà bếp đến trạm tái chế rác thải cách đó hai km.
Nghiêm Chu Mãn thà mở thêm nhiều cửa hàng, bán nhiều bát mì còn hơn là kéo đống rác này lên chiếc xe ba bánh nhỏ của mình rồi đi đến trạm thu gom rác hôi hám.
Hắn nghĩ bản thân có thể sẽ nôn ở đó mất.
Vứt xong túi rác, bên trong còn chút nước canh, vì để đảm bảo nó sẽ không bị đổ xuống, Nghiễm Chu Mãn như thường lệ nhìn xung quanh, nhìn thấy túi rác vẫn yên ổn mới thu hồi tầm mắt, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên kia đường.
Thời gian này khó thấy có người đi trên đường, hắn nghiêm túc nhìn sang, phát hiện vậy mà là tiểu quỷ lôi thôi khiến hắn suýt chút nữa phá vỡ hàng phòng thủ lúc trưa, giờ phút này đang dựa mình vào cái cây xanh bên cạnh.
Cậu trai hơi ngẩng đầu nhìn bóng đen phía xa, lại không phát giác bóng đêm đã bao phủ ở trên người cậu làm cho Nghiêm Chu Mãn ở phía xa nhìn không rõ, chỉ dư lại tia lửa màu đỏ phá lệ sáng lên trong đêm.
Cậu thiếu niên thuần thục đem thuốc lá trên tay đưa lên miệng, nhẹ nhàng hít một hơi, tia lửa lại sáng lên, sau đó lấy điếu thuốc ra, thổi ra làn khói trong miệng.
Làn khói xanh xám dần dần bay lên rồi tan biến trong ánh sáng đền đường phía trên đầu. Lòng hiếu kì của Nghiêm Chu Mãn cũng hao hết, hắn rời ánh mắt quay người bước đến chiếc xe ba bánh cũ kĩ bên cạnh, móc chiếc chìa khóa trong túi quần ra, chuẩn xác nhanh chóng cắm chìa khóa vào, nhấn ga bắt đầu rời đi.
Note vội: mấy cái dấu *** tui k biết đâu nha, tác giả để vậy á :>